Chiến Thần Tu La

Chương 939




Chương 939

Chúc Minh lớn tiếng mắng: “Những thủ đoạn hè hạ của Dương Tuấn Thiên, tôi tin mọi người cũng đều nhìn thấy rồi, cũng không chỉ một mình tôi tức giận. Từ nay trở đi, chúng ta cần phải đoàn kết lại tẩy chay đội Ferrari, khiến chúng cút khỏi giới đua xe!”

Lúc này, đội viên của đội Ferrari cũng không thể ngồi yên được nữa.

Mọi người đều tái mặt, nếu thật sự bị các đội khác đồng lòng tẩy chay thì họ sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.

“Tẩy chay Ferrari!”

“Cút khỏi giới đua xe đi!”

Khán giả lần lượt hò hét, khí thế hừng hừng.

Lâm Mộng Vân tuyệt vọng thở dài. Sau đó, cô ta đến trước mặt Dương Tuấn Thiên rồi tát mạnh vào mặt hắn.

“Dương Tuấn Thiên, đồ khốn khiếp!”

Cái tát kêu lên vang dội khiến mọi người vỗ tay.

Dương Tuấn Thiên tức điên người muốn tát lại nhưng sự đau đớn từ cú va chạm khiến anh ta muốn đứng còn đứng không nổi.

Anh ta trở thành đối tượng bị mọi người chỉ trích, không ai chịu đứng ra nói giúp anh ta.

Ác giả ác báo!

Dương Tuấn Thiên, đúng người đúng tội!

Nhưng sao có thể để cả đội Ferrari gánh tội của Dương Tuấn Thiên được chứ? Chẳng lẽ Ferrari sẽ phải biến mất sau đêm nay, sau này cũng không thể xuất hiện trong các cuộc đua được nữa thật sao?

Khi mọi người đều đoàn kết đồng lòng thì một người đàn ông nhẹ nhàng quẹt diêm châm thuốc.

Anh rít vài hơi rồi thở ra một làn khói dài.

“Mọi người có thể cho họ một cơ hội không?”

“Một cơ hội để ăn năn.”

“Một cơ hội để chuộc lỗi.”

Âm thanh không quá lớn, nhưng sức xuyên thấu vô cùng mạnh mẽ, từng lời từng chữ đều rõ ràng truyền đến tai mọi người.

Mọi người lần lượt quay đầu nhìn sang.

Sau khi nhìn thấy người đàn ông đó, Lâm Mộng Vân cực kỳ vui mừng.

Giang Nghĩa, là Giang Nghĩa!

Nếu còn có người có thể kéo đội Ferrari ra khỏi ra khỏi vũng lầy thì chỉ có thể là người đàn ông mạnh mẽ nhưng thần bí-Giang Nghĩa!

Tất cả khán giả đều nghi hoặc, tên này là ai? Còn dám lên tiếng ở đây.

“Nhóc con, cậu là ai? Nói cái quái gì vậy hả? Đây là nơi mà cậu có quyền lên tiếng hay sao?”

“Chắc là chó đội Ferrari nhỉ?”

“Haha, cá mè một lứa.”

Tuy nhiên, ánh mắt của Chúc Minh lại thay đổi. Trong mắt anh ta có chút phấn khích, còn có chút vui mừng, không thèm quan tâm tới Dương Tuấn Thiên nữa mà đi thẳng đến trước mặt Giang Nghĩa.