Chiến Thiên

Chương 690: Phán đoán sai lầm




Tất cả mọi động tác của Nghiêm Lôi Minh, trong một khắc khi La Hổ Tiếu bay tới đã ngừng lại rồi.

Lúc này, bốn tay hắn nắm chặt, mà ánh mắt cũng gắt gao nhìn chằm chằm vào thanh cự kiếm huyền phù trên đỉnh đầu Trịnh Hạo Thiên. Trong lòng hắn cuối cùng cũng nhớ ra một truyền thuyết, truyền thuyết về một vị lão nhân gần như vô địch cả cuộc đời.

Tiếp đó, sắc mặt hắn dần dần trở nên trắng bệch. Thân thể hắn hơi run rẩy, mà bốn kiện đoản mâu cũng càng lúc càng chớp động, phảng phất như có thể phát động một kích cực mạnh bất cứ lúc nào.

"Khụ khụ." La Hổ Tiếu ho khan một tiếng. Hắn chậm rãi xoay người, dùng một ánh mắt kỳ dị mà nhìn Nghiêm Lôi Minh, nói: "Tiểu Nghiêm này, trận chiến hôm nay dừng tại đây thôi, thế nào?"

Vẻ mặt Nghiêm Lôi Minh biến đổi liên tục, nhưng chỉ sau chớp mắt, hắn vẫn cung kính vâng một tiếng.

Sau khi hắn đáp ứng, toàn bộ điện mang quanh người khiến người ta rét lạnh cũng chậm rãi biến mất. Bốn cánh tay thoáng nhoáng lên một cái, bốn kiện đoản mâu ẩn chứa lực lượng thần kỳ mà kỳ dị đột nhiên biến mất. Mà thân thể hắn cũng chậm rãi khôi phục lại bộ dáng nhân loại, ngay cả vẻ tàn nhẫn trong mắt hắn cũng hoàn toàn biến mất.

Xa xa, vẻ mặt Vân thái thượng trưởng lão trở nên nghiêm nghị nói: "Hạo Thiên, trong Tiểu Linh giới, không thể sử dụng Ngưng Kiếm thuật. Trận chiến hôm nay cũng nên kết thúc rồi. Ngươi thu lại đi."

Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, khóe mắt lại nhìn thấy động tác của Nghiêm Lôi Minh. Hắn hơi do dự một chút, nói: "Vâng."

Nhẹ nhàng phất tay một cái, linh lực phía sau lập tức chậm rãi tiêu tán. Cự kiếm cường đại do trăm kiếm ngưng tụ lại mà thành biến thành chậm rãi biến thành trăm điểm quang mang, rồi quay trở về khí xoáy. Và cùng lúc đó, thân thể hắn cũng khôi phục lại bộ dáng nhân loại.

Khí tức cường đại tràn ngập khắp không trung vào giờ khắc này đã dần dần biến mất. Đám người Hà Sa, Đường Dật dương thở phào nhẹ nhõm một hơi. mặc dù không được chứng kiến một chiêu giao phong cuối cùng, nhưng thu tay vào lúc này, không thể nghi ngờ chính là hành động sáng suốt nhất.

Chỉ là, trong lòng bọn hắn, khát vọng đối với cảnh giới linh thể lại càng lúc càng mãnh liệt.

Linh giả, bọn họ mới là tồn tại cường đại nhất, có thể hành tẩu mọi nơi trên thế giới này.

Dư Uy Hoa, Lâm Đình, cùng Cừu Hinh Dư đưa mắt nhìn nhau, đi tới bên người Trịnh Hạo Thiên. Dư Uy Hoa gãi gãi đầu, nói: "Vân thái thượng trưởng lão, vì sao ngài lại ngăn cản Hạo Thiên."

Vân thái thượng trưởng lão mặt không đổi sắc, nhìn hắn một cái rồi nói: "Ngưng Kiếm thuật sau khi tấn chức linh thể là một trong những cấm chiêu ở Tiểu Linh giới. Sử dụng nó đối với một nơi thiếu thốn linh lực như Tiểu Linh giới mà nói, chính là một gánh nặng khổng lồ. Nếu các ngươi muốn khiến Hàn Lâm tiểu Linh giới sớm đi tới diệt vong thì cứ thử xem."

Dư Uy Hoa trợn tròn mắt, lắc đầu quầy quậy, nói: "Không cần, không cần thử."

Ánh mắt Trịnh Hạo Thiên và Cừu Hinh Dư vào giờ khắc này lại sáng lên. Bọn họ lập tức hiểu được, Ngưng Kiếm thuật trong tay linh giả quả nhiên có uy lực cực kỳ cường đại. Mà loại uy lực này cho dù là Vân thái thượng trưởng lão cũng cực kỳ tôn sùng, thậm chí ẩn ước còn có chút sợ hãi.

Vân thái thượng trưởng lão lạnh lùng nhìn mọi người, nói: "Nếu con đại ma vương trong cấm chế kia đã chết, vậy nhiệm vụ của các ngươi đã hoàn thành. Lưu lại một người ở lại giám thị tình huống ma khí, còn những người khác lập tức trở về tông môn."

"Vâng...." Phía dưới lập tức truyền đến những tiếng hô lớn vang đội.

Đường Dật Dương và những cường giả thập giai tuy không phải là môn hạ Vạn Kiếm tông, nhưng lại không xa lạ gì Vân thái thượng trưởng lão.

Vị lão nhân này có địa vị cực kỳ đặc biệt trong Vạn Kiếm tông, cho dù là chưởng giáo chân nhân cũng phải nhường ba phần. Lúc này nếu hắn đã hạ quyết định, thái thượng trưởng lão các phái còn lại chắc chắn sẽ không phản đối.

Quả nhiên, mấy người La Hổ Tiếu cũng lần lượt hạ lệnh, trừ bỏ một số người lưu lại ra, những người còn lại đều quay lại trở về Hàn Lâm chủ thành, rồi xuất phát trở về Đại Linh giới.

Sau khi phân phó đệ tử bản môn, Nghiêm Lôi Minh liếc mắt nhìn Trịnh Hạo Thiên một cái thật sâu, sau đó hắn đưa hai tay ra khẽ xé một cái, lập tức tạo ra một khe nứt không gian, thân hình chợt lóe đã biến mất vô tung.

Vân thái thượng trưởng lão trầm giọng nói: "Các ngươi đi theo ta?"

Hắn vung tay áo lên, một đạo quang hoa bắn ra, cuốn lấy bốn người Trịnh Hạo Thiên, đồng thời xé rách không gian rời đi.

Đám cường giả thập giai Hà Sa nhìn nhau, trong lòng không khỏi thở dài.

Bốn người Trịnh Hạo Thiên khi mới tới Hàn Lâm tiểu Linh giới, cũng giống bọn hắn, đều là tu luyện giả thập giai. Nhưng khi mọi người quay trở về, thì bọn họ đã một bước lên trời, tiến vào vô thượng đại đạo, trở thành linh giả cao cao tại thượng.

Lúc này, trong lòng bọn hắn đột nhiên toát lên một ý niệm trong đầu.

Nếu như lúc trước bọn họ không rời khỏi Cừu Hinh Dư, cùng nàng xâm nhập vào trong ma khí, thì lúc này bọn họ cũng có thể trở thành linh giả ấy chứ.

※※※※

Bầu trời trên đỉnh đầu vẫn tràn ngập một vầng ánh sáng chói mắt như trước, không thể nhìn ra đây là một ngọn núi ẩn giấu trong một biển mây khổng lồ. Độ cao của ngọn núi này phảng phất như đã vượt quá biển mây, tiến vào khí quyển vô biên chân chính. Chỉ là mấy người Trịnh Hạo Thiên lại biết, ngọn núi này không hề có độ cao như vậy, mà sở dĩ có cảm giác như vậy, hoàn toàn là vì trận đồ diệu dụng của tiên đại cường giả khắc sâu vào ngọn núi này mà thôi.

Vân thái thượng trưởng lão xé rách không gian, mang theo bọn họ trở về tông môn, trên Phi Thiên chủ phong.

Hiện giờ bốn người bọn họ đã tấn chức linh thể, cho nên khi bọn hắn quay trở về Phi Thiên phong quen thuộc này, lập tức có cảm nhận mới.

Ở trong ngọn núi này, nơi nơi đều có một loại khí tức kỳ dị khiến bọn hắn cảm thấy hết sức thoải mái.

Trong đầu bọn hắn ẩn ước toát lên một ý niệm, chẳng lẽ ngọn núi này vốn chính là chuẩn bị cho linh giả.

"Nào, kể lại chuyện xảy ra trong ma khí một lượt cho ta nghe." Vân thái thượng trưởng lão ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Còn trong Thiên ma giới rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Các ngươi làm sao lại trêu chọc vào tồn tại ma thần chứ, hơn nữa lại có thể thoát ra nữa."

Bốn người Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng Lâm Đình nói: "Sư phụ, sau khi mấy người đệ tử ma huyệt...."

Trong bốn người bọn họ, tài ăn nói của Lâm Đình không thể nghi ngờ chính là tốt nhất, khi hắn bắt đầu kể lại, đúng là sinh động hơn rất nhiều.

Lúc này, Lâm Đình lần lượt kể lại, hơn nữa nói cả tính toán của bọn họ ở Thiên ma giới, không giấu diếm chút nào.

Vẻ mặt Vân thái thượng trưởng lão dần dần trở nên cổ quái, đặc biệt là khi nghe được chuyện, bọn họ bắt đầu dụ dỗ, bắt giữ ma vương khắp nơi trong Thiên ma giới, lại càng lộ vẻ dở khóc dở cười.

Ngay cả với thực lực và kiến thức vủa vị lão nhân này, lúc này cũng ẩn ước cảm thấy lạnh gáy.

Bốn tên tiểu tử to gan lớn mật này không ngờ còn sống mà quay về. Chẳng lẽ lịch đại tổ sư không muốn mấy thiên tài trẻ tuổi kiệt xuất nhất của bổn môn cứ như vậy mà mất mạng, cho nến mới cố ý phù hộ sao?

"Sư phụ, cũng không biết con đại ma vương kia có bị thần kinh gì không. Chẳng những dẫn tới thiên lôi, hơn nữa sau khi chúng ta tấn chức thành công, còn đẩy chúng ta vào Thiên ma giới." Lâm Đình nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nói: "May mà vị ma thần kia còn chưa đích thân hiện thân, chúng ta mới có thể may mắn giãy thoát, đồng thời trở về Tiểu Linh giới, nếu không bọn đệ tử sợ rằng không còn được gặp ngài nữa rồi."

Cơ nhục trên mặt Vân thái thượng trưởng lão khẽ giật giật, tức giận hừ một tiếng: "Các ngươi đúng là mấy tên tiểu từ cuồng vọng tự đại. Thiên ma giới là nơi nào chứ, không giờ còn dám ở đó đánh loạn. Haiz, thật sự là nghé con không sợ cọp, to gan lớn mật mà."

Mấy người Trịnh Hạo Thiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Xem ra vị lão nhân trước mắt này cũng không thật sự tức giận.

"Vân thái thượng trưởng lão, con đại ma vương bị trấn áp trong Hàn Lâm tiểu Linh giới rốt cuộc là có lai lịch ra sao, tại sao lại khiến ngài và các vị thái thượng trưởng lão chú ý tới?" Trầm ngâm một chút, Trịnh Hạo Thiên lên tiếng hỏi nghi hoặc trong lòng.

Lần này, tất cả đệ tử của bát đại siêu cấp môn phái đều có một khối ngọc thạch liên lạc. Tuy những khối ngọc thạch này không phát huy được tác dụng trong Hàn Lâm tiểu Linh giới, nhưng điều này cũng tuyệt đối không bình thường. Hơn nữa từ biểu hiện của những vị cường giả linh thể và con đại ma vương, bọn họ cũng mơ hồ ngửi thấy mùi vị bất thường.

Tựa hồ, mấy người Vân thái thượng trưởng lão đã sớm có dự cảm về chuyện này rồi. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Vân thái thượng trưởng lão than nhẹ một tiếng, nói: "Kỳ thật lão phu cũng không ngờ tới, các ngươi ở trong ma khí lại gặp được người đó."

"Người đó là ai?" Dư Uy Hoa gãi gãi đầu, tò mò hỏi.

Có thể khiến vị lão nhân này lộ ra vẻ mặt thế này, tuyệt đối không phải là hạng người bình thường.

Vân thái thượng trưởng lão do dự một hồi lâu, cuối cùng nói: "Hiện giờ các ngươi đã tấn chức linh thể, trở thành thái thượng trưởng lão của bổn môn, vậy có một số chuyện cũng không nên giấu các ngươi nữa." Hắn quay đầu lại, hai mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm Cừu Hinh Dư, nói: "Hinh Dư, công pháp ngươi tu luyện hẳn là Cực Âm Nội Mị thuật đúng không?"

Cừu Hinh Dư trong lòng cả kinh, lập tức cụp mắt xuống, nói: "Vâng."

"Ừm, ngươi có biết lai lịch của công pháp này không?"

"Đệ tử từng nghe nói qua, môn công pháp này chính là một trong thất đại công pháp cường đại nhất của Thất Nguyên môn."

Vân thái thượng trưởng lão khẽ cười, nói: "Ngươi nghe sai rồi."

Trước ánh mắt kinh ngạc của mấy tên vãn bối, lão nhân gia ông ta vuốt râu, chậm rãi nói: "Cực Âm Nội Mị thuật chính là công pháp cường đại nhất Thất Nguyên môn, nhưng mà không phải là một trong số đó."

Trịnh Hạo Thiên trầm giọng nói: "Nếu môn công pháp này cường đại như thế, vì sao lại lưu lại tới Hàn Lâm tiểu Linh giới, chẳng lẽ lại có liên quan tới con đại ma vương kia?"

Vân thái thượng trưởng lão khẽ gật đầu, nói: "Lúc xưa, trong Thất Nguyên môn từng xuất hiện một tuyệt đại thiên tài. Mà nàng cũng là một trong những người tu luyện Cực Âm Nội Mị thuật tới cảnh giới đỉnh phong. Chỉ là...." Hắn thở dài một hơi, tiếc nuối vô cùng nói: "Chỉ là nàng cuối cùng lại lựa chọn ma đạo, trở thành một nhân ma cường đại, người người muốn tru diệt."

Bón người hít một hơi lạnh. Bọn họ đương nhiên biết, hai chữ nhân ma đại biểu cho thứ gì.

"Vậy con đại ma vương kia, chính là người nọ sao?" Cừu Hinh Dư nghi hoặc nói.

"Đương nhiên không phải." Vân thái thượng trưởng lão khinh thường nói: "Chỉ là một đại ma vương, có xách giày cho người kia cũng không xứng. Hừ... các ngươi đừng nhìn ta. Lão phu tuy kiến thức rộng rãi, nhưng cũng nghĩ không ra, trong Hàn Lâm tiểu Linh giới làm sao lại đột nhiên lòi ra một đại ma vương đâu."

Đám người Trịnh Hạo Thiên khẽ ngẩn ra. Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy giọng điệu chế giễu của vị lão nhân lúc nào cũng trang nghiêm này. Tron lòng không khỏi nổi lên một cảm giác khác thường.

Vân thái thượng trưởng lão phảng phất như lẩm bẩm nói: "Lão nhân gia nàng nếu ở để lại một bộ phận truyền thừa ở Hàn Lâm tiểu Linh giới, vậy có thả ra một chút ma khí cũng là bình thường." Hắn khép hờ hai mắt, nói: "Khi ma khí xuất hiện, chúng ta còn tưởng lão nhân gia nàng muốn lựa chọn đệ tử kiệt xuất của bát đại môn phái chúng ta, lưu lại truyền thừa chân chính của mình... Haiz, chúng ta đều tính sai cả rồi...."