Chiến Thiên

Chương 842: Pháp khí?




"Ngươi phải cẩn thận, hai người kia không phải kẻ yếu. Thực lực bọn hắn chỉ sợ đã có thể so sánh với đại linh giả rồi. Hơn nữa, đứng sau lưng bọn hắn còn có một vị đại nhân. Nếu như vị đại nhân này có thể khiến hai đại linh giả trung thành đi theo, thì chỉ sợ là....." Thanh âm Mộng Yểm tiếp tục vang vọng bên tai Trịnh Hạo Thiên.

Tuy hắn không có nói hết, nhưng Trịnh Hạo Thiên cũng hiểu được.

Có thể khiến hai vị đại linh giả cam tâm tình nguyện gọi là đại nhân, e rằng cũng chỉ có cường giả cấp bậc tông sư mà thôi.

Vừa nghĩ tới đây, hai hàng lông mày của hắn lại thoáng nhíu lại.

Tông sư, đối với bất cứ kẻ nào mà nói, đều là một danh từ vô cùng cao quý, không thể xem thường.

Trịnh Hạo Thiên mặc dù kỳ tài ngút trời, nhưng hắn vẫn chưa cuồng vọng tới mức, cho rằng mình có thể toàn thân bỏ chạy dưới sự truy sát của tông sư. Nguồn: http://truyenfull.vn

Khẽ thở dài một tiếng, Trịnh Hạo Thiên nói: "Mộng Yểm, may mà ngươi đoạt được loại năng lực này, nếu không...."

Vừa nghĩ tới đoạn hình ảnh ngắn ngủi kia, cảnh tượng mình đã sắp sức cùng lực kiệt lại còn bị hai vị đại linh giả giáp công, hắn lại không rét mà run.

Thực lực của hai người kia liên thủ, tuyệt đối không phải Vũ Phong và Kiệt Ca có thể so sánh.

Trong lòng đột nhiên vừa động, Trịnh Hạo Thiên nói: "Bọn họ vừa nói, bên trong doanh địa nhân tộc không ngờ lại có nội ứng. Hừ thật không biết bọn chúng làm thế nào mà có thể phái thám tử tiến vào, ẩn nấp trong nhân tộc chúng ta."

Mộng Yểm trầm ngâm một chút, nói: "Thủ đoạn khống chế linh hồn kỳ thật có rất nhiều. Trong doanh địa mặc dù có một số phương pháp phòng ngự, nhưng những phương pháp phòng ngự đó tối đa cũng chỉ có thể phát hiện được cường giả dị tộc ngụy trang thôi. Còn muốn phát hiện được nhân loại bị khống chế linh hồn ư? Hắc hắc, trừ khi ta tấn thăng thành ma thần, nếu không chẳng mấy người có thể phát hiện ra được."

Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, hoàn toàn vứt cái ý nghĩ này ra khỏi đầu, kiếm quang quanh người loạn vũ, trong nháy mắt đã đào ra một cái hố lớn trên mặt đất.

Sau khi thu thập toàn bộ những thứ hữu dụng trên người Vũ Phong, hắn nhanh chóng ném thi thể Vũ Phong xuống rồi lấp đi.

Hắn là một vị linh giả bảy sao, một thân linh lực cường đại, tinh thuần không phải nhỏ. Nếu như để cho năm con thiên ma vương thôn phệ, tuyệt đối có thể khiến thực lực bọn chúng tiến thêm một bước lớn.

Chỉ là, Trịnh Hạo Thiên cũng không có ý định dùng thi thể nhân loại để nuôi dưỡng Thiên ma, cho dù là thi thể cừu nhân từng mưu hại hắn cũng như thế.

Đây là giới hạn khi hắn làm một nhân loại.

Nhẹ nhàng xem xét những vật phẩm trên người Vũ Phong, ánh mắt Trịnh Hạo Thiên lập tức bị một chiếc mặt na hấp dẫn.

Tấm mặt nạ này đúng là thứ mà Vũ Phong mang trên mặt khi tới dẫn dụ Trịnh Hạo Thiên hắn. Mà khi Vũ Phong gỡ chiếc mặt nạ này xuống, không chỉ lộ ra khuôn mặt thật, mà ngay khí tức trên người cũng xảy ra biến hóa cực lớn.

Tâm niệm vừa động, hai kiện Thông Thiên sáo trang trên chân chợt tỏa ra hào quang nhè nhẹ. Ngay lập tức, chiếc mặt nạ trong tay hắn cũng tỏa ra quang mang tương tự, đồng thời phát ra những thanh âm rung động thanh thúy, dễ nghe.

"Đinh...."

Đạo thanh âm này cũng không vang dội, nhưng lại lộ ra một cảm tình vui sướng vô cùng.

Trịnh Hạo Thiên cùng Mộng Yểm quay sang nhìn nhau, một người một ma đều có cảm giác rợn tóc gáy.

Bọn hắn không có nghe lầm chứ. Tại sao trong tiếng vang này lại bao hàm cả một tia cảm tính nào đó?

Cảm tính, đây chính là thứ mà chỉ sinh mạng mới có. Chỉ là, cái mặt nạ này nhìn thế nào cũng giống như một vật chết mà.

"Mộng Yểm, ngươi xem xem, thứ này có gì khác thường không." Trịnh Hạo Thiên trầm ngâm một chút rồi nói.

Mộng Yểm ừ một tiếng, trên người lập tức tỏa ra vô tận hắc khí, đồng thời cuốn lấy chiếc mặt nạ vào bên trong. Nhưng sau một lát, tất cả hắc khí đều lui đi: "Không có, ở bên trong tuyệt đối không lưu lại thần niệm của Vũ Phong."

Lực lượng tinh thần và linh hồn của Vũ Phong đều bị Mộng Yểm thôn phệ sạch sẽ rồi. Nếu như chiếc mặt nạ này bị hắn động tay động chân, thì tuyệt đối không qua được mắt Mộng Yểm.

"Chậm rãi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hai tay Trịnh Hạo Thiên thoáng rung lên, đã đeo chiếc mặt nạ lên.

Ở quanh thân thể hắn, một cỗ quang mang bạch sắc nhàn nhạt phiêu đãng không ngừng. Vô luận thân thể, hai là tinh thần, hắn đều phòng hộ chu toàn, không có chút sơ hở nào.

Thế nhưng, chiếc mặt cũng không hề phat sinh dị biến gì. Nó thậm chí còn không có nửa điểm biến hóa nào. Trừ việc hô ứng với hai kiện Thông Thiên sáo trang còn lại ra, thì không có bất cứ một chút phản ứng nào.

Trịnh Hạo Thiên sửng sốt một hồi lâu, phóng thích ra một tia thần niệm tiến vào thăm dò.

Trong nháy mắt, trên chiếc mặt nạ chợt phát sáng, đồng thời truyền một lượng lớn tin tức vào trong thần neiẹm của hắn.

Trịnh Hạo Thiên thoáng híp mắt lại, lẳng lặng cảm ứng, thu nhận những nội dung này.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, hắn thở ra một hơi thật dài, vẻ mặt cũng hoàn toàn thả lỏng đi.

Cái mặt nạ này quả nhiên là một phần trong Thông Thiên sáo trang, hơn nữa còn là phần quan trọng. Có thể nói, nó chính là linh hồn của toàn bộ Thông Thiên sáo trang. Sau khi có được thứ này, Trịnh Hạo Thiên có thể thi triển một số năng lực không tưởng.

Đầu tiên, nó có khả năng mô phỏng, có thể khiến thân thể, diện mạo, khí tức của một người hoàn toàn thay đổi.

Đương nhiên, loại thay đổi này cũng có hạn chế nhất định.

Nó chỉ có thể biến đổi bề ngoài của một sinh vật thành tồn tại có thể tích tương đương. Chứ không thể biến một nhân loại thành một rặng núi khổng lồ được.

Bất quá, một khi sử dụng năng lực này, thì người sử dụng chẳng khác nào đã hoàn toàn thay đổi, biến thành một người khác, hoặc một vật thể khác.

Loại khả năng mô phỏng này vô cùng cường đại. Cho dù là Mộng Yểm cũng không thể nhìn ra chút sơ hở nào.

Sau khi cẩn thận nghiên cứu năng lực này... trong con người Trịnh Hạo Thiên không ngừng chớp động vẻ kinh hỉ.

Tuy thứ này không thể trợ giúp, đề cao sức chiến đấu, nhưng lại là năng lực hạng nhất phi thường hữu dụng.

Đặc biệt là khi hắn đã thành danh như hiện giờ, đồng thời có người đang âm thầm tính kế. Bây giờ đoạt được thứ này, tuyệt đối đã khiến hắn vui mừng vô cùng.

Hơn nữa, trừ năng lực này ra, nó còn có một tác dụng khiến Trịnh Hạo Thiên rất động tâm.

Tìm kiếm....

Nó là một bộ phận của Thông Thiên sáo trang, hơn nữa còn là bộ phận trung tâm cực kỳ quan trọng.

Chỉ cần có thể tụ hợp ba kiện Thông Thiên sáo trang, là có thể kích phát năng lực tìm kiếm của nó. Dựa vào năng lực này, vô luận những kiện Thông Thiên sáo trang khác có được giấu ở nơi này, thì người sở hữu mặt nạ cũng có thể mơ hồ cảm ứng được phương vị cụ thể.

Đương nhiên, cảm ứng là một chuyện, có đoạt được không lại là một chuyện khác.

Ba tia thần niệm đồng thời tràn ra rồi tiến vào trong ba kiện Thông Thiên sáo trang. Thần niệm giống như một mạng lưới, trong nháy mắt đã xâu chuỗi, liên kết ba kiện sáo trang với nhau.

Vì thế, từng cỗ từng cỗ lực lượng kỳ dị truyền qua lại lẫn nhau khiến cho Ba kiện sáo trang bắt đầu ẩn ước sinh ra một loại cộng hưởng lực lượng huyền diệu.

Tiếp đó, Trịnh Hạo Thiên đã cảm ứng được, ở một nơi rất xa xôi, hắn tựa hồ đã phát hiện một loại lực lượng cùng loại.

Một, hai, ba, bốn...

Tổng cộng có bốn cỗ lực lượng, lần lượt ở bốn phía phát ra dao động cộng hưởng. Đương nhiên, loại cộng hưởng này cũng không được thể hiện ra ngoài, thậm chí một chút dao động linh lực trong hư không cũng không có.

Nhưng Trịnh Hạo Thiên lại có thể cảm ứng được rất chân thật.

Còn có bốn kiện. Nếu như muốn tập hợp đầy đủ Thông Thiên sáo trang, thì chỉ cần tìm thêm bốn kiện thôi.

Chậm rãi thu hồi thần niệm, sắc mặt Trịnh Hạo Thiên thoáng có chút quái dị. Bởi vì trong một khắc khi kết nối liên hợp kia, hắn đã cảm ứng được, bên trong dao động cộng hưởng kia, không ngờ còn có một cảm giác khát vọng nào đó.

Loại cảm giác này thậm chí còn khiến hắn hoài nghi, bộ Thông Thiên sáo trang này rốt cuộc là sinh mạng gì mà lại có được cảm tính.

"Pháp khí." Bỗng nhiên, Mộng Yểm trợn tròn mắt lên, kinh hô.

"Cái gì?"

"Ta biết rồi, biết vì sao đám tông sư chân nhân lại hứng thú với Thông Thiên sáo trang như thế rồi." Mộng Yểm rú lên vui mừng, nói: "Có lẽ nó chính là một pháp khí."

Trịnh Hạo Thiên hít một hơi lạnh thật sâu. Mặc dù hắn còn chưa gặp qua pháp khí bao giờ, nhưng cũng từng được nghe kể về pháp khí.

Thứ này đã cường đại vượt qua phạm trù của thần binh rồi. Thậm chí còn có thể sánh ngang với tất cả những tồn tại cao cấp nhất trên thế gian này.

Nghe nói, mỗi một kiện pháp khí đều là một sinh mệnh. Hơn nữa, còn có được thực lực cường đại, đồng thời có sinh mệnh linh trí kỳ dị.

Chúng không phải từ trong sinh mệnh huyết nhục mà sinh ra. Mà là thần binh lợi khí trải qua vô tận năm tháng tẩy lễ mà diễn hóa thành sinh mệnh đặc thù.

Khí linh mà ngụy pháp khí sinh ra chính là ấu thể của chúng, nhưng khí linh của ngụy pháp khí cũng chỉ giống như linh thể chưa được khai khiếu. Chúng chỉ có thể nhận một chút mệnh lệnh đơn giản và vận dụng một số năng lực đặc thù mà thôi.

Mà trí tuệ của khí linh pháp khí, lại không thua kém gì nhân loại.

Không chỉ như vậy, nếu như cường giả cấp bậc tông sư mà được khí linh pháp khí thừa nhận, thì khi một người một khí liên thủ, thì uy lực có thể phóng thích ra mới chân chính là hủy thiên diệt địa, không gì so sánh nổi. Lại nói, trong các siêu cấp đại môn phái cao cấp nhất trên các đại lục, khẳng định đều có một vị tông sư, hoặc là một kiện pháp khí trở lên tọa trấn.

Có được cường giả cấp bậc tông sư hoặc là pháp khí tọa trấn, đây mới căn cơ để các siêu cấp đại môn phái tồn tại. Nếu như không có tông sư và pháp khí thì vô luận môn phái đó có phồn thịnh, mạnh mẽ cỡ nào, thì cũng chỉ như cây không rễ, nước không nguồn, tuyệt đối không thể trở thành thế lực cao cấp nhất.

Trịnh Hạo Thiên tuy đã sớm nghe nói tới pháp khí, hơn nữa trong tay cũng không chỉ có một kiện ngụy pháp khí, nhưng hắn lại chưa từng nhìn thấy pháp khí chân chính bao giờ.

Lực lượng ngụy pháp khí đã rất cường đại, nhưng nếu đem ra so sánh với pháp khí chân chính trong truyền thuyết thì quả thực là như trời với đất.

Tuy ngụy pháp khí cũng có cơ hội tấn thăng thành pháp khí, nhưng chỉ cần là người có chút kiến thức đều biết, khả năng này tuyệt đối cực kỳ nhỏ bé, gần như có thể coi như bằng không.

Ngụy pháp khí muốn trở thành pháp khí, thì sự khó khăn so với đại linh giả nhân loại muốn trở thành tông sư còn khó khăn hơn vạn lần.

Đại linh giới tồn tại vô số năm, tông sư chân nhân đản sinh trong các tộc cũng không ít, nhưng pháp khí đản sỉnh lại ít ỏi vô cùng.

Bất quá, sinh mạng của pháp khí cũng dài lâu vô cùng, so với tông sư chân nhân của các chủng tộc thì dài hơn nhiều.

Nếu như một môn phái nào đó được một kiện pháp khí thừa nhận, thì có thể chắc chắn một điều, môn phái đó sẽ hưng thịnh trong cả vạn năm.

Cứ suy như vậy, tác dụng của pháp khí so với tông sư chân nhân còn lớn hơn nhiều.

Trong con ngươi chớp động quang mang không thể nói lên lời, Trịnh Hạo Thiên run giọng nói: "Mộng Yểm, ngươi có thể xác định?"

"Ta không thể." Mộng Yểm phi thường dứt khoát, nói: "Bất quá, ở trên ba kiện Thông Thiên sáo trang này lại có dấu hiệu của sinh mạng và tình cảm. Cho nên theo ta suy đoán, nếu như tổ hợp chúng đầy đủ, có lẽ chúng sẽ trở thành pháp khí đó."

Tròng mắt Trịnh Hạo Thiên đảo một vòng, đột nhiên, hắn dậm chân thật mạnh một cái, nói: "Thôi, cầu phú quý trong hung hiểm. Vì kiện pháp khí này, ta sẽ liều một phen."

Cánh tay vung lên, không gian trước mắt lại một nữa nứt ra. Trịnh Hạo Thiên tiến vào bên trong, trong nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.