Chiến Thần Tu La

Chương 74




CHƯƠNG 74

Giang Nghĩa có đức năng gì mà có thể mời những người này tới?

Ngược lại là Đường Văn Chương chủ động hỏi: “Thứ cho tôi mạo muội hỏi một câu, các vị hôm nay tại sao tới nhà họ Đinh chúng tôi?”

Phan Hiếu lãnh đạm nói: “Không phải nhà họ Đinh các người viết thư mời, mời chúng tôi đến sao? Thế nào, cậu làm chủ nhân ngược lại hỏi khách à?”

Đường Văn Chương nghe vậy, cười ha hả, dùng ánh mắt khinh thường nhìn sang Giang Nghĩa.

“Cũng chính là nói, mọi người đều nhắm vào Đinh Thu Huyền mà tới, mà không phải nhắm vào Giang Nghĩa? Ha hả, Giang Nghĩa, suy cho cùng cậu chỉ là dựa vào một người phụ nữ mới có thể hoàn thành mục tiêu, thật yếu đuối.”

Lời này là mắng Giang Nghĩa, nhưng các chủ tịch nghe vào tai lại vô cùng không thoải mái, có cảm giác chỉ chó mắng mèo.

Phan Hiếu lạnh lùng nhìn Đường Văn Chương: “Cậu là ai?”

Đường Văn Chương kiêu ngạo nói: “Tôi là phó chỉ huy Chiến khu phía đông.”

“Phó chỉ huy?” Phan Hiếu khinh thường nói: “Nguồn hậu cần của Chiến khu các cậu có phân nửa đều là công ty chúng tôi cung cấp, dù là lãnh đạo của các cậu đến cũng phải khách sáo với tôi, cậu ở trước mặt tôi ra vẻ gì chứ?”

Sắc mặt Đường Văn Chương thoáng chốc trở nên khó coi, ở trước mặt Phan Hiếu, anh ta quả thực không đáng nhắc tới.

Anh ta vốn chỉ là muốn trào phúng Giang Nghĩa vài câu, không nghĩ tới ngược lại đắc tội Phan Hiếu, vừa muốn giải thích, lại bị Phan Hiếu khinh thường.

Phan Hiếu lướt nhìn toàn trường, lạnh lùng nói: “Hội nghị hôm nay hẳn không cần nhiều người như vậy đi? Những người không liên quan khác đều ra ngoài đi.”

Người nhà họ Đinh nhìn nhau, ngoan ngoãn cúi đầu rời đi.

Cuối cùng, nhà họ Đinh chỉ còn lại mấy người Đinh Trung và Đinh Thu Huyền, Giang Nghĩa, Đường Văn Chương.

Phan Hiếu chỉ vào Đường Văn Chương: “Không nghe thấy lời tôi sao?”

Sắc mặt Đường Văn Chương càng thêm khó coi, ở nhà họ Đinh ai cũng tâng bốc anh ta, trước nay chưa từng chịu đối xử như vậy, nhưng anh ta thật sự không dám tranh cãi với Phan Hiếu, đứng dậy đi ra ngoài.

Đinh Phong Thành, Đinh Hoàng Liễu vừa nhìn thấy Đường Văn Chương cũng bị đuổi ra, thế là vội đứng dậy rời đi.

Lúc lướt qua cạnh Giang Nghĩa, trong lòng Đường Văn Chương không vui, xả hết tức giận lên người anh, mắng: “Không nghe thấy lời của chủ tịch Phan sao? Còn không cút ra ngoài cho tôi!”

Giang Nghĩa cười lạnh: “Tôi vừa rồi hình như chỉ nghe thấy chủ tịch Phan kêu anh cút đi thôi?”

Đường Văn Chương cắn răng kẽo kẹt, tức giận muốn xông lên cho anh một đấm.

Đinh Trung thấy anh ta vô cùng tức giận, vội nói giúp anh ta đôi câu: “Giang Nghĩa, cậu mau ra ngoài, nơi này chỉ cần tôi và Thu Huyền ở lại là được rồi.”

“Ồ.” Giang Nghĩa đứng dậy, đang chuẩn bị ra ngoài, bỗng quay đầu nói với Phan Hiếu: “Vậy chủ tịch Phan, chuyện đất phía nam thành phố tôi thấy qua mấy ngày nữa lại bàn đi.”

Hử?

Phan Hiếu thoáng sửng sốt, nhìn Giang Nghĩa thêm mấy lần.

Có thể biết chuyện này cũng không có mấy ai, hơn nữa Phan Hiếu hôm nay tới đây mục đích chủ yếu chính là vì chuyện khu đất.