Chiến Thần Tu La

Chương 1992




Chương 1992

Tất cả mọi người xông tới, nhưng đối với Giang Nghĩa thì những người này thật sự không đủ để đặt vào mắt, so sánh với những kẻ địch mạnh mẽ trên chiến trường thì bọn họ giống như những đứa trẻ sơ sinh, quá yếu ớt, không một chút kinh nghiệm đánh đấm.

Lắc mình di chuyển, Giang Nghĩa lại hạ gục một lượt bảo vệ.

Chỉ trong một phút ngắn ngủi, hơn hai mươi người bảo vệ đều nằm gục dưới đất, không rõ sống chết.

Điều đó khiến tất cả mọi người không còn bình tĩnh nổi.

Con mẹ nó, đây là loại quái vật gì thế? Sao lại có thể mạnh mẽ đến mức đáng sợ như vậy?

Giang Nghĩa quay đầu nhìn về phía Nhạc Huân, trong ánh mắt lóe lên sự sắc bén. F Bộ dạng khủng bố đó khiến Nhạc Huân sợ tới mức nổi da gà, toát mồ hôi lạnh.

“Anh, anh muốn làm gì?”

Vèo một tiếng, Giang Nghĩa lao tới, chỉ trong một cú đã ấn đầu Nhạc Huân xuống sát mặt bàn.

Tất cả mọi người đều hoảng sợi Đây là tiết tấu muốn giết người đó!

Đỉnh Phong Thành sợ tới mức hét lên: “Giang Nghĩa, dừng tay lại, đừng manh động!”

Thế nhưng, Giang Nghĩa đã giơ tay cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, chém xuống đầu Nhạc Huân!

Giơ tay lên, hạ dao xuống!

Tất cả mọi người ở đây đều ngừng thở, sợ hãi mà run rẩy, đây là xã hội pháp trị đấy, có thể công khai giết người như vậy sao?

Cũng may Giang Nghĩa không thật sự ngu đến nỗi giết người trước mặt mọi người.

Một dao này của anh chỉ lướt qua, không chém đầu của Nhạc Huân mà chỉ cắt đứt một nhúm tóc của anh ta.

Giang Nghĩa cầm túm tóc kia trong tay, giơ lên giữa không trung rồi ném đi.

Tóc nhẹ nhàng rơi xuống.

Rơi đầy đất.

Giang Nghĩa nói: “Lần này tôi chỉ cắt tóc anh, nếu còn lần sau, dao của tôi sẽ không trượt nữa mà sẽ chặt đứt đầu của anh!”

Nhạc Huân đã sợ đến mức không còn ra hình người, thở hồng hộc, toàn thân run lẩy bẩy.

Thậm chí có người mũi thính còn ngửi thấy mùi khai, nhìn kỹ mới biết Nhạc Huân bị dọa sợ đái ra quần, làm ướt hết cả một cái ghế.

Mất mặt, quá mất mặt!Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Giang Nghĩa chém mạnh một dao, cắm dao gọt hoa quả lên bàn, sau đó xoay người rời đi.

Khí thế của chiến thần không giống người thường.

Lần này không còn có ai dám cản đường Giang Nghĩa, từng người đều tránh sang một bên, thậm chí có rất nhiều người còn không dám ngẩng đầu nhìn Giang Nghĩa, sợ bị liên lụy.

Đỉnh Phong Thành nhanh chóng chạy đến.

Hai người bọn họ nghênh ngang rời khỏi phòng họp liên minh Đại Bàng, tự do đi lại, không ai ngăn cản.

Mãi đến khi Giang Nghĩa rời đi, người trong phòng họp mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này bọn họ đều có chung một suy nghĩ: Tuyệt đối không được chạm vào cây đỉnh cứng Giang Nghĩa này.

Đùa chứ, người mà còn dám đánh cả Thân Hào, thì có chuyện gì không dám làm?