Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Chương 105: Băng Kỳ Lôi




Vào khoảnh khắc đầu tiên, Hậu Tinh Vân vẫn còn nghĩ rằng đó là ảo giác của chính mình.

Thứ đầu tiên mất đi tri giác chính là bàn chân phải của anh. Cái lạnh thấu xương xâm chiếm cơ thể anh, những tinh thể băng vô tình di chuyển từ lòng bàn chân đến cổ chân, vẫn lan dần lên trên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Khi anh nhận ra nó, thì hai chân của anh đã bị đóng băng tại chỗ và không thể di chuyển được dù là một nửa.

Vô số cặp mắt đã nhìn thấy cảnh này, toàn bộ khán phòng lập tức sôi trào.

Mặc dù Giang Hiểu Nguyệt dường như vẫn chưa thể đứng vững, thể lực và nguyên năng của cô ấy đã bị tiêu hao hết, nhưng lúc này mọi người đều biết rằng cô ấy đã chiến thắng.

Tình hình thế cục lại đảo ngược vào một khắc hít thở này.

Ai cũng biết rằng họ sắp chứng kiến sự kết thúc của một huyền thoại bất bại.. và rất có thể đây sẽ là sự ra đời của một huyền thoại mới.

Chỉ là khán giả vẫn chưa hình dung được, Hậu Tinh Vân bị bắt chính xác là như thế nào?

"Đây là.."Băng Kỳ Lôi"!"

Phải mất một thời gian dài, đạo diễn Trương mới hoàn hồn sau cú sốc lấy lại tinh thần.

""Băng Kỳ Lôi"?" Lý Hải đông nghi hoặc.

Anh ta đã từng nghe nói về chiêu này. Đây là một cái bẫy mà Thủy hệ Dị Năng Giả sử dụng nguyên năng để biến thành một cái bẫy nước đặc biệt, khi kẻ địch bước lên vùng nước tích tụ, vùng nước sẽ tự động đóng băng, cố định đối thủ tại chỗ.

Nó giống như một quả địa lôi độc nhất vô nhị đối với những Thủy hệ Dị Năng Giả.

"Thế nhưng tôi không nhìn thấy sự tích tụ nước dưới chân của Hậu Tinh Vân.. Ah?"

Lý Hải Đông, người được nhắc nhở, đã xem xét lại tình hình trên sân đấu vào lúc này, chỉ sau đó anh ngạc nhiên phát hiện ra rằng nước dưới chân Hậu Tinh Vân đóng băng là từ mặt đất dưới sàn đấu.

Nước âm thầm rò rỉ từ các khe hở giữa các tầng, tự động tạo thành các khối băng và đóng băng Hậu Tinh Vân ngay tại chỗ.

Giang Hiểu Nguyệt trước khi sự việc xảy ra đã dùng nước từ trong khe hở chảy vào trong võ đài để bố trí Băng Kỳ Lôi, đặt một cái bẫy tại vị trí cụ thể này, sẽ được kích hoạt ngay khi nó được giẫm lên.

"Nhưng cô ấy bố trí lúc nào vậy?" Lâm Tử Diễm hỏi, "Vừa rồi cô ấy đã bị Hậu Tinh Vân trấn áp trong góc, và điểm kích hoạt của Băng Kỳ Lôi cách vị trí của cô ấy gần năm mươi mét, nên cô ấy không có cơ hội bố trí địa lôi ở khoảng cách xa như vậy?

Vả lại cho dù có, thì Hậu Tinh Vân cũng không có khả năng không có phát giác ra.."

Đạo diễn Trương suy tư hồi lâu, có chút không rõ nói: "Có lẽ.. là lúc bắt đầu trận đấu, khi cô ấy sử dụng Thuật Ngự Thủy cùng với Hậu Tinh Vân tấn công và phòng thủ ác liệt, cô ấy đã bố trí Băng Kỳ Lôi ở đó."

Lâm Tử Diễm "?"

Bây giờ nhìn lại, vị trí kích hoạt của Băng Kỳ Lôi quả thực khoảng cách không xa nơi họ giao thủ ở đầu trận đấu. Lúc ấy Giang Hiểu Nguyệt khống chế một lượng dòng nước lớn kịch chiến cùng với Hậu Tinh Vân, nếu như nói thừa dịp khi đó bố trí bẫy thì ngược lại không phải là không có khả năng.

Chỉ có điều.

"Nhưng nếu bố trí cạm bẫy sớm như vậy, làm sao cô ấy có thể biết được Hậu Tinh Vân sẽ giẫm lên nó lúc này?" Lâm Tử Diễm kinh ngạc.

Nếu là thật, thì duyên phận của Giang Hiểu Nguyệt cũng quá tốt, đúng không?

"Không, khả năng không phải ngẫu nhiên, điều này không liên quan đến sự may mắn."

Đạo diễn Trương nghiêm nghị nói: "Nếu suy nghĩ kỹ lại một chút, thì mỗi bước đi của thí sinh Giang Hiểu Nguyệt cho đến nay đều có ý nghĩa.

Cho nên có lẽ.. Chỉ có lẽ là, cô bị đánh bay đến góc tường, dùng "Tia Nước Băng Tinh" đem Hậu Tinh Vân bức lui về sau, rồi phối hợp với Thuật Ngự Thủy dùng dòng nước để đối phương phải né tránh làm không gian bị dồn nén lại.."

Lý Hải Đông cảm thấy có chút không tưởng. "Ý anh là, cô ấy cố ý dẫn dụ Hậu Tinh Vân dẫm lên vị trí của Băng Kỳ Lôi?"

Đạo diễn Trương chậm rãi gật đầu.

"Uh, tôi cảm thấy rất có khả năng."

Vừa nói, ánh mắt lại rơi xuống người Giang Hiểu Nguyệt, chỉ cảm thấy cô gái này càng ngày càng khó lường.

Đạo diễn Trương nhận ra rằng Giang Hiểu Nguyệt có thể đáng sợ hơn nhiều so với những gì mọi người nghĩ trước đó.

Giờ phút này, cục diện trên sân cũng đã được xác định, cho dù Hậu Tinh Vân có nhanh cỡ nào, cho dù thân pháp có tinh diệu bay bổng đến đâu, một khi bị băng đuổi kịp như vậy thì cũng coi như bất lực.

Xét cho cùng, thì Băng hệ cũng là thiên địch của Tốc độ hệ, trừ phi là có nguyên năng trên cấp bậc chênh lệch thật lớn, nếu bị tóm được tương đương với trực tiếp GG.

Lần đầu tiên Hậu Tinh Vân, người đã luôn chiến thắng từ trước cho đến ngày hôm nay lại phải đối mặt với thất bại của chính mình. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời anh thấy mình gần với hai từ "Thất bại" đến vậy.

Anh vốn cho rằng điều này rất khó xảy ra.

Anh ấy luôn tham gia trong mọi trận đấu với tâm lý "Không thể thua", anh cũng không dám tưởng tượng nếu mình chẳng may thất thủ thua một trận thì sẽ như thế nào.

Anh cảm thấy một khi mình thất thủ, có thể sẽ không thể gượng dậy nổi. Bởi vì người càng quen thuộc với thắng lợi, càng kiêu ngạo, thì sẽ càng không có cách nào chấp nhận được đau đớn mà rơi xuống đáy vực.

Mà bây giờ khi anh chân chính tự mình đối mặt trong giờ khắc này, anh lại nhận ra rằng dường như không phải vậy.

Cái gọi là thất bại không nặng nề như anh nghĩ, cũng không khiến anh cảm thấy cuộc đời mình đã kết thúc.

Thay vào đó, anh chỉ cảm thấy.. bình tĩnh, có thể nhẹ nhõm một chút như trút được gánh nặng vậy.

Bởi vì anh cuối cùng không phải tiếp tục chiến thắng.

Biết rằng thắng bại đã định, Hậu Tinh Vân cũng không có hao tâm tổn trí tiếp tục giãy giụa, mà là đứng bình tĩnh ở đó nhìn thẳng Giang Hiểu Nguyệt, mặc cho băng chậm rãi lan tràn lên trên hai chân của anh.

"Bạn đã thắng." Anh ấy nói một cách nghiêm túc, "Đây là chiến thắng mà bạn xứng đáng. Tôi hoàn toàn thua cuộc".

Ngừng một chút, anh quay sang hỏi: "Nhưng bạn có thể nói cho tôi biết không? Trận đấu này, cho đến bây giờ đều nằm trong kế hoạch của bạn sao? Ngay từ đầu bạn đã biết rằng nó sẽ kết thúc như thế này?"

"Tôi không biết."

Giang Hiểu Nguyệt ôm cánh tay lắc đầu, lúc này cánh tay bị đá cũng tê rần vì đau, có chút mất đi tri giác.

"Nhưng có người đã nói với tôi rằng người nào có thể tính được nước đi xa hơn trong trò cờ vua thì sẽ thắng." Cô ấy nhẹ nhàng nói, "Vì vậy, tôi chỉ cố gắng hết sức mà thôi. Nhưng trước thành công của sự bố trí này.. Tôi cũng hoàn toàn không chắc chắn được, thực sự có một phần của may mắn trong thời gian này."

"Vẫn đủ đáng kinh ngạc." Hậu Tinh Vân cười nhẹ nói, "Còn nữa người đã nói với bạn điều này, anh ta hẳn là một thiên tài."

"Ừm." Giang Hiểu Nguyệt nghiêm túc gật đầu, "Hắn đúng là thế."

"Tôi đã thua trận đấu này," Hậu Tinh Vân nói một cách bình tĩnh.

"Trường trung học số hai thành Bắc, Giang Hiểu Nguyệt thắng!"

Cả khán đài lại một lần nữa sôi sục.

Đương nhiên, khán giả đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, kể từ thời điểm Hậu Tinh Vân bị đóng băng, thực ra mọi người cũng ít nhiều biết đến cái kết này.

Nhưng sau khi nghe nói kẻ đã từng là bất khả chiến bại và được coi là nhà vô địch bổ nhiệm, Hậu Tinh Vân đã tự mình đầu hàng, và nghe trọng tài chính thức công bố kết quả, sức ảnh hưởng giờ phút này mang lại cho mọi người vẫn là không thể tả được.

Toàn bộ khán giả nổ một tràng pháo tay.

"Thật không thể tin được!" Giọng nói của Lâm Tử Diễm hòa trong làn sóng vỗ tay, "Dự đoán của chúng ta cả hai trận đều thất bại, anh em Hậu Tinh Vân và Hậu Tinh Đào đều bị đánh bại và lọt vào nhóm thua cuộc. Cạnh tranh cho danh sách cuối cùng.

Tô Diệu và Giang Hiểu Nguyệt đến từ trường trung học cơ sở số hai thành Bắc sẽ tiến vào nhóm chiến thắng và sẽ cạnh tranh để giành lấy vinh quang của nhà vô địch cấp tỉnh vào ngày mai! Chúng ta có định chứng kiến một kỳ tích trong năm nay không?"

Có phải là kỳ tích không thì bây giờ vẫn còn khó nói, nhưng nói tóm lại trường trung học cơ sở số hai thành Bắc đã trở thành nhà chiến thắng lớn nhất một cách khó hiểu.

Thầy hiệu trưởng tiên sinh sướng đến mức không khép hai chân lại được.. À không đúng, là sướng đến mức không ngậm miệng được.

Ngay tại lúc này ông đã nhận được rất nhiều lời mời của giới truyền thông, và ông đang chuẩn bị bản thảo để phát biểu những suy nghĩ của mình trên truyền hình..