Chiến Thần Tu La

Chương 2001




Chương 2001

Lưu Thông im lặng một lát, rồi nói tiếp: “Tôi biết, tình trạng của Nguyễn Bình Phàm vô cùng nghiêm trọng, có thể chết bất cứ lúc nào. Chỉ cần Giang Nghĩa không chữa được, quận trưởng Nguyễn chết đi, chúng ta dùng giới truyền thông bắt đầu hắt nước bẩn, nói Giang Nghĩa là lang băm hại người.

“Như vậy, người dân sẽ trách móc, chỉ trích Giang Nghĩa, phía chính phủ sẽ không để cho hung thủ khiến quận trưởng mất đi tính mạng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật”

“Đến khi đó, chúng ta còn sợ Giang Nghĩa không chết sao?”

“Đây chính là mượn dao giết người, mượn bệnh tình và mạng sống của Nguyên Bình Phàm để giết chết Giang Nghĩa.”

Một nước cờ cực kỳ thâm hiểm.

Người bình thường vốn không gánh được, cho dù là Giang Nghĩa cũng khó lòng thoát khỏi, hoàn toàn sập bấy.

Thân Hào cảm thấy khá hợp lý, anh ta nói: “Ừm, không sai, chủ ý này rất hay.”

Và rồi, anh ta vỗ vai Lưu Thông: “Đúng lúc bố tôi bảo tôi mang chút quà sang thăm quận trưởng Nguyễn, đã vậy, anh mang quà sang thăm ông ấy đi, thay tôi biểu đạt lòng thành, tiện thể đề cử Giang Nghĩa.”

Mặt Lưu Thông nghệt ra: “Bây giờ tôi đi không thích hợp cho lắm, cậu chủ tự đi thì hơn.

Thân Hào xua tay: “Tôi không đi đâu, ông ấy bệnh nặng như thế, sắp chết đến nơi rồi, ai biết có lây nhiễm không? Chẳng may lây cho tôi, hại tôi chết theo thì sao? Anh đi đi, quyết định vậy nhé.”

Lưu Thông cạn lời.

Cậu chủ sợ chết như vậy, đúng là hết thuốc chữa.

Thật lòng mà nói, nếu Thân Hào không sinh ra trong tập đoàn Hoa Thượng, có khi anh ta sớm đã chết đói.

Đành chịu.

Lưu Thông không còn cách nào khác ngoài việc tự mình chọn một vài món quà rồi bảo tài xế đưa đến nhà Nguyễn Bình Phàm để chuyển lời hỏi thăm.

Bước vào nhà Nguyễn Bình Phàm.

Lưu Thông đặt quà xuống, sau đó vào thăm Nguyễn Bình Phàm.

Anh ta không đến gần mà đứng cách khoảng một mét nhìn ông ấy. Sau khi Lưu Thông bị Thân Hào “hù dọa”, trông quận trưởng Nguyễn cũng khá đáng sợ.

Căn bệnh khiến mười mấy bác sĩ bó tay, mong sao đừng lây cho người khác.

Ngay cả việc ngồi dậy Nguyễn Bình Phàm cũng không làm được, ông ấy năm trên giường, thở không ra hơi, nhìn bề ngoài có khi không sống nổi qua ba ngày.

Chết, chắc chắn sẽ chết.

Vấn đề ở đây là khi nào chết, chỉ cần không chết trước khi Giang Nghĩa tới là được.

Lưu Thông nói: “Quận trưởng Nguyễn, tôi thay mặt cậu Thân Hào đến thăm ông. Cậu chủ bận làm việc, tạm thời không thể thoát thân, mong ông bỏ qua.”

“Tôi mang đến cho ông nhân sâm trăm năm, hy vọng sau khi ông ăn nó xong sẽ mau khỏe lại.”

Nói thì hay đấy, nhưng chẳng có ích gì.

Vợ Nguyễn Bình Phàm, bà Tiết Mãn ngồi cạnh đó vừa khóc vừa nói: “Ôi, quản gia Lưu, cảm ơn tấm lòng của cậu, và cả ý tốt của cậu Thân, nhưng ông nhà tôi không có phước nhận. Hiện tại ông ấy không thể ăn bất cứ thứ gì, nhân sâm cũng không giúp ích mấy, tôi thấy cậu cứ mang về đi.”