Chiến Thần Tu La

Chương 349




Chương 349

“Đương nhiên.”

“Thật là cám ơn anh!”

Sau đó mấy người vào tòa nhà công ty, tìm được một phòng chờ để làm phòng phỏng vấn tạm thời, kể lại câu chuyện của mình.

Thịnh Linh cho là Đinh Phong Thành chính là người chiến thắng Liệt Diệm Hổ, toàn quá trình tỉ mỉ nghe, ghi chép cẩn thận. Sau phỏng vấn kết thúc liền về tòa soạn, viết bài nội dung phỏng vấn sau đó đăng tải.

Bài báo vừa ra lò đã được tuyên truyền rầm rộ.

Khiếm tốn; Xe Thần Dân Gian, tay đua chuyên nghiệp chiến thần.

Mỗi lần đều có thể làm rung động những người yêu thích đua xe, đến quần chúng thích hít drama bình thường cũng sùng bái với Xe Thần hết đường.

Những ngày tiếp theo không ngừng có các nữ sinh hâm mộ mà đến.

Không phải gửi hoa thì là hỏi chữ kí, ba chữ Đinh Phong Thành hot bốn phương, trở thành Xe Thần số một khu Giang Nam.

Ai cũng biết nhà họ Đinh ở khu Giang Nam xuất đầu một nhân vật không tầm thường!

Đinh Phong Thành nhận được ủng hộ và hoa tươi khiến mọi người đều hâm mộ.

Ngày này.

Đinh Thu Huyền ngồi trên ghế sofa, lướt hết bài này qua bài đăng khác về Đinh Phong Thành, tức giận xanh cả mặt rồi.

Cuối cùng, cô vứt điện thoại lên bàn.

“Tức chết tôi rồi, tức quá đi thôi!”

“Hôm ấy lái xe thắng GTR rõ ràng là Giang Nghĩa, sao lại biến thành Đinh Phong Thành rồi?”

“Kỹ năng lái xe của anh ta còn không bằng mình, dựa vào đâu mà là tay đua chiến thần? Mấy biên tập tạp chí kia không biết kiểm duyệt sao?”

“Thật tức quá mà!”

Giang Nghĩa cầm ly nước chanh vào, đặt trước mặt Đinh Thu Huyền.

“Được rồi, em đừng giận nữa, nào, uống nước.”

Đinh Thu Huyền cầm lên uống một ngụm: “Chậc, thật là chua.”

Giang Nghĩa cười: “Em cũng biết chua à?”

Đinh Thu Huyền liếc anh một cái: “Em không phải là đang bất bình thay anh à? Anh còn cố ý kích thích em nữa.”

“Anh không có kích thích em, chỉ là thấy em không cần giận làm gì.”

“Sao mà không cần? Phải biết là anh chiến thắng GTR, là anh đánh bại tay đua chuyên nghiệp, anh mới là người nên nhận được hoan nghênh và hoa tươi đó. Đinh Phong Thành anh ta có bản lãnh gì chứ, ở đấy vươn đuôi đắc ý, em nhìn mà buồn nôn.”

Giang Nghĩa nắm lấy tay Đinh Thu Huyền nhàn nhạt nói: “Thật ra thì thế giới này rất công bằng. Chúng ta dùng xe của Đinh Phong Thành, công lao bị anh ta cướp cũng không thể nói gì. Chỉ có điều là có câu thật không thể là giả, giả không thể là thật, Đinh Phong Thành cứ giả vờ như thế cũng có ngày lòi đuôi thôi.”

“Ý gì?”

“Còn cần phải nói sao? Đội xe Cực Tốc là đội xe đứng đầu cả nước, lượng người hâm mộ nhiều cỡ nào? Nếu tay đua nhà mình đột nhiên thua bởi xe thần dân gian, một chuyện mất mặt như vậy, người ta sẽ để yên cho à?”