Chiến Thuyền

Chương 56




Edit: jessfann

Long Hương day day trán, chỉ đành phải vâng lời đem thuốc rượu vào bên trong phòng

Đợi cho nàng rửa mặt chải đầu xong, ăn xong bữa sang thì đại tỷ Lý Nhược Tuệ cũng đến cửa để thăm muội muội.

Đi cùng nàng là một tiểu nha hoàn, còn có bà vú, ôm trong lòng là một em bé ba tuổicậu nhóc tên Thuận nhi, tóc được tết rồi buộc bằng dây tơ hồng, trên cổ đeo một dây chuyền vàng, gặp người liền cười, rất là được mọi người yêu thích.

Tô Tú chưởng quản sắp xếp mọi việc, đem bàn ghế ra vườn hoa bên cạnh khóm đinh lan vừa mới nở, bày biện đầy đủ,. Ở Đinh Lan Các, vườn hoa được xây trên một cái hồ nhỏ, xây theo hướng dòng nước chảy, nên khi có yến tiệc, đồng loạt mở tất cả cửa sổ ra thì hơi mát lạnh lùa vào khắp phòng.

Long Hương sai người trải thảm trên sàn bằng gỗ quý lâu năm, đem Thuận Nhi đặt lên trên thảm, mặc cho nó bò tới bò lui. Tỷ muội hai người vừa ăn hoa quả vừa trò chuyện, nhìn thật sự là thích.

Nhược Ngu hỏi tới tình hình của mẫu thân và em trai gần đây, Lý Nhược Tuệ thấy muội muội nay cũng sáng suốt được một chút, ngược lại còn có chút nghiêm chỉnh. Trong lòng của mẫu thân biết mình không chống nổi được mọi chuyện nên có ý muốn đem Lý gia bán đi hơn phân nửa, chỉ mong số còn lại có thể gìn giữ được tránh cho tất cả những của cải của Lý gia đều trôi theo dòng nước hết, đến ngay cả tương lai cho con trai cũng chỉ còn lại cái thùng rỗng, không mặt mũi nào để gặp liệt tổ liệt tông của Lý gia.

Về phần Thẩm Như Bách, nhắc đến hắn làm Lý Nhược Tuệ cực kì tức giận, Thẩm gia không biết đã có phép thuật huyền bí hay có bùa chú gì, sau khi chuyện xấu hổ giữa hắn và Lý Tuyền Nhi bại lộ, hắn lại còn có thể một bước lên mây, đã vào Lại bộ làm quan, thành môn sinh của Bạch quốc cữu.

Nghe nói Lý Tuyền Nhi cũng không được Thẩm Như Bách thích, nên không được cùng theo nhập kinh mà phải ở lại Thẩm phủ ở Liêu Thành, cũng không biết là nhất thời sẩy chân hay là nguyên nhân gì đó, nghe nói bị vấp ngã khi đang tản bộ ở hoa viên, đụng phải cái bụng, kết quả là thấy máu ở hạ thân, thai nhi trong bụng không thể giữ lại.

Bây giờ trong phủ nghe tôi tớ truyền miệng, mẹ chồng Thẩm Kiều thị không hài lòng Lý Tuyền Nhi, cố ý đem nàng ta xuống làm thiếp, tìm cho con bà ta một người vợ quyền quý.

Nói đến đây thì Lý Nhược Tuệ thở dài, không nói thêm gì nữa.

Nói cho cùng, tuy không phải cùng một mẹ sanh ra, dù sao nàng ta cũng là muội muội của mình, từ nhỏ cùng nhau chơi đùa nghịch ngợm, ai ngờ vì một nam nhân mà phải đi đến tình cảnh như bây giờ.

Từ sau khi Nhược Ngu bị bệnh đến giờ, gần như nàng không nhớ rõ Lý Tuyền Nhi là ai. Về phần Thẩm Như Bách, bởi vì hắn từng nhốt nàng, nên đối với hắn cực kì chán ghét, càng nghe kể về hắn nàng càng cảm thấy mất hứng. Nên nằm dài trên chiếu chiếu hương, trêu đùa Thuận Nhi, cười khanh khách.

Lý Nhược Tuệ nhìn bộ dáng của em gái, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, có lẽ quên hết như thế, giống như một đứa trẻ không lo như Nhược Ngu như vậy ngược lại là có phúc.

Gần đến buổi trưa, phía trước có người bẩm báo là Tư Mã đại nhân quay về phủ dùng cơm.

Thật ra là vì hôm qua không thể cùng Nhược Ngu dùng bữa tối, lại làm cho ra cửa đứng đợi cả đêm, hắn tranh thủ lúc rảnh rỗi thúc ngựa chạy về phủ dùng cơm với Nhược Ngu.

Nhược Ngu nghe Trử ca ca trở về, hưng phấn đứng bật dậy, sửa lại quần áo và búi tóc một chút, sau đó soi vào gương đồng đước đặt bên cạnh cửa sổ, quay đầu hỏi Lý Nhược Tuệ: “Tỷ tỷ, thấy mặt muội trang điểm có được không?”

Nhược Tuệ nhìn bộ dạng yêu kiều xinh xắn của muội muội, cười nói: “Rất đẹp!”

Nhược Ngu nghe xong, vui sướng phất váy chạy tới sảnh phía trước, hoàn toàn không có nửa điểm giống phu nhân Công Hầu ổn trọng.

Nhược Tuệ cũng phải đi bái kiến Tư Mã đại nhân. Liền sai nha hoàn đi nhanh về phía trước, rốt cuộc vẫn bị Nhược Ngu bỏ xa một đoạn.

Chạy thẳng đến đại sảnh, Nhược Ngu liếc mắt một cái là thấy Trử Kình Phong đang ngồi ở trên ghế chủ vị, một bên cởi áo quan, một bên cởi giày ủng, và thay lại đôi giày đế mềm mà gã sai vặt vừa mang tới

Vừa đổi giày, nước trà còn chưa kịp uống một hớp, thị nữ bên cạnh còn chưa kịp quạt vài cái, Trử Kình Phong vừa ngước mắt lên liền nhận được một than thể nhỏ bé thơm ngát nhảy vọt vào lòng.

“Trử ca ca!” Nhược Ngu nhảy lên người Trử Kình Phong, vươn tay lên ôm lấy cổ hắn, lập tức dùng tài nghệ học được từ cháu trai Thuận Nhi, vui vẻ cùng hắn cọ cọ mặt, còn phồng má lên muốn cùng hắn hôn môi.