Chiến Vương Long Phi

Quyển 1 - Chương 45: Bị bắt đến bộ lạc thổ dân




Beta: thienbao95

Thời điểm trở về thuận lợi vô cùng, đoàn người vừa mới bắt đầu còn cẩn thận cảnh giác vạn phần, nhưng đã đi được ba ngày rồi cũng chưa gặp nguy hiểm gì, dần dần cũng thả lỏng.

Chạng vạng, mọi người đã thành thục việc kiếm củi đốt lửa nấu cơm.

Ăn xong cơm chiều, Long Chiến Nhã ngồi trong lòng Mặc Sĩ Lưu Thương, nhìn đống lửa trước mặt, sắc mặt không rõ.

“Làm sao vậy?” Mặc Sĩ Lưu Thương nâng cằm nàng lên để nàng quay đầu lại nhìn mình, có chút nghi ngờ nhìn Long Chiến Nhã, đáy mắt lo lắng.

“Cảm thấy có chút không thích hợp.” Long Chiến Nhã nheo nheo mắt. “Rõ ràng thời điểm đến đây vạn phần hung hiểm, hiện tại yên tĩnh lạ kỳ. Nơi này là rừng rậm, không phải hoa viên trong nhà.”

“Mặc kệ thế nào, bình an đi ra ngoài là tốt rồi. Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, dù sao dọc theo đường đi cũng không yên tĩnh quá, thói quen.” Mặc Lam cười cười.

Trong rừng này có nhiều sinh vật đòi mạng như vậy nhưng khi bọn họ từ trên đỉnh núi đi thẳng xuống, cho đến bây giờ đã đi được nửa lộ trình mà cái gì cũng không có gặp. Vấn đề này tuy lớn mà nhỏ. Nhỏ là vì điều này khẳng định vận khí của bọn họ tốt, lớn là do những điều này có người sắp đặt. Nhưng người nào có thể khống chế được toàn bộ sinh vật trong khu rừng? Là địch hay là bạn? Hết thảy đều không rõ, hiện tại bọn họ không chỉ không an toàn mà càng thêm nguy hiểm , rốt cuộc chỉ có thể bị động.

“Đành vậy.” Long Chiến Nhã gật gật đầu.

Bóng đêm buông xuống, mọi người dần dần tiến vào mộng đẹp, người gác đêm đã nhắm mắt dưỡng thần, bởi vậy không có người nhìn đến trên nhánh cây toát ra bóng đen.

“Cái gì...... Ngươi......” Phụ trách gác đêm là Huyền Mặc, cảm nhận được không khí bên người lưu động khác thường, mở choàng mắt, lại nháy mắt bị người đánh trúng cái gáy, hôn mê bất tỉnh.

“Có chuyện gì...... ......”

Ở trong rừng mưa nhiều ngày, tính cảnh giác của mọi người đều rất cao, Huyền Mặc la lên, tất cả mọi người đều bừng tỉnh, rút vũ khí trong tay mở to mắt, nhưng cùng một lúc toàn bộ đều bị hạ độc, hôn mê, ngay cả bọn Long Chiến Nhã cũng không ngoại lệ. Trong lúc mông lung, Long Chiến Nhã tựa hồ nhìn thấy được người thổ dân.

Tỉnh lại lần nữa, do bị âm thanh chấn động ồn ào đánh thức.

“A!” Hách Liên Ảnh sợ hãi kêu một tiếng, không phải chỉ vì chân tay bị trói mà còn vì trước mắt họ là một số người gần như trần trụi, cả trai lẫn gái, và cuộc trình diễn vật lộn.

Nhìn một đám người trước mắt da màu rám nắng, vạm vỡ, thân hình cao lớn, chỉ dùng da thú lá cây để che thân người, Long Chiến Nhã ngước lên trời thở dài, nàng thực sự là gặp phải thổ dân, hy vọng không phải là người biến dị. Lập tức muốn dùng nội lực rứt bỏ dây thừng đang cột lấy tay chân nhưng lại phát hiện đan điền rỗng tuếch. Nghiêng đầu nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương và những người khác, kết quả đều giống nhau, nội lực của bọn họ đã bị chặn lại.

Long Chiến Nhã nhíu mày, bắt đầu quan sát hoàn cảnh. Bọn họ còn đang ở giữa rừng mưa, tựa hồ là trong một cái bộ lạc, bốn phía đều có nhà nhỏ dựng bằng gỗ, trong tay những thổ dân cầm thạch khí, thiết khí cũng có, thoạt nhìn là dựa theo cấp bậc mà phân chia. Hiện tại bọn họ bị người khác tùy ý đặt ở một mảnh đất trống. Trước mặt họ tựa hồ đang tiến hành một trận luận võ, vật lộn nguyên thủy nhất. Long Chiến Nhã kinh ngạc phát hiện tốc độ của người thổ dân này rất nhanh, mặc dù thân hình to lớn nhưng rất nhạy bén, khi di động chỉ thấy một cái tàn ảnh, hơn nữa lực lượng lớn, cơ bắp thật cường. Xem ra họ lại gặp phiền toái đây.

“Ôi trời! Bọn họ là người sao?” Cằm của Liễu Thừa Phong đã sắp rơi xuống đất. “Hiện tại làm sao bây giờ?” Trực giác cho thấy bọn người đó không phải “mời” họ đến làm khách, hơn nữa bọn người đó nói ngôn ngữ gì đó hắn hoàn toàn nghe không hiểu.

“Mặc cho số phận.” Mắt thấy có người đã để ý đến họ đã tỉnh lại, hơn nữa còn đi về phía họ, Mặc Sĩ Lưu Thương nheo mi. Đã không có nội lực, họ chỉ như một phàm nhân bình thường không hơn.

Nhóm thổ dân tỷ thí đã tạm dừng, một đám người trừng ánh mắt đen láy như mắt một con quái thú nhìn họ, thấy thế da đầu mọi người đều run lên, không khí quỉ dị bất thường.

Vài người giống như thủ lĩnh ghé vào tai nhau nói nhỏ, thanh âm rất lớn nhưng bọn hắn không người nào nghe hiểu được. Sau đó một người thổ dân nói ra kết luận cho những người khác biết, lập tức dẫn đến một trận cười vang, chúng thổ dân nhìn về phía họ, ánh mắt ngoài khinh thường cũng chỉ có khinh thường.

Lập tức, một người thổ dân cầm trong tay thiết khí đi đến trước mặt bọn họ nó bô bô một hồi.

“Hắn có ý tứ gì?” Người ở phía trước là Bách Lí Linh đang xê dịch về phía sau, miễn cho nước bọt tung tóe bắn trúng.

Mọi người không để ý đến câu hỏi của Bách Lí Linh, tập thể nhìn về phía Long Chiến Nhã.

Thổ dân kia tựa hồ cũng nhận thấy được Long Chiến Nhã này dẫn đầu ở đây, nên cũng

đem ánh mắt chuyển về phía Long Chiến Nhã.

Long Chiến Nhã thấy thổ dân nhìn qua, lập tức hóa thành tiểu bạch thỏ, nháy đôi mắt to vô tội, nghi hoặc nhìn tên kia, tội nghiệp lắc lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không rõ.

Tên kia nhíu nhíu mày, không kiên nhẫn bô bô nói một tràng.

Long Chiến Nhã hắc tuyến, ngôn ngữ không thông, hắn nói một trăm lần nàng cũng không hiểu.

Thổ dân vừa thấy Long Chiến Nhã lại lắc đầu, lập tức phát bạo, nắm Liễu Thừa Phong lên, cởi bỏ dây thường trên tay chân hắn, xô đẩy hắn tiến về phía trong.

“Dừng tay!” Thấy thế, Kì Dương lập tức gầm lên, sợ Liễu Thừa Phong gặp bất trắc.

“Câm miệng!” Long Chiến Nhã quay đầu trừng mắt nhìn Kì Dương, liếc mắt một cái. “Yên lặng xem xét.”

Tên thổ dân nghe Kì Dương gầm lên, quay đầu liếc nhìn Kì Dương một cái, ánh mắt lạnh như băng, khiến Kì Dương cứng đờ. Sau đó lại xô đẩy Liễu Thừa Phong mãi cho đến khi đứng bên trong đám người thổ dân.

“Làm sao?” Liễu Thừa Phong ngơ ngác quay đầu nhìn về phía Long Chiến Nhã, hy vọng Long Chiến Nhã giúp hắn giải thích nghi hoặc, nhóm người này muốn làm gì?

Bất quá Long Chiến Nhã bất đắc dĩ nhún vai, tỏ vẻ chính mình cũng không hiểu được.

Liễu Thừa Phong buồn khổ. Hắn biết chính mình vinh hạnh trở thành vật phẩm thí nghiệm của Long Chiến Nhã. Quay đầu nhìn chung quanh đám thổ dân, phát hiện có người chạy đến trước mặt hắn, bô bô không biết nói cái gì.

Liễu Thừa Phong ngây ngốc nhìn tên thổ dân đối diện, tỏ vẻ chính mình không rõ.

Tên kia khinh thường nhìn Liễu Thừa Phong liếc mắt một cái, cũng không chào hỏi liền hướng Liễu Thừa Phong đánh tới.

Liễu Thừa Phong chỉ cảm thấy thổ dân kia bóng dáng chợt lóe đã đi tới trước mặt, không kịp phản ứng liền cảm thấy dưới bụng một trận đau nhức, người cũng bị đánh ngã về phía sau.

“Thừa Phong!” Đám người Mặc Lam kêu lên sợ hãi phát ra tiếng.

Mà Long Chiến Nhã nhíu mày tự hỏi.

Liễu Thừa Phong phun ra một khẩu máu, xoa xoa vết máu chảy ra trên khóe miệng, lắc lắc đứng lên.

Tên kia thấy hắn đứng lên, mạc danh kỳ diệu liền thẹn quá hóa giận, gầm lên một tiếng, nhấc chân đá Liễu Thừa Phong bay ra.

Đám thổ dân một tràng hoan hô.

Liễu Thừa Phong bị đá bay đi chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng một trận vặn vẹo, bị lệch vị trí, đau đớn khó nhịn. Muốn đứng lên nhưng không có lực, tay hung hăng đập mặt xuống đất. Cho đến bây giờ hắn chưa từng chật vật như vậy, một chút lực đánh trả cũng không có. Đối với người cuồng võ như hắn mà nói, lần đầu tiên nghĩ đến nếu không có nội lực thì chính mình có thể làm được cái gì?

Tên kia một trận đắc ý, sau đó từ trong tay đồng bạn tiếp nhận một cái trường thương, muốn đâm về phía Liễu Thừa Phong.

“Dừng tay!” Người nọ là muốn giết Liễu Thừa Phong. Long Chiến Nhã gầm lên một tiếng, hắc ám khí tức nháy mắt tỏa ra.

Cùng cực hắc ám cảm giác tuyệt vọng quét ngang toàn bộ làm cho nhóm người thổ dân tuyệt vọng cả kinh, nhìn Long Chiến Nhã bằng ánh mắt đầy hoảng sợ, thân thể bắt đầu có chút run rẩy.

“Ta đến.” Chỉ hai chữ đã phát huy được khí phách trong câu nói, Long Chiến Nhã thu lại hơi thở, một đôi mắt đẹp gắt gao khóa trụ trường thương đang giơ lên của tên thổ dân kia, trong mắt không hề tiết chế, chỉ có khiêu khích.

Tên thổ dân kia chỉ cảm thấy bị một áp lực khủng bố đè xuống, chân có chút đứng không nổi. Uy áp đột nhiên biến mất, liền hiểu được trong mắt Long Chiến Nhã là khinh thường và khiêu khích, lửa giận thăng vọt.

“Chiến Nhã, ngươi điên rồi!” Huyền Mặc không đồng ý nhìn Long Chiến Nhã.

Mặc Sĩ Lưu Thương tỏ vẻ bất mãn, hiển nhiên thực không đồng ý quyết định của Long Chiến Nhã. Chỉ có Bách Lí Mạch và bọn người Phong Hồn không có hoài nghi nhưng vẫn lo lắng, dù sao trước mắt là một nhóm người thổ dân, thực lực tựa hồ quá mạnh mẽ.

Không để ý tới phản ứng của mọi người, Long Chiến Nhã mày liễu nhướng lên, cực kỳ kiêu ngạo nhìn tên thổ dân kia.

Tên thổ dân ném xuống trường thương, miệng bô bô, hùng hổ tiến về phía Long Chiến Nhã.

“Mẫu thân!” Giọng tiểu Nhược Thần run run vang lên, Mặc Sĩ Lưu Thương đã ở trước người Long Chiến Nhã che chắn.

“Cục cưng phải ngoan ngoãn nga.” Trấn an tiểu Nhược Thần một câu, Long Chiến Nhã liền cười hì hì nhìn bóng dáng nam nhân. “Tin tưởng ta.”

Tên kia chạy đến trước mặt họ, phẫn hận nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương.

Mặc Sĩ Lưu Thương quay đầu, nhìn ánh mắt kiên định của Long Chiến Nhã, thoáng nhíu mày, lãnh nghiêm mặt tránh sang một bên.

“Ngươi nếu dám xảy ra chuyện gì, ta liền căng da của ngươi.”

“Ừm.” Ôn nhu lên tiếng, Long Chiến Nhã lại hướng thổ dân khiêu khích.

Thổ dân tức giận, tiến lên cởi bỏ dây thừng cho Long Chiến Nhã.

Sau khi dây thừng được cởi bỏ, Long Chiến Nhã trước tiên né tránh tên thổ dân bắt lấy tay nàng, bước nhanh đến trước mặt Liễu Thừa Phong, đơn giản kiểm tra chút rồi đưa trở về.

“Nếu như không chết thì giúp mọi người cởi bỏ dây thừng.” Nói xong, lại xoay người đi nhanh đến giữa sân, đối diện tên thổ dân kia.

Tên kia lại nói bô bô với nàng một chút cái gì đó.

Bĩu môi, Long Chiến Nhã ngoáy ngoáy lỗ tai, vươn tay, bàn tay nắm lại đưa ngón tay cái hướng lên trời, thấy thổ dân kia vẻ mặt đắc ý, sau đó chậm rãi lật tay lại, đưa ngón tay cái chỉ xuống đất.

Thổ dân kia lập tức thay đổi sắc mặt, nhìn đồng bạn chung quanh cười trào phúng, tên đó mất hết lý trí hướng đánh về phía Long Chiến Nhã.

Thật nhanh! Long Chiến Nhã đồng tử co rụt lại, cảm giác một trận gió mạnh đang hướng đến mặt, lập tức nghiêng đầu, toàn bộ thân mình cũng nghiêng sang một bên, quyền đầu kia thật hiểm, sượt qua gò má Long Chiến Nhã, bỏng rát đau.

Thực kinh ngạc Long Chiến Nhã thế nhưng có thể tránh thoát được, thổ dân kia lập tức biến chiêu, cánh tay hạ xuống bắt lấy bả vai Long Chiến Nhã.

Tránh không kịp, Long Chiến Nhã vừa vặn bị nắm, chỉ cảm thấy bả vai bị lực lớn quăng đi, cả người vạch thành một cái đường cong bay ra ngoài, rơi trở về.

“Chiến Nhã!”

“Nhã nhi!”

“Nhã!”

“Mẫu thân!”

Mọi người một trận kinh hoảng, tay chân vừa được tự do lại thấy Long Chiến Nhã bay vọt đến bên người.

“Khụ khụ, không việc gì.” Mặc dù có kinh nghiệm phong phú từ kiếp trước, khiến nàng trước tiên đem tổn thương xuống đến thấp nhất, thế nhưng vẫn bị quăng ngã một cái thất điên bát đảo. Mẹ kiếp! Thực là không biết thương hương tiếc ngọc mà.

“Tiểu thư, ta đi!” Phong Hồn đứng lên đi phía trước.

“Trở về!” Long Chiến Nhã vội vàng quát bảo ngưng lại.

“Một đám nam nhân như chúng ta sao có thể để cho ngươi bị đánh!” Bách Lí Linh nhíu mày. Nữ nhân này đúng là kháng cự tốt, bị quăng như vậy cũng không có chuyện gì, chỉ là bị thương ngoài da chút thôi.

“Cứ như vậy đi, đổi người khác đi ra cũng chỉ nhận lấy cái chết, cứ để cho tiểu Nhã nhi đi thôi.” Tiếng Bách Lí Mạch vừa dứt liền nhận ngay được ánh mắt lạnh lẽo của Mặc Sĩ Lưu Thương. “Haha.. đừng trừng ta. Tiểu Nhã nhi không cần nội lực cũng có thể cùng một người sử dụng nội lực như ta chống đỡ trăm chiêu, ngươi làm được không?”

Mặc Sĩ Lưu Thương ngừng một chút. Không có nội lực hắn tựa hồ thật sự không làm được. Nhưng mà để cho hắn nhìn nữ nhân của mình bị đánh, làm sao có thể chứ.

“Thương, tin tưởng ta. Ta không có ý nghĩ làm một tiểu nữ nhân lúc nào cũng nấp sau ngươi. Ta không cần ngươi bảo vệ, ta chỉ muốn ngươi tin tưởng ta, tin tưởng ta có thể cùng ngươi sánh vai.” Long Chiến Nhã ánh mắt sáng ngời nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương.