Chiến Thiên

Chương 960: Âm Mị hiện thân




"Không chỉ Túy chân nhân mà ngay cả mấy người Trịnh Hạo Thiên, Trần tông sư cũng đồng thanh kêu lên.

Hoang Man chân nhân nhíu mày, nói: "Vì sao lại không được?"

"Bởi vì Đại Âm Mị thần kiếm đã sinh ra pháp khí chi linh mới, đồng thời nhận chủ thành công rồi."

Một thanh âm tao nhã, êm tai, dễ nghe phảng phất như bách điểu cùng ca đột ngột vang lên.

Sắc mặt mọi người đều biến đổi. Trịnh Hạo Thiên quát khẽ một tiếng, trên người đột nhiên bùng phát quang mang vạn trước. Vô số quang điểm lấp lánh phảng phất như ngưng tụ thành một thanh kiếm thẳng tắp, bắn về phía phát ra thanh âm.

Vô luận là hắn hay là Mộng Yểm, không ngờ đều không hề phát hiện ra, chủ nhân của đạo thanh âm kia tiếp cận nơi này từ lúc nào.

Chuyện như vậy quả thực là quá khó tin, cho nên hắn mới hạ thủ không chút do dự lưu tình.

Nhưng ngay trong một khắc khi kiếm quang mới lóe lên, Hoang Man chân nhân cũng gầm lên giận dữ, ầm ầm đánh ra một quyền.

Hai mắt Trịnh Hạo Thiên thoáng co rụt lại. Hắn kinh hãi phát hiện, một quyền này của Hoang Man chân nhân cũng không hề đánh về phía phát ra thanh âm, mà ngược lại còn đánh về phía hắn.

Trong lòng nổi giận, Trịnh Hạo Thiên quát lạnh một tiếng. Tay phải nắm lại thành quyền, trực tiếp đánh ra, nghênh đón một quyền của Hoang Man chân nhân.

Sau khi tấn chức tông sư , không chỉ chân khí linh lực được đề cao một khoảng lớn, mà khả năng khống chế, lý giải của hắn đối với lực lượng cũng đạt tới một cảnh giới vô cùng khủng bố rồi.

Trong hoàn cảnh bình thường, cho dù không yêu hóa biến thân, hắn cũng có thể vận dụng cỗ sức mạnh khổng lồ này.

"Ầm..."

Hai quyền hung hăng va chạm vào nhau, tản mát ra dao động lực lượng vô tận.

Một quyền này của Hoang Man chân nhân tuy hung lệ, nhưng cũng chưa dốc hết toàn lực. Thân hình song phương đều run lên một cái rồi vững vàng ổn định trở lại.

Bất quá, chuyện khiến Trịnh Hạo Thiên càng thêmkinh ngạc đã xảy ra.

Bắc Đẩu chân nhân nhẹ nhàng phất tay một cái, một đạo hồng lăng phảng phất như sinh ra từ trong hư không, cứ như vậy quấn quanh đạo kiếm quang lấp lánh mà hắn phóng thích ra.

Những quang điểm này này còn chưa kịp biến thành kiếm quang hoàn toàn thì đã bị vây khốn rồi.

Hai vị đại tông sư này, không ngờ lại xuất thủ ngăn trở hắn lại.

Trong lòng đột nhiên khẽ động, Trịnh Hạo Thiên lập tức đoán ra được lai lịch của chủ nhân đạo thanh âm này.

"Âm Mị ma thần..." Quay phắt người lại, Trịnh Hạo Thiên nhìn về phía phát ra thanh âm.

Không gian hư vô chậm rãi nứt ra, một vị thiếu nữ yểu điệu khoan thai từ trong bước ra.

Hai hàng lông mày của Trịnh Hạo Thiên nhảy lên mấy cái. Hắn hít một hơi lạnh thật sâu, rốt cuộc cũng hiểu được vì sao Hoang Man chân nhân lại kiên quyết bảo hộ người này như vậy.

Vị thiếu nữ bước ra từ trong hư không này mỹ lệ tới cực điểm . Đây là một loại vẻ đẹp siêu thoát phàm trần. Vô luận dùng từ ngữ nào để hình dung cũng không đủ.

Hơn nữa, ở xung quanh người nàng, còn tỏa ra một loại khí trường sở hữu năng lực hấp dẫn trí mạng.

Bất luận kẻ nào, chỉ cần gặp nàng một lần, hoặc là tiếp xúc với khí trường của nàng thì sẽ bị nàng hấp dẫn, thậm chí còn trở thành tù binh của nàng, nguyện ý vì nàng mà làm bất cứ chuyện gì.

Trong lòng đột nhiên phát lạnh, Trịnh Hạo Thiên khẽ rùng mình một cái.

Cực Âm Nội Mị thuật.

Đây mới là Cực Âm Nội Mị thuật đại thành chi cảnh.

Đôi mắt giống như thu thủy lóe lên một cái đã rơi xuống người Trịnh Hạo Thiên.

Vào giờ khắc này, Trịnh Hạo Thiên thậm chí còn có một loại cảm giác, đó chính là Âm Mị ma thần đang thông qua ánh mắt của nàng để thể hiện một loại trách cứ vô hình.

Nàng tựa hồ đang trách cứ vì sao lại công kích nàng.

Vẻ mặt ngưng trọng, Trịnh Hạo Thiên khom người một nói: "Không biết Âm Mị tiền bối giá lâm, vãn bối lỗ mãng xuất thủ, mong người thứ lỗi."

Trịnh Hạo Thiên thầm hô may mắn trong lòng. Nếu không phải mình có Mộng Yểm, sinh vật cực kỳ tinh thông ảo cảnh trợ giúp, thì hắn khẳng định không thể dễ dàng thoát ra như vậy.

Hơi gật đầu một cái, Âm Mị ôn nhu cười, nói: "Bắc Đẩu tỷ tỷ nói rất đúng, ngươi... khá lắm."

Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, sắc mặt không khỏi đỏ lên.

Khi đám người Bắc Đẩu chân nhân nói như vậy, tuy trong lòng hắn thoáng kiêu ngạo, nhưng cảm xúc tuyệt đối không lớn như lúc này. Mà mỗi một nụ cười, nhíu mày của Âm Mị ma thần đều tràn đầy sức dụ hoặc trí mạng. Cũng may là hắn chứ nếu đổi là người khác, chỉ sợ đã mất mặt trước mặt mọi người rồi.

Ánh mắt xoay chuyển, nhìn về phía mọi người, Trịnh Hạo Thiên không khỏi cả kinh.

Biểu hiện của Túy chân nhân và các vị tông sư coi như bình thường, nhưng Hề Ngữ Đình, Hề Thái Sơn của Vạn Bảo Hiên và An An ba người đều trợn mắt líu lưỡi, hai mắt nhìn chằm chằm vào người Âm Mị ma thần, như thế nào cũng không thể rời ra nổi.

Ba người bọn họ đều không phải là kẻ yếu. Hề Thái Sơn và Hề Ngữ Đình đều lại đại linh giả, mà tu vi của An An cũng đã gia tăng trên diện rộng. Tuy chưa đạt tới cảnh giới linh giả, nhưng cũng không kém bao nhiêu.

Nhưng cho dù là như vậy, khi đối diện với Âm Mị ma thần, ba nhân vật kiệt xuất này vẫn có biểu hiện thất thố như thế.

Có thể tưởng tượng được, nếu Âm Mị ma thần xuất hiện ở trước mặt chúng nhân thì sẽ gây ra hậu quả kinh khủng thế nào.

"Haiz..." Túy chân nhân đột nhiên thở dài một tiếng, nói: "Âm Mị, nếu ngươi đã thoát ra khỏi không gian hư vô, thì cần gì phải trở về nữa?" T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.vn

Hoang Man chân nhân nhíu mày, nói: "Âm Mị, ngươi đừng nghe hắn nói, tên gia hỏa này uống quá nhiều rồi."

Túy chân nhân bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Lão đạo ta say nhưng tâm không say, thanh tỉnh vô cùng."

"Phi." Hoang Man chân nhân nổi giận, nói: "Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra, Âm Mị hiện giờ đã thoát khỏi tâm ma, hoàn toàn khôi phục hay sao?"

Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ động, khẽ đảo thần niệm.

Ở trên người Âm Mị ma thần quả nhiên không còn ma khí gì nữa,ngược lại còn tỏa ra một loại dao động lựclượng khiến người ta cảm thấy cực kỳ thân thiết, không thẻ diễn tả bằng lời được.

Túy chân nhân chậm rãi nói: "Hoang Man, ngươi đừng lừa mình đối người nữa. Năm xưa Âm Mị không phải cũng như thế sao?" Hắn quay đầu lại, nói: "Âm Mị, tự ngươi nói đi. Có phải ngươi đã hoàn toàn hàng tâm ma rồi?"

Khi Túy chân nhân nói ra những lời này, tất cả mọi người đều trở nên khẩn trương.

Ánh mắt Âm Mị thoáng lướt qua tất cả mọi người. Nàng chợt hé miệng, nở một nụ cười khuynh quốc khuynh thành: "Túy huynh, trong một khắc khi thoát khốn mà ra, ta cũng thành công xua đuổi toàn bộ tâm ma rồi."

"Phù... ha ha ha ha ha....." Hoang Man thở ra một hơi thật dài rồi cười như điên, phảng phất như đang phát tiết lo lắng trong lòng.

Mà những người khác cũng sáng mắt lên, không khỏi thở phào một hơi.

Trịnh Hạo Thiên trợn mắt líu lưỡi nhìn mọi người, trong lòng nghi hoặc vô cùng. chẳng lẽ chỉ bằng vào một lời nói của nàng mà mọi người đã tin rồi sao?

Điều này cũng quá khó tin rồi.

Túy chân nhân đưa vay, vỗ vỗ vai Trịnh Hạo Thiên, nói: "Sư đệ, vô luận Âm Mị là chân nhân hay là ma thần, ở trước mặt chúng ta, nàng tuyệt đối sẽ không nói dối."

Trịnh Hạo Thiên sửng sốt một hồi lâu, rốt cuộc cũng gật đầu một cái, nói: "Tiểu đệ hiểu rồi."

Bắc Đẩu chân nhân giang rộng hai tay, nói: "Muội muội, hoan nghênh trở về."

Trong con người Âm Mị chợt hiện lên một ánh nước trong suốt, tiếp đó tiến tới, nhẹ nhàng ôm lấy Bắc Đẩu chân nhân.

Túy chân nhân thở dài một tiếng, đột nhiên nói: "Âm Mị, ngươi đã hàng phục được tâm ma, vì sao không trực tiếp trở về, mà còn muốn du đãng trong Thiên ma giới?" Hắc lắc lắc đầu, nói: "Sau khi biết được tin tức của ngươi, ta đã cho Đại Âm Mị thần kiếm nhận chủ mất rồi."

"Cái gì? Ngươi thật sự cho tân khí linh của Đại Âm Mị thần kiếm nhận chủ rồi?" Hoang Man chân nhân cả giận , nói: "Tên ngu ngốc nhà ngươi."

Âm Mị nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, cười yêu kiều, nói: "Túy huynh, Hoang Man huynh, Đại Âm Mị thần kiếm mặc dù là thần binh của ta nhưng một đời khí linh đã vì ta mà chết. Ta sẽ không bao giờ sử dụng nó nữa...."

Trong thanh âm của nàng toát lên một vẻ kiên quyết. Hoang Man chân nhân lặng đi một chút, thở dài một tiếng, cũng không biết đã nhớ ra điều gì đó, không ngờ không nói gì nữa.

Bắc Đẩu chân nhân đột nhiên mở miệng, nói: "Muội muội, vì sao ngươi lại đi Thiên ma giới, chẳng lẽ bọn họ muốn đối phó ngươi?"

"Đúng đó." Hoang Man chân nhân mở trừng hai mắt, nói: "Là tên ma thần chết dẫm nào khiến người chịu ủy khuất? Ngươi cứ nói cho ta biết, bọn ta đi làm thịt hắn: "."

Trên người hắn lập tức dâng lên một cỗ khí tức khổng lồ mà hung lệ, tựa hồ chỉ cần Âm Mị chân nhân nói ra tên người đó là hắn sẽ xâm nhập Thiên ma giới, giết chết đối phương.

Âm Mị chậm rãi lắc đầu, nói: "Các vị huynh trưởng thứ lỗi, tiểu muội sở dĩ không hề thật ra là vì một chuyện riêng."

Trong lòng mọi người đều hơi căng thẳng. Thiên ma thần chính là tồn tại tương đương với tông sư chân nhân nhân loại rồi. Âm Mị chân nhân không ngờ lại đi cướp đoạt ma hạch của bọn hắn, hành vi như vậy có khác nào khiêu chiến toàn bộ Thiên ma giới chứ.

Ánh mắt Bắc Đẩu chân nhân đột nhiên trở nên ngưng trọng, nói: "Ta hiểu rồi, ngươi không tới tìm chúng ta, là vì sợ sẽ liên lụy tới chúng ta sao?"

Âm Mị mỉm cười, nói: "Tiểu muội đã sớm thoát ly Phiêu Miểu đại lục, làm sao có thể làm liên lụy tới các vị huynh trưởng và tỷ tỷ chứ."

Hoang Man chân nhân đột nhiên cười lớn, nói: "Âm Mị, vô luận chuyện gì xảy ra, Hoang Man ta vẫn sẽ đứng bên cạnh ngươi. Hừ, không phải là mấy con Thiên ma sao, tới một tên chúng ta giết một tên, đến một đôi chúng ta thịt một đôi, giết cho đến khi bọn chúng sợ mới thôi."

Tất cả mọi người chậm rãi gật đầu, nhưng tâm tình bọn hắn lại có chút nặng nề.

Bởi vì bọn họ đều biết, có lẽ một hai Thiên ma thần thì không đáng sợ. Nhưng nếu tất cả Thiên ma thần liên thủ lại thì cổ thế lực này tuyệt đối không phải một mình Phiêu Miểu đại lục có thể chống lại. Thậm chí không phải cả nhân tộc có thể chống cự.

Nhìn quanh một vòng, Âm Mị cảm thấy không khí hơi nặng nề, nàng ôn nhu nói: "các vị, tiểu muội lần này mặt dày tới đây, thật ra là muốn mượn một người của Vạn Kiếm tông."

Túy chân nhân kinh ngạc, nói: "Ngươi muốn mượn ai?"

Chẳng biết tại sao, trong lòng Trịnh Hạo Thiên lại có cảm giác phát lạnh.

Quả nhiên, ngay sau đó, ánh mắt Âm Mị đã rơi xuống người hắn.

"Túy huynh, ta muốn mượn Trịnh chân nhân của quý phái."

"Không được." Túy chân nhân quả quyết nói: "Âm Mị, Hạo Thiên không chỉ là tân tông sư của Vạn Kiếm tông chúng ta, mà còn là tông duy nhất tấn chức trong mấy trăm năm của Phiêu Miểu đại lục. Nếu như hắn xảy ra chuyên gì thì qua mấy trăm năm nữa, Phiêu Miểu đại lục chúng ta e rằng sẽ lại rơi vào cục diện đời sau không theo kịp đời trước."

Mấy người Thất Xảo chân nhân đều chậm rãi gật đầu. Hoang Man chân nhân tuy trong lòng bất mãn, nhưng cuối cùng chỉ há miệng thở dốc, im lặng không nói.

Túy chân nhân dứt lời, liền chỉ vào ngực mình: "Âm Mị, nếu ngươi có chuyện cần giúp đỡ thì ngu huynh nguyện ý cống hiến sức lực."

"Ta cũng nguyện ý." Hoang Man chân nhân vộ vàng nói.

Âm Mị than nhẹ một tiếng, nói: "Đáng tiếc, trừ Trịnh chân nhân ra, không một ai có thể giúp đỡ được muội...."