Chiến Thiên

Chương 752: Nhân mã cường giả




Trịnh Hạo Thiên vẫy tay, năm con ma vương lập tức ngoan ngoãn chui vào trong Ôn Dưỡng hồ lô.

Hắn nhìn về phía thanh âm vọng tới. Ở phía chân trời đột nhiên lóe sáng, một đạo ngân mang phảng phất như đột ngột xuất hiện ra từ tận cuối đường chân trời. Nó xẹt qua hư không, lao đi về phía đỉnh núi này.

Tốc độ ngân mang nhìn thì có vẻ không nhanh, nhưng trên thực tế lại nhanh tới cực điểm. Khoảng cách xa xôi dưới tốc độ đó, lại có vẻ trở nên ngắn ngủi vô cùng.

Khẽ nhíu mày, Trịnh Hạo Thiên thoáng có chút lo lắng.

Tốc độ người này không ngờ chẳng thua kém biến thân đại bàng của mình là bao.

Nếu Hổ Bá Thiên giao thủ với người này, thì cho dù có giành được thắng lợi, cũng khó mà lưu được đối phương. Mà một khi bị thua, thì có muốn chạy trốn cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.

"Ha ha, hay cho một Hổ Bá Thiên, quả nhiên là gan lớn như hổ, không ngờ vẫn dám ở lại nơi này."

Thanh âm giống như sấm động ầm ầm vang lên. Tiếp đó một quái vật nửa người nửa thú từ trên trời bay xuống, để lại trên không trung một đạo lưu quang màu bạc.

Đây là một con quái thú có thân ngựa bốn vó, nhưng trên thân lại là một mình người.

Dưới chân của hắn, chớp động quang huy kỳ dị vô cùng vô tận. Những quang huy này đan xen với nhau, lại giống như một dải quang mang kéo dài từ tận chân trời, mà hắn cứ như vậy bước trên quang mang tiến tới, toàn thân tràn đầy quang mang chói mắt.

Hổ Bá Thiên lạnh lùng nhìn đối phương. Mặc dù các đối phương xuất hiện rất ấn tượng, đồng thời khí tức tỏa ra trên người hắn cũng vô cùng cường đại, nhưng trong lòng hắn lại không có nửa điểm sợ hãi.

Chỉ là, khi ánh mắt hắn xuyên thấu tầng tầng quang mạc, nhìn thấy bốn ngôi sao chớp động trên trán con quái vật, hai mắt hắn mới lóe sáng lên.

Bốn sao...

Đây không ngờ lại là một vị linh giả dị tộc bốn sao.

Nhân mã linh giả dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát hai nhân loại trước mắt, nói: "Linh giả một sao? Hổ Bá Thiên, đây là chỗ dựa để ngươi dám can đảm ở lại nơi đây ư?"

Hổ Bá Thiên hừ lạnh một tiếng, nói: "Hổ mỗ dừng chân lại nơi đây, là vì biết có người sẽ tới cho ta thử đao. Chỗ dựa... Ha ha, Hổ mỗ trừ cây đao trên tay ra, vẫn chưa bao giờ biết .. chỗ dựa là cái gì."

Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu. Hổ Bá Thiên không hề nói dối một chút nào. Nếu không phải cơ duyên xảo hợp, khiến An An cũng nhận được nhiệm vụ ám sát, thì hắn cũng không thể nào tới nơi này, càng không thể gặp được Hổ Bá Thiên.

Khóe miệng nhân mã linh giả khẽ nhếch lên, để lộ ra một nụ cười nhạo, nói: "Bổn tọa mặc kệ rốt cuộc ngươi đang tính toán cái gì, bất quá, nếu hôm nay bổn tọa đã tới đây, vậy hai người các ngươi nhất định sẽ phải chết."

Sắc mặt Hổ Bá Thiên lập tức trở nên hơi quái dị. Tuy hắn không biết Trịnh Hạo Thiên rốt cuộc đã cường đại tới mức nào, nhưng linh giả có thể tùy tiện lấy ra năm con ma vương, há lại có thể khinh thường?

Cho dù bản thân hắn không có một chút sức chiến đấu nào, nhưng chỉ cần có thể sai khiến năm con ma vương tác chiến, cũng đã cường hãn lắm rồi. Mà nhân mã linh giả kia không ngờ lại coi hắn như linh giả một sao, thật sự là điếc không sợ súng.

Trịnh Hạo Thiên cười ha ha, cung kính khom người nói: "Tiền bố, nhân mã bộ tộc chính là một trong những đại tộc của Đại Linh giới, vãn bối nghe danh đã lâu. Hôm nay có thể gặp được tiền bối, cho dù có chết trong tay tiền bối, cũng coi như sống không uổng một đời."

Hổ Bá Thiên khẽ ngây người, chớp chớp hai mắt, trong lòng nghi hoặc không thôi.

Trịnh huynh đệ sao đột nhiên lại trở nên trước ngạo sao cung như thế, hoàn toàn chẳng giống tính cách hắn ngày thường chút nào cả.

Nhân mã linh giả vốn đang giơ hai tay lên, trong tay chớp động tinh quang, nhưng vừa nghe Trịnh Hạo Thiên vỗ mông ngựa trắng trợn xong, động tác không khỏi hơi chậm lại.

Bộ tộc nhân mã ở trong Đại Linh giới quả thật có chút danh tiếng, nhưng so với miêu tả của Trịnh Hạo Thiên, cái gì mà một trong những siêu cấp đại tộc trong Đại Linh giới, thì còn kém xa lắm.

Bất quá, nếu như kẻ nói là người bình thường, thì cường giả nhân mã này cũng không để ý tới.

Nhưng nếu lời này lại do đích thân một cường giả linh thể nói, thì lại khiến hắn có chút dễ chịu. Hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt nhân mã linh giả dịu xuống, nói: "Tiểu tử nhà ngươi cũng thức thời đấy. Được rồi, ngươi đứng sang một bên, bổn tọa hôm nay tạm tha cho ngươi một mạng."

Cơ nhục trên mặt Trịnh Hạo Thiên khẽ giật giật, như cười như không nói: "Tiền bối, mấy trò mèo cào của vãn bối đương nhiên không thể đặt vào trong mắt ngài, cũng không có đảm lượng châu chấu đá xe. Nhưng vãn bối có một chuyện rất nghi hoặc, không biết ngài có thể giải thích cho ta không?"

Tinh mang trong mắt nhân mã linh giả lóe lên, nói: "Nói."

"Vị bằng hữu này của vãn bối chỉ có đẳng cấp ba sao." Trịnh Hạo Thiên chỉ vào Hổ Bá Thiên, vẻ mặt khó hiểu nói: "Hắn ở trong nhân tộc cũng không tính là nhân vật nổi danh gì. Nhưng vừa mới tiến vào chiến trường linh giả đã bị cường giả liên tục đuổi giết. Thật không biết hắn rốt cuộc đã đắc tội với cao nhân phương nào, làm sao lại nhất quyết không tha như vậy?"

Hổ Bá Thiên khẽ nhướng mày, lúc này hắn mới bừng tỉnh.

Trịnh Hạo Thiên hạ thấp mình như thế, thì ra là muốn tìm hiểu nguyên cớ bên trong cho mình.

Nói thật, trong lòng hắn cũng chẳng hiểu gì cả. Tuy hắn chưa từng sợ hãi khiêu chiến, đồng thời còn coi nó là chướng ngại nhất định phải vượt qua trên con đường tu hành. Nhưng nếu như có thể biết nguyên cớ chân chính, cũng là một chuyện tốt.

Nhân mã linh giả nhíu mày, sau một lát mới nói: "Chuyện này là cơ mật của bổn tộc, bổn tọa không thể nói cho ngươi biết." Hắn phất phất tay, nói: "Nể tình ngươi thức thời, bổn tọa cũng không muốn lạm sát kẻ vô tội, ngươi mau mau rời đi đi."

Linh giả một sao tuy mạnh mẽ hơn linh giả không sao một chút, nhưng ở trong mắt linh giả bốn sao, bọn họ lại chẳng khác nhau là bao.

Đối với nhân mã linh giả này mà nói, nhân vật nho nhỏ như vậy, giết hay không giết cũng chẳng có gì khác nhau. Lúc này trong lòng hắn đang cao hứng, vậy tha cho hắn lần này.

Trịnh Hạo Thiên than nhẹ một tiếng, lắc lắc đầu, nói: "Được rồi, nếu ngươi đã không chịu nói, vậy chờ chút nữa ta sưu hồn đoạt phách, rồi tìm đáp án vậy."

Lúc trước, hắn vẫn một mực cung kính, nhưng khi nói những lời này, vẻ khiêm nhường lấy lòng trên mặt đã biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại một sự bình thản không một gợn sóng như giếng nước.

Nhân mã cường giả lặng đi một chút, sắc mặt hắn nhanh chóng trầm xuống, trên người dập dời một tầng túc sát chi khí nồng đậm.

Đến lúc này, hắn đương nhiên đã hiểu ra, mình đang bị đối phương trêu đùa.

Vừa nghĩ tới, không ngờ mình lại bị một tên linh giả một sao nhân loại lừa, trong lòng hắn lập tức dâng lên lửa giận ngập trời.

Hai tay giang rộng, một cây trường cung kim sắc lập tức xuất hiện trên tay hắn.

Nhân mã linh giả kéo căng đại cung, trên dây cùng lập tức xuất hiện một mũi trường tiễn như hư như thực.

"Nhỡ kỹ, kẻ giết ngươi chính là A Tạp Ba của nhân mã nhất tộc."

Trước mắt chợt lóe lên ánh sáng, mũi tên đã phá không bay tới, tốc độ cực nhanh phảng phất như bỏ qua luôn khoảng cách giữa hắn và Trịnh Hạo Thiên.

Trịnh Hạo Thiên hai mắt sáng ngời. Nhưng khi hắn còn chưa kịp xuất thủ, thì một thanh trường đạo đã xẹt qua hư không, nặng nề chém lên mũi tên đang ầm ầm bay tới.

"Ba..."

Ánh đao chém xuống mũi tên, mạnh mẽ đánh tan hoàn toàn mũi tên này.

Mà cho tới tận lúc này, trong tai mọi người mới mơ hồ nghe thấy tiếng dây cung rung lên bần bật cùng với tiếng xé gió của mũi tên.

Một mũi tên này, không ngờ lại hung mãnh không thể đỡ, mà một đao kia, cũng có thế như bôn lôi, vô kiên bất khả tồi.

Thân hình cao lớn tuấn lãng của Hổ Bá Thiên chắn trước mặt Trịnh Hạo Thiên, hắn nâng đao cười dài: "A Tạp Ba, đối thủ của ngươi là ta...."

Ánh mắt A Tạp Ba thoáng ngưng trọng, hắn lạnh nhạt nói: "Chẳng trách ngươi lại có thể thoát được mấy đợt truy sát. Thì ra là đã có thực lực linh giả bốn sao." Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Hổ Bá Thiên cười ngạo nghễ, nói: "Thực lực Hổ mỗ vốn không đủ, nhưng các ngươi ít nhiều cũng truy sát Hổ mỗ ngàn dặm, giúp Hổ mỗ ma luyện ý chí đạo pháp, cho nên mới có thực lực ngày hôm nay."

Trên người A Tạp Ba tỏa ra sát khí lẫm liệt, nói: "Hừ, thực lực của ngươi tuy miễn cưỡng đạt tới bốn sao, nhưng bổn tọa đã đứng ở đỉnh phong cấp bậc bốn sao. Ngươi gặp phải bổn tọa, vẫn chỉ có một chữ... chết!"

Lời còn chưa dứt, cây trường cung trong tay hắn đã sáng lên.

Một mũi tên rực rỡ chói mắt từ trên trường cung bắn ra. Nhưng mà mũi tên này lại không bắn về phía bọn họ, mà lại bắn lên không trung hư vô.

Hai người Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, chợt nghe thấy trên bầu trời truyền đến một tiếng nổ vang.

Mũi tên này đột nhiên nổ tung giữa hư không, hóa thành những mũi tên nhỏ vô cùng vô tận từ trên trời giáng xuống, thi nhau phủ xuống đầu hai người bọn họ.

Trịnh Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng. Đám mưa tên này tuy số lượng to lớn, nhìn qua thì rất đáng sợ, nhưng làm sao có thể so sánh với trăm ức kiếm hải ucả mình chứ.

Hắn vung tay lên, chuẩn bị phóng thích kiếm hải.

Nhưng đúng lúc này, bên tai hắn lại có thanh âm Hổ Bá Thiên truyền tới: "Trịnh huynh đệ, trận chiến này để ta lên trước đi."

Hai mắt hắn tỏa sáng, chiến ý tuôn trào, khí thế trong nháy mắt đã lên tới cực điểm.

Trịnh Hạo Thiên trong lòng thầm than, Hổ Bá Thiên cũng giống Dư Uy Hoa, đều là người gặp mạnh càng mạnh. Ở trong chiến đấu cấp bậc này, bọn họ thường lại có thể phát huy sức chiến đấu cực mạnh. Mà sau mỗi một trận chiến như vậy, thực lực của bọn họ lại tiến bộ vượt bậc.

Nếu không phải như thế, Hổ Bá Thiên cũng không thể nào sống sót sau những lần bị truy sát liên tiếp, ngược lại ý chí chiến đấu còn càng lúc càng cao hơn.

Trường đao trong tay đột nhiên rung động, một con mãnh hổ cao lớn như ẩn như hiện trên mũi đao. Nó há ngoác cái miệng đỏ lòm như chậu máu.

Thần thái trong mắt Hổ Bá Thiên sáng ngời. Hắn há miệng rống lớn. Đạo thanh âm này thông qua trường đại, mạnh mẽ bạo phát trong miệng mãnh hổ trên mũi đao.

"Hống...."

Một tiếng rống đinh tai như óc lập tức tràn ngập toàn bộ hư không.

Vào giờ khắc này, trong thiên địa phảng phất như không còn bất cứ một thanh âm nào khác, chỉ còn lại một tiếng hống lớn tràn ngập cả bầy trời này.

Cơn mưa tên vô cùng vô tận thoáng khựng lại giữa không trung, rồi lập tức đua nhau hóa thành những điểm tinh quang, tan biến vào trong không gian hư vô.

Cơn mưa tên vừa rồi vẫn còn phô thiên cái địa, không ngờ chỉ trong một hống đã tan biến không còn chút nào....