Chiến Xu Chi Tinh

Chương 2




"Chờ một chút, Hiểu Trân……" Nàng không muốn trở thành tiêu điểm của mọi người, giãy dụa muốn lui ra phía sau, đúng lúc này, Diêm Quýnh phút chốc quay đầu, thẳng tắp nhìn vào nàng.

Một luồng điện vô hình chạy qua não bộ Đông Tâm Ngữ, trái tim của nàng co rút mạnh, làm nàng không thở nổi.

Hắn chính là Diêm Quýnh!

Một đầu tóc đen như mực được vuốt dọc ra sau gáy, gương mặt cá tính lộ vẻ âm khốc, bộ âu phục hàng hiệu đen, cùng áo sơmi màu bạc, khiến hình thể hắn càng thêm cao gầy thon dài, len vào đám đông hết sức xông tới chỗ nàng đứng.

Khi Đông Tâm Ngữ nhìn vào mắt hắn, một cỗ cảm giác mát lạnh không hề báo trước từ lòng bàn chân nàng chạy lên trên, cặp mắt sắc bén kia…… Giống như bị ma làm, cả người nàng bất động tại đương trường, không thể động đậy.

Thoạt nhìn hắn nàng đã sợ chết khiếp, hắn đàng hoàng bước tới, cả người toát ra cảm giác áp bách cùng lệ khí nhanh nhẹn dũng mãnh!

Nam nhân như vậy…… Làm sao có thể là tác gia múa bút hành văn? Bộ dáng của hắn quả thực tựa như sát thủ hắc đạo!

"Vị này chính là người dịch "Run rẩy" thành tiếng Trung, Đông tiểu thư?" Diêm Quýnh ánh mắt sáng quắc, hỏi bằng giọng tiếng Anh trầm thấp.

"Đúng vậy, cô ấy chính là dịch giả, Đông Tâm Ngữ tiểu thư." Tổng biên tập vội vàng giới thiệu bằng tiếng Anh.

"Mau bước tới!" Lưu Hiểu Trân thúc mạnh nàng một cái.

Nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý, lảo đảo một cái về phía Diêm Quýnh, thiếu chút nữa té trước mặt hắn, kêu lên một tiếng sợ hãi, nhưng lại có một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy nàng đúng lúc. Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, vừa vặn đối diện gương mặt tuấn tú đang cúi xuống của Diêm Quýnh, thoáng chốc, trái tim yếu ớt của nàng tựa hồ hoàn toàn không để ý nàng có chịu được không, đập điên cuồng.

"Cô có sao không?" Trên mặt hắn không có biểu tình gì.

"Tôi không sao…… Cám ơn……" Đông Tâm Ngữ thở mạnh, vội vàng đứng thẳng, cúi đầu sửa lại áo, cười gượng lấy tiếng Anh đáp lại, tranh thủ nhìn trộm hàng trăm ánh mắt của mọi người đang tập trung vào nàng, trong lòng thầm nghĩ may mà mình không ngã trước mặt mọi người như chó liếm phân.

"Thật vui vì được biết cô, Đông tiểu thư, bản dịch Trung của cô rất khá." Hắn hướng nàng vươn tay.

"Làm sao……" Nàng không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chính là nhẹ nhàng cầm bàn tay to trắng nõn thon dài của hắn, đã muốn rút về.

Không ngờ, Diêm Quýnh lại đột nhiên nắm chặt tay nàng, tiếp theo dùng phương thức chào hỏi của người ngoại quốc ôm lấy nàng, hành động này đối với người đã sống ở nước ngoài bảy năm như nàng lí ra phải rất tự nhiên, nhưng nàng vẫn bị kinh hoảng, cả người đờ ra như tượng đá.

Nhưng mọi người ở đây đều vô cùng vui vẻ, mọi người nghĩ hắn đối tốt với nàng, nhất thời tiếng vỗ tay tiếng cười như sấm, đương trường hại nàng thất thố, hai má bỗng dưng muốn cháy.

Ngay lúc đang ồn ào, Diêm Quýnh đột nhiên ghé sát tai nàng, dùng ngữ khí nói móc trào phúng, nói với nàng những câu bằng âm lượng nhỏ đủ cho mình nàng nghe thấy: "Nhưng, tôi không biết trình độ tiếng Trung và tiếng Anh của cô đều tốt như vậy, có thể tự động giúp tôi sửa chữa một số đoạn ngắn trong sách, thậm chí cuối mỗi chương tiết đều có thể sửa thành mấy câu đơn giản (chắc cuối mỗi chương anh đều viết mấy câu bày tỏ cảm nghĩ, nhưng vì rợn quá mà chị lược gần hết), thật sự là quá lợi hại……"

Hả!

Đông Tâm Ngữ chấn động ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập kinh hoảng, xấu hổ, yết hầu nhất thời như bị bóp nghẹt, căn bản phát không ra tiếng âm.

Hắn…… Hắn đang nói là…… Rõ ràng hắn nói tiếng Trung!

Ông trời ơi! Hắn biết tiếng Trung?

"Vất vả cho cô rồi, Đông Tâm Ngữ tiểu thư, tôi đang suy nghĩ nên như thế nào "báo đáp" cô cho tốt? Cô tự tung tự tác dám sửa sách của tôi!" Hắn vỗ vỗ bả vai nàng rồi mới buông nàng ra, khóe miệng chỉ có nàng mới hiểu được là hắn đang cười lạnh.

Nàng nhịn không được rùng mình một cái.

Diêm Quýnh tức giận, Hiểu Trân còn nói với nàng là hắn sẽ không phát hiện ra chuyện này, thật đáng chết nàng nên làm gì bây giờ? Nàng có trực giác, hắn cũng không phải người dễ thông cảm, không, căn bản là không thể, khi dịch sách nàng có cảm giác hắn là người một chút cũng không ôn hòa……

"Xem ra, Diêm Quýnh thực thích cô đó! Tâm Ngữ." Tổng biên tập cười đi tới nói với nàng: "Lần này anh ta ở Đài Bắc một tuần, cô hãy tiếp đón chu đáo nhé! Vừa vặn tiếng Anh và tiếng Trung của cô đều tốt, có thể dẫn anh ta đi dạo."

"Ách? Tổng biên tập, tôi chỉ sợ không làm được……" Nàng kinh hoàng thất thanh cự tuyệt, không nghĩ rằng gà mẹ Lưu Hiểu Trân đã chạy tới sau lưng nàng.

"Có thể! Tâm Ngữ từng ở Mỹ, nhất định có thể hợp khi ở cùng Diêm Quýnh." Lưu Hiểu Trân ám chỉ nàng đó là một việc cực kì tốt.

"Thế thì tốt rồi!" Tổng biên tập lấy tiếng Anh nói với Diêm Quýnh: "Một tuần này Tâm Ngữ tiểu thư sẽ là phiên dịch của anh, chờ một chút hết tiệc rượu Tâm Ngữ sẽ cùng đi với anh."

"Không được! Tổng biên……" Nếu ở cạnh Diêm Quýnh trong bảy ngày, nàng thật không biết kết cục của bản thân sẽ ra sao!

"Thật tốt, có Đông tiểu thư mỹ lệ như vậy làm hướng dẫn du lịch, tôi ở Đài Bắc một mình cũng sẽ không sợ hãi." Diêm Quýnh nói tiếng Anh ngắt lời nàng.

Sợ hãi? Hắn biết tiếng Trung thì còn gì phải sợ? Kẻ lừa đảo! Đông Tâm Ngữ trừng to mắt nhìn hắn.

"Tôi bắt đầu chờ mong tuần kế tiếp sẽ có nhiều thú vị, Đông tiểu thư." Diêm Quýnh lộ ra quỷ dị làm cho Đông Tâm Ngữ phát run.

Đông Tâm Ngữ run run, Diêm Quýnh cười làm cho nàng cảm thấy một trận run rẩy, cái loại cảm giác này, hệt như khi đọc cuốn tiểu thuyết "Run rẩy"……

※ ※ ※ Xong việc ở buổi kí tên, Đông Tâm Ngữ đã đủ mệt mỏi, nhưng là nàng lại không thể không tham dự tiếp tiệc rượu ở khách sạn, đảm nhiệm vai trò "Phiên dịch" của Diêm Quýnh, gắng sức liên tục như vậy, nàng có chút ăn không tiêu, bởi vậy khi tiệc rượu tiến hành được một nửa, sắc mặt của nàng đã hơi tái nhợt.

"Tâm Ngữ, cậu có khỏe không?" Lưu Hiểu Trân lo lắng nhìn nàng.

"Còn chưa sao." Nàng vén mấy sợi tóc ra sau tai, cười trông rất miễn cưỡng.

"Sức khỏe của cậu so với trước kém đi nhiều!" Lưu Hiểu Trân nghiêng đầu, nhớ hồi Đông Tâm Ngữ học trung học vóc dáng cũng tinh tế như bây giờ, nhưng thể lực cũng không tệ lắm, không giống hiện tại bộ dáng yếu đuối như vậy.

"Đúng vậy, từ sau tai nạn xe, cơ thể tớ không còn dùng được nữa." Nàng cười khổ nhắc tới tai nạn ngoài ý muốn vào năm trước.

Lưu Hiểu Trân biết chuyện này, năm ngoái Đông Tâm Ngữ cùng cha mẹ nàng ra ngoài du ngoạn, không nghĩ lại xảy ra tai nạn, phụ mẫu nàng trọng thương không thể qua khỏi, chỉ duy nhất nàng còn sống sót……

Khi bi kịch này được truyền về Đài Loan, nàng còn vì Tâm Ngữ khóc lớn một hồi lâu!

May mắn sau lại biết được Đông Tâm Ngữ không có việc gì, hơn nữa còn được dì nàng đón đến sống cùng, Hiểu Trân mới yên tâm.

"Tới đi nói với tổng biên, để cậu về trước nghỉ ngơi……" Lưu Hiểu Trân nhìn ra nàng đang thật mệt mỏi.

"Không được, tớ làm sao có thể đi? Diêm Quýnh cứ nhìn chằm chằm tớ, hắn sẽ không dễ dàng buông tha tớ đâu." Nàng bất đắc dĩ ngồi xuống ghế.

Từ lúc ở buổi kí tên Diêm Quýnh đã muốn nàng làm việc này việc nọ, vừa muốn nàng làm phiên dịch lại kiêm chân chạy việc, nói dễ nghe là nhờ nàng giúp, trên thực tế căn bản chính là thừa cơ trả thù nàng.

Thật sự là nam nhân lòng dạ nhỏ nhen!

"Cũng đúng, anh ấy cần cậu phiên dịch và giới thiệu." Lưu Hiểu Trân quay đầu nhìn thân ảnh nổi bật nhất trong đám người, có điểm hâm mộ thở dài: "Cậu thực may mắn! Tâm Ngữ, có thể làm phiên dịch kiêm hướng dẫn du lịch của đại soái ca Diêm Quýnh……"

"Tớ đem việc này tặng cho cậu nhé." Nàng còn hận không thể đem củ khoai lang cháy bỏng tay này vứt đi rồi bỏ chạy!

"Cậu cố ý làm tớ buồn à? Tiếng Anh của tớ lại không tốt!" Lưu Hiểu Trân khóc khóc.

"Vừa vặn cậu có thể nhờ hắn dạy."

"Không được! Người ta là tới thăm Đài Bắc, tổng biên nói, phải hảo hảo chiêu đãi vị này, như vậy anh ta mới giao quyền phân phối bản dịch Trung của những cuốn sách tiếp theo cho chúng ta."

"Đừng nói nữa, theo tớ thấy, tiểu thuyết tiếp theo của hắn khẳng định sẽ không giao cho chúng ta……" Nàng biểu tình có điểm xấu hổ, tiện đà ảo não lấy bàn tay che mặt.

"Vì sao?" Lưu Hiểu Trân hỏi.