Chiến Thiên

Chương 523: Yêu cầu




Kiếm quang chợt thu liễm, trong nháy mắt đã biến thành từng điểm từng điểm quang mang, chui hết vào thân thể Trịnh Hạo Thiên. Mà vô số tỏa liên đang quấn chặt lấy Ma vương, đương nhiên trong nháy mắt cũng không còn thấy đâu nữa.

Thân hình hắn bay ngược trở lại, đồng thời hô lớn: "Hổ đại ca, chúc mừng ngươi linh thể đại thành."

Hai mắt Hổ Bá Thiên sáng ngời, nói: "Trịnh huynh đệ, không ngờ là ngươi."

Trong thanh âm của hắn tràn đầy vẻ kinh ngạc và vui mừng.

Đến tận lúc này, rốt cuộc hắn cũng hiểu được, vì sao người này lại chấp nhận mạo hiểm, xâm nhập vào khư vực tràn ngập lôi điện để tương trợ mình.

Trịnh Hạo Thiên cất tiếng cười dài, nói: "Hổ đại ca. Con Ma vương này chỉ là một bán Ma vương. Bất kể thần trí hay lực lượng đều suy yếu đi rất nhiều. Ngươi không cần giết nó, chỉ cần đánh nó tàn phế là được. Tiểu đệ có chỗ dùng tới nó."

Hổ Bá Thiên bật cười, nói: "Vậy cứ theo ý huynh đệ đi."

"Hống...."

Con Ma vương kia phát ra một tiếng rống điên cuồng. Bất quá, tuy thần trí nó đã mất, nhưng một thân bản năng vẫn còn. Nó đã ẩn ước cảm ứng được, lúc này quanh ngươi Hổ Bá Thiên đang đứng lơ lửng giữa không trung, có dập dờn một tầng linh lực khổng lồ.

Đây chính là một cỗ lực lượng có thể uy hiếp tới tính mạng của nó. Cho nên nó mặc dù nôn nóng, nhưng thủy chung vẫn không dám khinh xuất xông lên.

Hô Bá Thiên quay đầu, liếc mắt nhìn nó một cái.

Trước khi hắn tấn chức cường giả linh thể, đương nhiên kiêng kị con bán Ma vương này vạn phân. Nhưng vào giờ khăc này, ánh mắt toát ra từ trong con người hắn lại tràn đây vẻ miệt thị và diễu cợt.

Từ một tu luyện giả bình thường trở thành cường giả linh thể, cũng chính là bước đột phá cực lớn.

Dùng từ một bước lên trời để hình dung cũng không quá.

Hổ Bả Thiên lúc này cũng có được thực lực và tâm tình như vậy.

Hắn đưa tay ra, phía trên hai bàn tay lập tức dập dờn từng đợt từng đợt bạch quang nồng đậm. Những bạch quang này vờn quanh lòng bàn tay của hắn, rồi nhanh chóng hình thành một cơn lốc xoáy nho nhỏ, bắt đầụ điên cuồng hấp thụ thiên địa linh lực từ bốn phương tám hướng, đồng thời ngưng tụ lại xung quanh bàn tay của hắn.

Chỉ trong nháy mắt, ở bên ngoài đôi bàn tay đó đã ngưng tụ ra một cỗ lực lượng mênh mông mà mãnh liệt.

Cỗ lực lượng này không ngừng lớn dần, chậm rãi biến thành một linh chưởng khổng lồ, thuần thúy chỉ do linh lực ngưng tụ lại mà thành.

Tuy cỗ lực lượng này không thể so sánh với cái linh chưởng từng truy kích Trịnh Hạo Thiên và An An lúc trước, nhưng đối với một người vừa mới tấn thăng cảnh giới linh thể như Hổ Bá Thiên mà nói, có thể vận dụng lực lượng tới mức này, cũng là rất hiếm thấy rồi.

''Đi....''

Hắn quát nhẹ một tiếng, linh quang trước mắt lập tức lóe lên. Một chiếc cự chưởng bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được lập tức lao đi, hung hăng vỗ xuống đầu Ma vương.

Ma vương rú lên điên cuồng, nhưng trong thanh âm lúc này lại ít nhiều mang theo một tia sợ hãi. Bản năng của nó đã nói cho nó biết, sắp có đại họa lâm đầu rồi.

Nó vung cao cánh tay lên, hướng về phía linh chưởng trên bầu trời mà nghênh đón.

"Ầm ầm..." một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Tên gia hỏa này quả nhiên không hổ là bán Ma vương cường đại. Không ngờ chỉ bằng vào lực lượng bản thân đã có thể đánh tan một cái linh chưởng. Nhưng chinh nó cũng bị cỗ lực phản chấn cường đại, mạnh mẽ đánh cho một nửa thân thể lún sâu vào lòng đất.

 Hổ Bá Thiên cười lạnh một tiếng, thân hình hắn nhoáng lên một cái, cứ như vậy từ trên không trung nhảy xuống, lao thắng tới trước ngươi Ma vương. Lúc này hắn phi thường dứt khoát vung quyền đánh thắng ra. Con Ma vương tuy kiệt lực chống cự, nhưng một quyền của Hổ Bá Thiên, nào có dễ đỡ như vậy.

Cánh tay của Ma vương lập tức bị đánh tan. Ma ngay cả thân thể của nó cũng bị một quyền này oanh nát, biến thành vô số vụ khí màu đen tản mát, tiêu tán khắp thiên địa.

Hổ Bá Thiên được thế nào buông tha. Lại một quyền nối tiếp một quyền oanh kích ra. Chỉ sau chốc lát đã đánh cho thân hình Ma vương thủng lỗ chỗ như than tổ ong, kêu rên không thôi.

Nhưng một nửa thân thể của nó đã bị quyền kình của Hổ Bá Thiên đánh lún sâu vào đất, cho dù muốn bó chạy cũng là có lòng mà không có sức.

Trịnh Hạo Thiên đứng một bên quan sát mà lắc đầu không thôi.

Con Ma vương này tuy đã từ năng lượng thể thuần thúy ngưng tụ thành thân thể chân thực, nhưng cũng chính bởi vì như vậy, cái thân thể này hiện giờ ngược lại còn ràng buộc, khiến nó không thể chạy trốn.

Đương nhiên, đây cũng là do nó không phải là Ma vương chân chính.

Nếu thật sự là Ma vương, thì hiện tại, nó tuyệt đối không thể bị đánh cho không còn sức hoàn thủ như vậy.

Lại sau một lát, Hổ Bá Thiên hét dài một tiếng, cánh tay cứng rắn như sắt thép chém xuống, oanh kích vào đầu Ma vương nhanh như một tia chớp, lập tức đánh tan nửa cái đầu của nó.

"Trịnh huynh đệ, lực lượng của nó đã tán loạn hơn phân nửa rồi. Ngươi mau thu lại đi." Hô Bá Thiên cao giọng nói.

Trịnh Hạo Thiên hưng phấn ứng một tiếng. Ngón tay điểm một chỉ, viên bát lập tức hiện lên, tung ra hơn trăm đạo tỏa liên hắc sắc. Đám tỏa liền này vừa quấn lên người Ma vương liền lập tức lan tràn ra xung quanh.

Lực lượng hắc ám tinh túy mà cường đại trên người Ma vương phảng phất như một loại dinh dưỡng đại bổ cho Hắc Ám Tỏa Liên, khiến nó bắt đầu điên cuồng sinh trưởng lên.

Đây cũng là do bản thân Ma vương lúc này đã trọng thương, không thể nào khống chế được lực lượng bản thân nữa. Nếu không phải như vậy, cho dù Mộng Yểm và Trịnh Hạo Thiên có đồng thời xuất thủ, cũng chưa chắc đã làm gì được con Ma vương này.

Đương nhiên, đối với một con bán Ma vương chỉ còn lại lực lượng, mà không có những thiên đại thần thông của Ma vương, Trịnh Hạo Thiên cũng chẳng có chút úy kị.

Sau một lát, tỏa liên càng lúc càng trở nên to lớn, hóa thành một chiếc lưới giống như lưới nhện, trói chặt lấy Ma vương. Trịnh Hạo Thiên vươn tay điểm một chỉ, lập tức thu con Ma vương đã bị trói gô lại như bánh tét vào trong viên bát. về phần xử lý con bán Ma vương hiếm thấy này như thế nào, thì còn phải nhờ Mộng Yểm nghĩ biện pháp rồi.

Nhìn Trịnh Hạo Thiên thu thập gọn gàng con bán Ma vương, ngay cả Hổ Bá Thiên cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ hâm mộ.

Hắn cười vang nói: ''Trịnh huynh đệ, cũng may lần này có người xuất thủ cứu trợ. Nếu không lão ca ta chỉ sợ đã mất mạng ở nơi này rồi."

Tuy con Ma vương này chỉ là hàng phế phẩm, nhưng nếu đột nhiên xuất hiện trong tình huống thế này, cũng đủ tạo thành uy hiếp chí mạng cho Hổ Bá Thiên rồi.

Trịnh Hạo Thiên khẽ lắc đầu, nói: ''Hổ đại ca quá khách khí ròi. Cho dù tiểu đệ không xuất thủ, ngươi vẫn an toàn tấn chức thành công thôi."

Hổ Bá Thiên hào khí vân can, vung tay lên nói: ''Mấy lời đa tạ, lão ca cũng không nói nhiều nữa. Nhưng trong Tiểu Linh giới, ngươi đã cứu Mục Cầm một mạng, hôm nay lại trợ giúp ta tấn chức linh thể." Hắn liếc mắt nhìn Trịnh Hạo Thiên một cái thật sâu, nghiêm nghị nói: ''Phần ân tình này, ra sẽ nhớ kỹ."

Trịnh Hạo Thiên trong lòng mừng thầm. Hổ Bá Thiên hiện giờ đã là một vị cường giả linh thể hàng thật giá thật. Phân lượng những lời này của hắn đương nhiên cũng khác hẳn với trước kia.

Hắn khẽ khom ngươi, hành lễ với Hổ Bá Thiên, nói: "Hổ đại ca, hiện giờ ngươi đã thành tựu linh thể, chân chính trở thành cường giả của thế gian. Tiểu đệ xin chúc mừng ngươi."

Hổ Bá Thiên xua xua tay nói: "Lão ca dùng mấy chục năm mới tiến vào được cảnh giới linh thể.

Mà huynh đệ ngươi mới chỉ hơn một năm đã từ tứ giai, tấn thăng tới thất giai rồi. Hắc hắc, tốc độ bậc này, cho dù là phóng mắt khắp thiên hạ cũng chẳng có mấy người đâu.'' Hắn vỗ vỗ lên vai Trịnh Hạo Thiên nói: "Sau này, ngươi nhất định có thể tiến vào cảnh giới linh thể, cho dù có vượt qua lão ca cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên."

Trịnh Hạo Thiên cười khổ một tiếng, nói: "Hổ đại ca quá khiêm nhường rồi. Cảnh giới linh thể làm sao dễ dàng tiến vào như vậy chứ."

Những lời này của hắn hoàn toàn là chân tâm thật ý. Sau khi liên tiếp chứng kiến quá trình An An và Hổ Bá Thiên tiến giai, hắn đã biết thêm rất nhiều thứ.

Tu luyện chỉ đạo, có thể nói là cầu thắng trong hiểm nguy. Bất cứ kẻ nào cũng không dám nói, chắc chắn có thể tấn chức cảnh giới linh thể, cho dù là hắn cũng không ngoại lệ.

Hổ Bá Thiên hơi ngừng lại, gật đầu tràn đầy đồng cảm. Bất quá, ngay lập tức hắn lại cười nói: "Trịnh huynh đệ không hổ là đệ tử đại môn đại phái. Trên người không ngờ lại có cả ngụy pháp khí." Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Có thứ này tương trợ, xác suất tiến giai cũng tăng lên nhiều."

Trịnh Hạo Thiên trong lòng rùng mình, Hổ Bá Thiên quả nhiên mắt thần như điện. Không ngờ chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu lai lịch Hắc Ám Tỏa Liên, hắn gãi gãi đầu, cười khổ nói: "Hổ đại ca, kiện ngụy pháp khí này thật ra là tiểu đệ nhờ vào cơ duyên mới may mắn đoạt được, mà không phải do môn phái ban ân. Cho nên xin Hổ đại ca đừng để lộ ra ngoài."....

Hổ Bá Thiên lúc này mới thật sự kinh ngạc.

Đây chính là ngụy pháp khí đó. So với thần binh bảo khí siêu phẩm thì quý giá hơn nhiều lắm.

Ngay cả cường giả linh thể cường đại muốn luyện chế một kiện ngụy pháp khí cũng không phải chuyện đơn giản. Trừ việc phải thu thập một lượng lớn thiên tài địa bảo ra, thiên thời địa lợi nhân hòa lúc tôi luyện thiêu một thứ cũng không được.

Mà kiện ngụy pháp khí này một khi trưởng thành, biến thành pháp khí chân chính, thậm chí còn có thể chống cự lại một vị cường giả linh thê.

Tuy muốn khiến ngụy pháp khí trưởng thành trở thành pháp khí cần có không ít tài nguyên và vận khí, nhưng bản thân nó cũng đã rất trân quý rồi.

Thần binh như vậy, không ngờ không do Vạn Kiếm tông ban tặng, mà lại do Trịnh Hạo Thiên từ nơi khác đoạt được. Điều này đương nhiên khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên rồi.

"Trịnh huynh đệ, việc này đương nhiên vi huynh sẽ không nhiều lời." Trầm ngâm một lát, Hổ Bá Thiên đột nhiên nói: "Lần trước trở về, Mục Cẩm đã từng nói qua, Trịnh huynh đệ là môn hạ đệ tử Bạch Thảo phong Vạn Kiếm tông?"

Trịnh Hạo Thiên cười nói: "Tiểu đệ quả thật là môn hạ Bạch Thảo phong."

Khóe miệng Hổ Bá Thiên khẽ nhếch lên, nói: "Trịnh huynh đệ, vi huynh muốn trở thành khách tịch trưởng lão của Bạch Thảo phong ngươi, không biết ý ngươi thế nào?"

Hai mắt Trịnh Hạo Thiên lập tức trợn tròn lên, trong giọng nói tràn đầy vẻ không tin nổi: "Hổ đại ca, ngươi có phải đang nói đùa không vậy?"

Hổ Bá Thiên cười khổ một tiếng, nói: "Vị huynh làm sao lại nói giỡn với ngươi được. Có hay không, bây giờ ngươi cứ trả lời ta đi."

Trịnh Hạo Thiên chăm chí nhìn hắn một hồi lâu, nói: "Hổ đại ca, nếu đây là vì ngươi thiếu nợ tiểu đệ nhân tình, thì thật sự không cần phải vậy."

Biểu tình Hổ Bá Thiên cũng trở nên nghiêm túc: ''Nhân tình chỉ là một mặt, còn nguyên nhân chân chính, là vì vi huynh muốn tìm một hậu trường mạnh mẽ."

Trịnh Hạo Thiên lặng đi một chút, vẻ mặt lập tức trở nên quái dị.

Trước khi Hổ Bá Thiên tấn chức linh giả, nói như vậy thì còn có lý. Nhưng hiện giờ hắn đã đại thành linh thể, làm sao còn cần hậu trường gì.

Có lẽ nhìn thấu nghi hoặc của Trịnh Hạo Thiên, Hổ Bá Thiên thở dài nói: "Hiển đệ là đệ tử Vạn Kiếm tông, hết thảy đều có môn phái đứng sau làm chỗ dựa, cho nên làm sao biết được khó khăn của tán tu chúng ta." Hắn trầm giọng nói: "Nếu vi huynh là một tán tu độc thân, đương nhiên sẽ không nguyện ý gia nhập môn phái nào, để rồi bị ước thúc. Nhưng vi huynh hiện giờ phải che chở cho Trấn Hải thành, cho nên không thể không cân nhắc thêm một chút."