Chiến Thiên

Chương 182: Giá cả đan dược




Tòa thành thị này so với trong tưởng tượng của bọn hắn thì lớn hơn nhiều lắm, cùng một lúc có nhiều người tiến vào như vậy mà không hề tạo thành bất cứ cảm giác chật chội nào.

Giống như đem vô số tăng đá ném vào trong biến sâu vô viên vô tận mà chẳng thế khiến cho biển rộng dậy nổi một ngọn sóng.

Một nhóm bảy người bọn Trịnh Hạo Thiên vừa tiến vào trong thành không lâu liền tách nhau ra mà đi.

Trong mỗi một tấm ngọc bài mà mọi người nhận được, từ bỏ ký hiệu số lượng linh thạch mà mọi người có thể tiêu xài ra, còn có một bộ bản đồ toàn bộ tòa thành này.

Cùng không biết là mấy tấm ngọc bài này được chế luyện thế nào mà thành, chỉ cần bọn hắn đem chân khí hoặc linh khí chú nhập vào bên trong là có thể nhìn thấy một tấm bản đồ xuất hiện, hơn nửa còn có thể di động không ngừng.

Mà chỗ làm người phải sợ hãi than thở nhất chính là, chỉ cần bọn họ nguyện ý là có thể lập tức tìm được phương vị mình đang đứng, hơn nửa còn có thể dễ đàng nhìn thấy biểu tượng của những cửa tiệm nổi tiếng xung quanh. (hiện đại hơn cả GPS =.=")

Có thứ này trong tay, cho dù tòa thành thị này có lớn hơn gấp đôi cùng dễ dàng lượn khắp thành.

Đương nhiên tấm ngọc bài này còn có một số tác dụng nho nhỏ khác, ví dụ như Cao Thăng có thể sử dụng nó để xem mọi người đang ở chỗ nào. Nếu không có như vậy, hắn cũng chẳng đám ước định với Cừu Hinh Dư đi tìm Vương Nhất Nguyên rồi.

Ở một chỗ trong trung tâm thành thì có một nhóm kiến trúc to lớn vô cùng.

Bên trong tấm bản đồ mà ngọc bài chiếu ra, người ta có thể thấy được biểu tượng của nó rất dễ dàng, bởi vì nơi này chính là bãi giao dịch lớn nhất đồng thời cũng là khu vực phồn hoa nhất trong tòa thành thị này.

Chỉ cần trong tay người có đủ linh thạch thì có thể tới nơi này mua bất cứ thứ gì ngươi muốn.

Vô luận là các loại đan dược dùng để phục dụng, phù triện dùng hàng ngày, hay là các loại nguyên luyện khí, thậm chí ngay cả linh khí cũng có người bán ra.

Đương nhiên linh khí giá cả đắt đỏ, trong số bọn họ, trừ một số ít mấy người ra, những người còn lại cho dù là muốn mua cũng chỉ có thể đứng nhìn thèm thuồng mà thôi.

Đám người Trịnh Hạo Thiên vừa xem xét bản đồ trong ngọc bài, vừa hướng về phía khu vực trung tâm thành đó mà đi tới.

Nếu đã tới một tòa thành thị trong đại Linh giới, đương nhiên phải tranh thủ kiến thức một phen.

Tốc độ của mấy người bọn hộ tuyệt đối không chậm, chỉ trong chốc lát đã tới khu vực trung tâm của tòa thành này rồi.

Liếc mắt nhìn quanh một lượt, nơi này quả nhiên phồn hoa vô cùng, trong cả khu vực này không chỉ có những tòa kiến trúc to lớn, xa hoa mà dòng người đi lại ở nơi đây cũng cuồn cuộn không đứt.

Ở trong Hàn Lâm tiểu Linh giới, Biền Tây thành đã có thể coi là một tòa thành lớn, cực kỳ nổi danh rồi.

Nhưng cho dù là khu vực phồn hoa nhất trong Biền Tây thành so với nơi đây thật sự chẳng khác nào đom đóm so sánh với mặt trăng.

Trịnh Hạo Thiên phát ra một tiếng than thở, còn Dư Uy Hoa thì trợn tròn mắt, nói: "Làm sao lại có nhiều người như vậy, chẳng lẽ tất cả mọi người đều đổ xô tới chỗ này rồi sao?"

Nhạc Mãnh bật cười, nói: "Uy Hoa, đó là do tháng này có nhiều người hơn một chút mà thôi. Sang đến thắng sau, nơi này sẽ im ắng hơn nhiều."

Trịnh Hạo Thiên trong đầu chợt bừng tĩnh, lập tức hiểu ra.

Một khi những người tới từ tiểu Linh giới rời khỏi Anh Tài chi thành, thì nó chắc chắn sẽ không thể bảo trì được lưu lượng người như hiện giờ rồi.

Cừu Hinh Dư đột nhiên mỉm cười nói, ''Hàng năm, trong Anh Tài chi thành thì chỉ có một tháng này là náo nhiệt nhất, bất quá, cho dù là bình thường thì nơi này tuyệt đối sẽ không thể vắng vẻ được."

Trịnh Hạo Thiên kinh ngạc hỏi: "Làm sao ngươi biết?"

"Nếu chỉ có một tháng này náo nhiệt thì kiến trúc, trang trí nơi này tuyệt đối sẽ không được làm hoành tráng như vậy." Đôi mắt đẹp của Cừu Hinh Dư chậm rãi đảo qua bốn phía rồi thấp giọng nói: "Nếu như ta đoán không sai, nơi này hắn chính là một tòa thành thị giao dịch."

Mấy người bọn họ cười cười nói nói, tùy tiện tiến vào trong một cửa hàng gần đó.

Đây là một tiệm thuốc buôn bán dược liệu cùng đan được thành phẩm.

Kiến trúc của tiệm thuốc này rất lớn, toàn bộ gồm có sáu tầng, mỗi một tầng cho dù chứa đến trên dưới một trăm người cũng chẳng hề cảm thấy chật chội.

Ở nơi này cũng chẳng có mấy tay tiểu nhị phụ trách đón khách, ở trên bức tường bốn phía chỉ có dán rất nhiều tranh vẽ các loại đan được cùng giá niêm yết. Ở trên đó còn giới thiệu rất rõ ràng nơi sinh sống, bộ dáng đại khái và tác dụng của từng loại dược liệu, về giá bán cũng được ghi rõ ràng, rất quang minh chính đại.

Trịnh Hạo Thiên cẩn thận quan sát xung quanh một hồi lâu, trong con người dần dần lộ ra một tia ngạc nhiên.

Khi còn ở trong Biền Tây thành, những kiến thức bên trong bảo điển gia truyền hắn đã học được tám chín phần mười rồi. Những thứ ghi trong cuốn thứ nhất đa phần là về những loại dược liệu quý hiếm.

Những thứ dược liệu đó ở trong tiểu Linh giới trên căn bản là không thể gặp, nhưng bây giờ vừa mới đến đại Linh giới, không ngờ lại đảo mắt một cái đã thấy được.

Hơn nửa những loại dược liệu đó chỉ được bày đặt tại tầng thứ nhất, rõ ràng chỉ là mấy thứ cực kỳ phổ thông mà thôi.

Khẽ lắc lắc đầu. Trịnh Hạo Thiên cuối cùng cũng hiểu được chênh lệch giữa đại Linh giới và tiểu Linh giới lớn đến chừng nào rồi.

Hai loại Linh giới không chỉ có nồng độ linh khí chênh lệch như trời với đất mà ngay cả sản vật của đại Linh giới cũng phong phú hơn tiểu Linh giới rất nhiều. Những người được sinh ra ở đại Linh giới chỉ cần chịu khó tu luyện một chút là đã có thể tiến giai tới luyện yêu võ giả, độ khó khăn thấp hơn xa so với tiểu Linh giới.

Dòng người đi lại trong cửa hàng cũng có không ít, bọn họ thuận theo như nước chảy bèo trôi mà tiến lên tầng thứ hai.

Giống với tầng thứ nhất, tầng thứ hai cùng không hề có người tiếp đón, đại đa số mọi người đều yên lặng đi quan sát hình ảnh cùng nội dung ghi trong các bức tranh treo bốn phía xung quanh, trong đó cũng có không ít người vừa mới tiến vào đại Linh giới lần đầu, bọn họ lúc này cũng đã được đại khai nhãn giới, nhưng làm bọn họ cảm thấy tiếc nuối chính là, giá cả dược liệu ở nơi này cùng không hề rẻ.

Tới tầng thứ ba rồi, hai mắt của đám người Trịnh Hạo Thiên không khỏi thoáng sáng ngời.

Khác hắn với hai tầng bên dưới, có một vài người chuyên tiếp đón đang đứng cung kính ở đó, bọn họ mỉm cười nhìn mọi người đi lại trong cả tầng lầu, chỉ cần có người mở miệng hỏi thì bọn họ đều kiên nhẫn giải thích cặn kẽ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Hơn nửa, những thứ nơi này bán ra đã không còn là dược liệu nửa, mà là đan dược thành phẩm rồi.

Trịnh Hạo Thiên mắt sắc, lập tức nhìn thấy ở trong một cái góc khuất, chẳng có gì dáng chú ý, không ngờ lại có bức tranh của Dạng vân đan.

Hai hàng lông mày của hắn khẽ nhướng lên, trong lòng cảm thấy tò mò, lập tức đi tới.

Dạng Vân đan là thứ được để luyện ra từ phế đan, mỗi một khỏa linh thạch mua được năm mươi viên.

Công dụng, Võ giả dưới liệp vương dùng, có thể gia tăng một chút chân khí.

Cấm kỵ, Võ giả từ liệp vương trở lên, không những không thể gia tăng chân khí mà ngược lại còn khiến cho cặn bả trong đan được không ngừng tích tụ trong người, rất có hại với thân thể.

Trịnh Hạo Thiên không nhịn được mà trợn trừng mắt.

Đến tận lúc này hắn cũng hiểu ra, vì sao Vân Thải Điệp lại hào phóng như vậy, sau mỗi một lần giao dịch đều tặng cho mình ít nhất hơn trăm viên Dạng vân đan, hơn nửa còn là tặng không.

Thì ra Dạng Vân đan, mặc dù ở trong tiểu Linh giới thì quý giá vô cùng, nhưng ở trong đại Linh giới thì chẳng tính là gì cả.

Nhìn rõ ràng mấy chữ "Tinh luyện từ phế đan" viết trên bức tranh. Trịnh Hạo Thiên bất đầu có cảm giác khóc không xong mà cười cũng chẳng được.

Lúc này đám người Dư Uy Hoa cùng thấy được rõ ràng những dòng miêu tả đó, trong lòng bọn hắn cũng thần thổn thức không thôi.

Chinh là bởi vì có một lượng lớn Dạng vân đan cho nên bọn họ mới có thể dễ dàng tấn thăng tới cảnh giới luyện yêu võ giả. Nếu không, ngay cả Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình, mặc dù sau này có thể đạt tới cảnh giới này nhưng cũng tuyệt đối không thể chỉ trong một năm ngắn ngủi mà thành được, về phần Dư Kiến Thăng cùng Lâm Bảo Hoa thì lại càng không có cơ hội này.

Kỳ thật những người thuần thúy dựa vào được lực của đan được để tấn thăng tới cảnh giới liệp vương như bọn họ, sau khi dùng yêu đan, luyện hóa yêu lực cùng phách lực, trong mười người thì có đến tám chín người sẽ trở thành hạ phẩm luyện yêu võ giả.

Cho nên, cho dù là người có giàu có đến đâu cũng sẽ không đi bồi dưỡng loại phế vật như vậy.

Nhưng Trịnh Hạo Thiên lại khác, trong tay hắn có siêu phẩm Tịnh Tẩy phù.

Chỉ cần không ngừng sử dụng nó thì nhiều nhất là năm trăm lần là có thể mạnh mẽ tạo ra một vị cực phẩm luyện yêu võ giả.

Một khi trở thành cực phẩm luyện yêu võ giả rồi thì thiên phú cùng tư chất của bản thân bọn họ cũng sẽ có thay đổi tương ứng, không phải là bọn họ trước kia có thể so sánh nổi.

Cho nên cái thứ tinh luyện từ phế đan này, mặc dù đối với người khác chẳng có tác dụng là bao, nhưng đối với Trịnh Hạo Thiên mà nói lại là bảo bối rất hữu dụng rồi.

Xem xét thêm một lát, Trịnh Hạo Thiên lại một lần nửa đời ánh mất đi chỗ khác.

Đột nhiên ánh mất hắn lại trở nên ngưng trọng.

Bích Linh đan. Mười khỏa linh thạch một viên.

Tác dụng, Cao giai liệp sư đỉnh phong, khi phục dụng có thể khiến cho xác xuất trùng kích cảnh giới liệp vương tăng gấp rưỡi.

Cấm kỵ, Đan được này được lực bá đạo, liệp sư bình thường không nên dùng.

Tinh quang trong mắt Trịnh Hạo Thiên thoáng lóe lên, thì ra loại đan dược này đúng là có giá mười linh thạch một viên. Nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ, lúc trước Vân Thải Điệp chỉ bán cho hắn với giá năm linh thạch một viên.

Không chỉ như vậy, trong lần giao dịch cuối cùng, nàng thậm chí còn tặng không cho hắn loại đan được này.

Trịnh Hạo Thiên ban đầu còn cho rằng loại đan dược này cũng là thứ tinh luyện ra từ phế đan, nhưng lúc này mới biết, thì ra mình đã nghĩ oan cho người ta.

Thanh âm của Dư Uy Hoa đột nhiên vang lên: "Hạo Thiên, mau đến đây xem."

Trịnh Hạo Thiên vội thu liễm lại tâm thân, cùng Cừu Hinh Du, hai người sóng vai đi tới.

Tiếng kêu của Dư Uy Hoa không chỉ hấp dẫn Trịnh Hạo Thiên đi tới mà ngay cả những người khác cũng nỗi lòng hiếu kỳ mà đi tới.

Ánh mắt Trịnh Hạo Thiên ngưng trọng, theo hướng Dư Uy Hoa chỉ mà nhìn, trong lòng đột nhiên vừa động.

Chân Khí đan, Đan được dùng cho luyện yêu võ giả, giá năm linh thạch một viên.

Tác dụng, Sau khi dùng chân khí đan có thể khiến cho mức hùng hậu của chân khí luyện yêu võ giả gia tăng một chút ít

Cấm kỵ, Khi phục dùng chân Khí đan không nên sử dụng quá nhiều, luyện yêu võ giả phẩm cấp nào thì chỉ có thể chân khí đan tương ứng, hoặc phẩm cấp cao hơn.

Hai hàng lông mày của Trịnh Hạo Thiên khẽ nhíu lại.

Xem ra không chỉ có phù triện là chia thành thập giai ngũ phẩm, mà ngay cả đan được cũng là như vậy.

Nhưng vấn đề là, cấp bậc của nhóm người bọn hắn cao đến rợn người, chân khí đan bọn họ sử dụng được ít nhất cũng phải là cực phẩm, phải đi tới chỗ nào mới có thể mua được một lượng lớn đan được ngang cấp đây?

Phải biết rằng, trong phần giới thiệu phía dưới của chân khí đan, họ chỉ ghi giá cả của trung phẩm và hạ phẩm chân khí đan mà thôi, còn liên quan thượng phẩm, cực phẩm hay là siêu phẩm thì cũng chỉ có một câu thôi...

Không có hàng....

Cừu Hinh Dư hừ lạnh một tiếng, nhẹ giọng nói: "Có thể mở cửa hàng ở đâỵ thì nhất định là đại hào một phương. Loại chân khí đan cho dù có quý hiếm hơn nửa cùng không thể nào không có, chỉ là bọn hắn không muốn lấy ra mà thôi."

Trịnh Hạo Thiên nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Đúng vậy, bọn họ cũng phải lưu lại, chuẩn bị cho môn hạ cùng hậu bối của mình mà."

Giống như loại phù triện rất hiếm khi thấy xuất hiện thị trường như Sinh Mệnh phù, những loại vật phẩm quan trọng như vậy phần lớn đều là lưu lại cho bản thân, còn phần dư thừa không quan trong mới đem bày bán ở chỗ này.

Trong lòng đột nhiên lóe lên một ý nghĩ. Trịnh Hạo Thiên nói: "Chúng ta đi thôi."

Dư Uy Hoa kinh ngạc nói: "Ngươi không đi xem tiếp à?"

Trịnh Hạo Thiên nhẹ nhàng cười, nói: "Chúng ta đi một chỗ, ở đó mới có thể mua được những thứ như ý...."