Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 1115: Chương 1115






Cùng lúc đó, Tân Trạm như cảm giác được điều gì, anh bất chợt nhìn về phía chân trời nơi xa, bấy giờ vâng sáng Vấn Tông nhẹ nhàng rung lên, một làn sương đen khẽ bay ra và rồi sau đó vầng sáng lập tức khôi phục như thường.

Nhưng sau một khắc, thần hồn của phù ma trong cơ thể Tân Trạm chợt run lẩy bẩy.

“Sao thế?” Tân Trạm cau mày nói.

“Tôi, tôi cảm nhận được một hơi thở quen thuộc, không thuộc về thế giới này mà là hơi thở của thượng giới.

Dường như cái thứ này có liên quan đến tôi, rất đáng sợ nhưng tôi không nhớ ra”
Phù ma run cầm cập, hồi lâu mới dần dần bình tĩnh lại.

“Vậy rốt cuộc thứ bay ra ngoài kia là gì?”

Tân Trạm nhướng mày.

“Vả lại, vì sao đến tận bây giờ chỉ có mỗi bọn Tuân Trì xuất hiện, còn tông chủ lại không lộ diện”
Tân Trạm chợt thấy bất an, cảm giác nguy cơ đó càng ngày càng mãnh liệt.

Lúc này, ở vùng đất cực kỳ bí mật của Vấn Tông, trong bí cảnh tông môn.

Linh khí dày đặc, khoảng không gian bên trong hệt như: tiên cảnh.

Từng làn sương trắng trôi lượn lờ như rồng bay múa tôn lên sự bồng lai mờ ảo của nơi đây.

Trên núi nhỏ có suối nước trong suốt sáng rõ chảy xuống, bọt nước văng lên mang theo linh khí nông đậm, ở phương xa còn có tiếng đàn cầm khẽ vang lên cùng với vần nhịp huyền diệu và xuất trần.

Lúc này trước ba tòa đá xanh, vài trưởng lão đang quỳ với sắc mặt căng thẳng trước ba ông bà lão thoạt nhìn cực kỳ già nua đang ngồi xếp bằng trên ba tảng đá lớn.

Ba người đều đang nhắm mắt ngồi đó, từng dòng hơi nước bằng linh khí liên tục lưu chuyển vòng quanh trên đầu họ, theo thứ tự là hai nam và một nữ.

Sau khi các trưởng lão truyền âm, bọn họ đều không dám thở mạnh, tất cả quỳ một chổ chờ đợi.

Bọn họ biết, hiện tại Vấn Tông đang rất loạn, chỉ có ba người này mới có khả năng ổn định tình hình trước mắt.

Sau một hồi lâu sốt ruột chờ đợi.


Cuối cùng ông lão râu tóc bạc trắng, ngồi ở vị trí chính giữa, chậm rãi mở mắt, nói: sao lại muốn thức tỉnh chúng ta, Tông Chủ gặp vấn đề gì rồi?”
“Kính thưa Thái Thượng trưởng lão, Tông chủ và hai vị Thánh tử cùng với vài trưởng lão trung tâm đi thăm dò Ẩn Tàng Bí Cảnh còn chưa trở về” Một trưởng lão lau mồ hôi trán, mở miệng nói.

“Lần này xảy ra bạo loạn phía sau núi, người đứng sau hãn là đã có sự chuẩn bị chu toàn, đầu tiên triệu tập thú triều dẫn Trưởng lão Tuân đi, để Vấn Tông không còn một ai canh giữ, tiếp theo người đó dùng bùa phát nổ phá hủy hai gian Trích tinh các của chúng ta, làm bị thương Đại Lượng trưởng lão, đồng thời còn phong ấn trận pháp phía sau núi, khiến cho lúc chúng tôi phát hiện thì đã quá trễ”
“Chờ tới lúc chúng tôi trở về thì mọi chuyện đã rồi, không còn cứu vãn gì nổi nữa, nghe nói tù binh cũng đã trốn chạy ra ngoài, vì thế chúng tôi đành phải đến cầu cứu các vị Thái Thượng trưởng lão”
“Chờ đã, theo cách cậu nói có vẻ như không phải một tông môn, mà có khả năng là chỉ có vài người, thậm chí là chỉ có một người làm ra trận bạo loạn này?”
“Không sai, thông tin chúng tôi nhận được từ lúc đầu tới giờ, dường như chỉ có một người ra tay”
Người Trưởng lão này nói xong, ba vị Thái Thượng trưởng lão đều có chút kinh ngạc.

Song Các sụp đổ, Đại Lượng trưởng lão bị thương, những tù binh phía sau núi đều được thả ra.

Mức độ tàn phá như thế này ngang ngửa với sự hủy diệt cả một môn phái.

Thật là chỉ với sức lực của một người mà làm được những điều này?
“Hừ, tên Tuân Trì ăn hại này, chỉ có việc quản lý tông môn cũng không xong.”
Bà lão ngồi bên cạnh, có chút không hài lòng, trách nhẹ một tiếng.


“Cũng không trách ông ta được, đạo sĩ Bồ cũng đã nói, hôm nay Vấn Tông sẽ gặp phải một kiếp nạn, cũng coi như là ý trời.

Đúng rồi, đạo sĩ Bồ đâu?” Một ông lão khác ngồi bên cạnh mở miệng nói.

“Đạo sĩ Bồ tháng trước đã rời khỏi Vấn Tông, đi Bát Tộc ở Thế Giới Ẩn” Một trưởng lão đáp lời.

“Hừ, ông ta chạy nhanh đấy” Ông lão tóc đen khịt khit mũi nói: “Nhà họ Bồ mặc dù phụ thuộc Vấn Tông chúng ta, nhưng cho tới nay đều là bằng mặt không bằng lòng, luôn không muốn dốc toàn bộ sức lực hỗ trợ cho Vấn Tông, cũng không biết trong lòng thực sự nghĩ cái gì”
“Được rồi, bớt nói chuyện phím lại, dù gì cũng đã thức dậy, thôi thì đi hoạt động gân cốt một tí”
Ông lão râu tóc bạc trắng đứng dậy, hai người còn lại đều ngừng nói chuyện, nhìn qua ông ta.

“Tóm lại, chúng tôi phải nhớ kỹ hai điều, tôn nghiêm của Vấn Tông không thể bị làm nhục, những tù binh trốn ngục đều phải bị bắt lại, người nào không bắt về được thì giết chết ngay lập tức.”.