Chiến Thiên

Chương 777: Bảo khố




Doanh địa nhân tộc náo nhiệt vô cùng, hầu như linh giả cùng đám tu luyện giả hầu hạ linh giả đều âm thầm hay công khai thảo luận trận chiến phân cao thấp giữa Thương Khung đại lục cùng Phiêu Miểu đại lục.

Tuy khi đối mặt với cường giả dị tộc, nhân tộc là chủng tộc nổi tiếng là đoàn kết, luôn đồng tâm hiệp lực chống lại công kích của dị tộc.

Thế nhưng, trong nội bộ nhân tộc vẫn có mâu thuẫn nặng nề.

Dựa theo khu vực bất đồng, lưu phái bất đồng, thậm chí là vài nguyên nhân linh tinh khác, trong nhân tộc chung quy vẫn luôn có nhiều phe phái và các thế lực khác nhau.

Linh giả của Thương Khung đại lục cùng linh giả của Phiêu Miểu đại lục lần này đều là cường giả cường đại trong đại gia đình nhân tộc. Hai người xảy ra xung đột kịch liệt, tuyệt đối là một đề tài nóng hổi để người ta bàn tán say sưa.

Nhưng mà lúc này lại khác với xung đột lúc trước.

Thực lực của Thương Khung đại lục cho dù là trong cả nhân tộc cũng đứng số một số hai, từ trước tới nay chưa từng rơi xuống quá thứ hạng ba. Trong vô số năm phát sinh xung đột với cường giả đại lục khác, trên cơ bản đều chiếm thế thượng phong.

Thế nhưng tình huống lần này lại hoàn toàn trái ngược.

Phiêu Miểu đại lục không có danh tiếng vang dội trong toàn bộ nhân giới, ít nhất so với Thương Khung đại lục thì kém khá xa, thế nhưng trong lúc xung đột, bọn họ áp chế hoàn toàn Thương Khung đại lục...

Cho dù ngay cả linh giả hạch tâm của Cổ Chân giáo tham dự cũng như vậy.

Mà nguyên nhân chính vì có biến cố này cho nên trận xung đột kia mới khiến người khác khó có thể quên.

Nhược giả chiến thắng cường giả, ngoài thắng lợi bất ngờ ra, lai lịch của nhược giả đã đánh bại cường giả kia cũng khiến người khác tò mò cùng cảm khái.

Bên trong quảng trường, xung quanh ngọc bia chợt đông đúc hẳn lên, mà ba từ Trịnh Hạo Thiên cũng chính là ba từ được tìm kiếm đến nhiều nhất.

Sau khi thấy được chiến tích của Trịnh Hạo Thiên và đánh giá đối với hắn, cường giả đến từ các đại lúc mới biết được, linh giả trẻ tuổi này cũng không phải là hạng người vô danh.

Chẳng trách hắn có thể khiến Hách Minh chú ý. Thì ra hắn là thiên tài vạn năm khó gặp của Phiêu Miểu đại lục.

Linh thể song tu, siêu phẩm tư chất, nắm được Vạn Kiếm hợp nhất từ trước đến nay chưa ai làm nổi, chỉ những điều này cũng đủ khiến người khác phải đố kỵ đến phát cuồng.

Mà chuyện hắn ở ngũ giai đã chiến thắng Kim cương Hoàng lại càng được truyền bá rộng rãi, hầu như trong thời gian nửa ngày, toàn bộ doanh địa đều biết đến.

Kim cương Hoàng, đây chính là cường giả thực sự mọi người biết.

Nửa năm đã tấn chức năm sao, sau đó lại tiến vào tử vong cấm địa lịch lãm.

Danh tiếng của hắn, cho dù là nhất đại thiên tài được công nhận trong nhân tộc như Hách Liên Diệc của Thương Khung đại lục cũng phải bị lu mờ.

Chỉ là, vị chiến thần gần như chưa từng chiến bại đó, không ngờ ở lục giai đã thất bại dưới tay Trịnh Hạo Thiên.

Tuy nói, trong mắt linh giả, chiến đấu cấp bậc tu luyện giả hầu như chỉ là trò chơi con nít, rất khó khiến mọi người rung động trong lòng.

Thế nhưng, danh tiếng của chiến thần Hoàng thực sự quá vang dội, khiến đông đảo linh giả càng xem trọng Trịnh Hạo Thiên, thậm chí có người đã đánh đồng hắn với Hách Liên Diệc.

Mà khiến kẻ khác cảm thấy kỳ quái chính là, Cổ Chân giáo không hề phản ứng gì với những lời bàn tán này, chuyện này càng khiến kẻ khác tò mò.

Nhưng mà, Trịnh Hạo Thiên - trung tâm của cơn lốc, lại dường như không thèm để ý đến tất cả.

Hắn cùng mọi người trở về doanh địa, đi tới căn biệt viện mà Vạn Bảo hiên đã chuẩn bị tốt cho hắn, đồng thời nói kết quả chân chính của cuộc chiến đấu giữa hắn với Hách Minh cho Hổ Bá Thiên biết.

Tuy rằng Hổ Bá Thiên gan lớn như hổ, cho dù bị liệt danh trên liệp sát bảng cũng có can đảm nghênh tiếp vô số sát thủ đến khiêu chiến. Thế nhưng sau khi nghe Trịnh Hạo Thiên miêu tả về bàn tay khổng lồ kia, vẫn không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh.

Hắn đương nhiên biết thực lực Trịnh Hạo Thiên, bàn tay khổng lồ kia có thể cứu đi Hách Minh đã không còn năng lực chống cự dưới một kích toàn lực của Trịnh Hạo Thiên, việc này đúng là khiến kẻ khác kinh hãi.

Chẳng trách ngay cả Trịnh Hạo Thiên cũng không muốn công bố chuyện này ra ngoài, bởi vì hắn không biết lai lịch của bàn tay khổng lồ kia, càng không muốn đắc tội với chủ nhân chân chính của bàn tay khổng lồ.

...................

Ngồi trong phòng an tĩnh một ngày, Trịnh Hạo Thiên một lần nữa ngưng tụ lại linh thể cự hùng và linh thể chân thân. Tuy chúng đã nổ tung bạo liệt một lần, nhưng chỉ cần Trịnh Hạo Thiên còn sống, là có thể không ngừng cô đọng thành hình.

Mà ba ngày sau, Thiết Huyễn Hỏa phái người tới mời bọn họ tới tòa đại viện lớn nhất trong doanh địa nhân tộc của Vạn Bảo Hiên.

Nơi đây chính là một trong những địa phương được nhiều linh giả trong Phiêu Miểu đại lục hướng tới nhất.

Vạn Bảo Hiên thiết lập một bảo khố thật lớn bên trong chiến trường, có người nói trong gian bảo khố này trưng bày nhiều bảo vật khiến đám linh giả phải khát cầu, thậm chí còn có bảo vật khiến kẻ khác điên cuồng.

Nhưng mà, muốn đi vào đây lại không dễ dàng, trừ phi là hạng người như Trịnh Hạo Thiên hay Hổ Bá Thiên, có thể lấy ra thi thể của cường giả dị tộc, đưa ra bảo vật cướp đoạt được trên chiến trường hoặc của bản thân để trao đổi, bằng không, Vạn Bảo hiên tuyệt đối không dễ dàng mở cửa bảo khố.

Mà lúc này tiến vào bảo khố, ngoài Trịnh Hạo Thiên và Hổ Bá Thiên còn có Đổng Tân.

Vị bạn hữu sinh tử của Hổ Bá Thiên này, ban đầu vốn không có ý thân cận với Trịnh Hạo Thiên, thế nhưng sau khi chứng kiến thực lực của hắn, mới bắt đầu thật tình kết giao.

Đây là bệnh chung của hầu hết linh giả trong chiến trường. Đó chính là kết giao với linh giả có thực lực tương đương mình, có lẽ nói chính xác là có một thời gian ngắn thực lực tương đương với mình.

Bởi vì nếu thực lực giữa bọn họ cách biệt quá xa, như vậy trên cơ bản khó đi chung một đường.

Khi ba người bọn họ vào trong bảo khố của Vạn Bảo hiên, phát hiện nơi đây ngoại trừ Thiết Huyễn Hỏa còn có Tạ Bảo Phong đi theo hầu hạ.

Trịnh Hạo Thiên hai mắt sáng lên, người trẻ tuổi do Vạn Bảo hiên bồi dưỡng cẩn thận này để lại cho hắn ấn tượng rất sâu, hơi gật đầu, hắn nói: "Tạ huynh, ơn đức viện thủ, Trịnh mỗ xin cảm tạ."

Ba ngày trước, bọn họ phát sinh xung đột với Cổ Chân giáo, Tạ Bảo Phong dẫn đầu linh giả Phiêu Miểu đại lục đứng ra, trở thành hậu thuẫn mạnh mẽ của hắn, phần ân đức này, Trịnh Hạo Thiên vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Tạ Bảo Phong cười ha ha, nói: "Trịnh huynh đệ, ngươi nói quá rồi, ngày ấy Tạ mỗ muốn xuất thủ, nhưng ngươi không cho ta cơ hội a." Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Trịnh Hạo Thiên bật cười, nói: "Tạ huynh muốn tìm bọn họ gây phiền phức, còn sợ không có cơ hội sao." Tạ Bảo Phong giơ ngón tay cái lên nói: "Trịnh huynh đệ, lần này ngươi đại biểu cho Phiêu Miểu đại lục đánh bại Hách Minh, đề cao thật lớn uy danh của đại lục chúng ta, ngay cả Vạn Bảo hiên cũng được thơm lây đó."

Trịnh Hạo Thiên giật mình nói: "Tiểu đệ đại chiến với Hách Minh có quan hệ gì tới quý hiên đâu?"

Thiết Huyễn Hỏa nở một nụ cười nói: "Sao lại không liên quan, ngươi chiến thắng Hách Minh, dương danh Phiêu Miểu đại lục. Ba ngày này, cường giả các đại lục khác đều tới chơi, nghe ngóng tin tức của ngươi, đồng thời mang theo nhiều thi thể dị tộc cùng một vài bảo vật bán lại cho bản hiên, khiến bản hiên lời một khoản lớn..."

Trịnh Hạo Thiên dở khóc dở cười lắc đầu, nghĩ không ra trận chiến giữa mình với Hách Minh lại được nhiều người quan tâm như vậy, xem ra hắn còn có chút xem thường ảnh hưởng của Cổ Chân giáo - Thương Khung đại lục với toàn bộ nhân tộc.

Thiết Huyễn Hỏa cười nói cao hứng đến độ xung quanh người hiện ra một vầng sáng màu đỏ, ngay cả không khí xung quanh dường như cũng có chút nóng lên.

Mấy vị linh giả trẻ tuổi đều khẽ nhướng mày, ánh mắt nhìn Thiết Huyễn Hỏa mang theo vài phần kinh ngạc.

Thiết Huyễn Hỏa là hạng nhân vật thế nào, sao có khả năng ngay cả khí tức trên người cũng khống chế không hoàn mỹ chứ?

Dường như nhìn ra thắc mắc của họ, Thiết Huyễn Hỏa cười nói: "Lão phu mấy ngày nay bế quan, may mắn có chút lĩnh ngộ, tiến một bước nhỏ trên con đường tu luyện, vì thế khí tức có chút bất ổn, khiến ba vị chê cười rồi."

Trịnh Hạo Thiên hai mắt sáng lên, nói: "Xem ra Thiết trưởng lão đã chạm vào cánh cửa đại linh giả, chúc mừng ngài."

Thiết Huyễn Hỏa cười khổ một tiếng, nói: "Muốn thành đại linh giả đâu có dễ vậy, lão phu tuy rằng chạm được vào cánh cửa này một chút, thế nhưng thực sự đặt chân vào trong đó hay không còn chưa biết được."

Trịnh Hạo Thiên cùng mọi người không khỏi trầm mặc.

Đúng như hắn nói, cảnh giới đại linh giả huyền ảo khó lường, có người ẩu đả trong chiến trường tới cảnh giới chín sao, thực lực có thể chống lại đại linh giả nhưng không thể vượt qua một bước quan trọng này. Mà có vài linh giả ở bảy sao bởi có nguyên nhân dặc thù, một bước lên trời đột phá thành đại linh giả khiến mọi người kính ngưỡng.

Ngay cả Thiết Huyễn Hỏa cũng không dám đảm bảo, trong cuộc đời hắn chắc chắn tiến vào cảnh giới đại linh giả.

Lắc đầu, Thiết Huyễn Hỏa nói: "Không nói chuyện này nữa, chúng ta vào thôi."

Hắn vung tay, cửa lớn bảo khố nhất thời phát ra tiếng kêu kẽo kẹt chói tai, sau đó chậm rãi lui về hai bên.

Kiến trúc này có thể dùng để chứa bảo vật của Vạn Bảo hiên tự nhiên là phòng thủ sâm nghiêm, dễ thủ khó công.

Tuy rằng nơi này được Cửu U chân nhân bảo hộ, hầu như không có đám đạo chích nào dám tới đây cướp của.

Nhưng với thế lực to lớn của Vạn Bảo hiên, tuyệt đối không đơn thuần chỉ dựa vào Cửu U chân nhân.

Trong bảo khố, hoàn toàn đen tối, giơ tay không nhìn thấy năm ngón.

Hơn nữa bên trong trống rỗng, căn bản là không cảm nhận được khí tức của bảo vật.

Mấy người lần lượt tiến vào bảo khố, Thiết Huyễn Hỏa nhẹ thổi một hơi, một đạo hỏa diễm nhất thời lao ra trong hư không.

Đoàn hỏa diễn này bay vọt về phía trước, tản mát ra từng tia quang huy nhu hòa, đạo quang huy này khuếch tán ra ngoài, chiếu sáng toàn bộ bảo khố lên.

Bốn người Trịnh Hạo Thiên đảo mắt nhìn xung quanh, ánh mắt bọn họ cũng theo ánh lửa mà dần dần tỏa sáng.

Dưới sự chiếu rọi của hỏa quang, bọn họ nhìn thấy từng đám từng đám quang mang âm u bị một lực lượng nào đó bao phủ, khóa chặt.

Mà bên trong những đám quang mang u ám đó lại có đủ loại bảo vật cổ quái, những bảo vật này có thần binh có khải giáp phòng hộ, cũng có phù triện, trần đồ, đan dược.

Nhưng mà, tất cả đều là thành phẩm, các loại nguyên liệu quý hiếm không hề thấy chút nào.

Chuyện này cũng không kỳ quái, đi tới chiến trường cơ bản đều là luyện yêu linh giả, ngay cả có tài liệu tốt mang tới chỉ sợ cũng không thể khiến họ hứng thú.

Những đạo quang mang u ám kia có lực lượng thần kỳ, khi ngoại giới không có ánh lửa, nó cũng không tỏa ra ánh sáng. Nhưng nếu trong bảo khố u tối đột nhiên có một một ánh lửa thì những đạo quang mang này cũng lập tức sáng lên.

Toàn bộ gian phòng như là một bầu trời đêm vô tận, mà những đạo quang mang u ám kia lại giống như những ngôi sao đang tỏa ra quang huy mê người, hơn nữa trong quang huy có thể cảm nhận được lực lượng cùng thuộc tính kỳ lạ ẩn chứa bên trong.

Bốn người Trịnh Hạo Thiên đều nheo mắt lại, bọn họ phóng thần niệm ra ngoài, cảm ứng đám quang mang u ám cùng với lực lượng cường đại ẩn chứa bên trong chúng.