Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Chương 107: Người Sành Ăn




"Phục vụ!" Tô Diệu đi tới bàn bưng một cái đĩa, ra hiệu với người phục vụ ca đêm, "Thêm một đĩa đùi gà cho cô nương đây, tính tiền vào tôi!

Giang Hiểu Nguyệt đang ăn một miếng nhỏ chợt dừng lại, nghiêng đầu nhìn hắn bưng đĩa ngồi xuống, nhất thời cô vẫn có chút nghi hoặc --

- - Nhà hàng này không phải là tự phục vụ sao?

Phí lời, nếu không phải là tự phục vụ Tô mỗ hắn thì làm sao mà lại có thể hào phóng như vậy?

Tô Diệu ngồi xuống và mỉm cười." Ra ngoài ăn đêm một mình à? "

Đến lúc này Giang Hiểu Nguyệt mới nhận ra được một bàn lớn đồ ăn này của mình khả năng lộ ra có chút không phải dành cho một quý cô, không hợp với bối cảnh của mọi người, khuôn mặt cô không khỏi có chút ửng hồng.

" Ừm, hơi đói bụng. "Cô nói.

" Thật là trùng hợp, tôi cũng thế. "Tô Diệu phụ họa," Cả ngày hôm nay thật sự là giày vò người ta muốn chết. "

Ăn uống luôn là cách thức chính để con người thu nạp năng lượng, đối với Dị Năng Giả lại càng cần thiết, nhất là hôm nay, cả hai vừa trải qua một trận chiến lớn, nguyên năng và thể lực đều tiêu hao, cần phải bổ sung thêm vào.

Tô Diệu thêm một thìa rưỡi dầu ớt vào bát mì tươi của mình và bắt đầu khuấy, Giang Hiểu Nguyệt tiếp tục nhấm nháp thức ăn trên đĩa một cách chậm rãi.

Nếu bạn không nhìn vào số lượng thức ăn, mà chỉ nhìn vào cách cư xử của cô ấy khi cô ấy ăn, phong phạm cô ấy thực sự giống như một quý cô.

Chỉ là Tô Diệu tò mò muốn biết rằng là nếu theo tốc độ của cô như vậy, một bàn đầy đồ ăn như này của cô ấy đêm nay có ăn hết được hay không.

Hai người yên lặng ngồi trong phòng ăn trống trải ăn một lúc, Tô Diệu bắt đầu thản nhiên tìm đề tài" Trận đấu của bạn lúc ban ngày rất đặc sắc. "

Giang Hiểu Nguyệt dừng lại," Ừm, cám ơn. Tôi phải cảm tạ bạn, nếu như không gặp bạn, thì tôi có lẽ cũng không phải là đối thủ của anh ta. "

" Tôi á? Tôi đâu có làm cái gì đâu. "Tô Diệu biểu thị vô tội.

Giang Hiểu Nguyệt lắc đầu" Không, bạn đã giúp tôi rất nhiều, nhưng là bạn không nhận ra được mà thôi. "

Lúc này Giang Hiểu Nguyệt lại lộ ra vẻ cứng đầu bất ngờ, Tô Diệu cũng không phản bác nữa.

Được thôi, nếu như bạn đã muốn nói rằng là bạn nợ tôi, thì cứ coi như là thế đi..

" Hôm nay gia đình và bạn bè của bạn không đến đây sao? "Giang Hiểu Nguyệt hỏi," Tôi đã nhìn thấy họ trước đây.

"Không, hôm nay không đến." Tô Diệu nhấp một ngụm nước mì trộn dầu ớt, vị cay lan tỏa nơi đầu lưỡi, "Họ nghĩ tôi cần một chút thời gian riêng để chuẩn bị, bởi vì.. ừm.. bạn biết đấy, trận đấu của chúng ta vào ngày mai?"

"Ừm, trận đấu của chúng ta." Giang Hiểu Nguyệt nhìn xuống đĩa của mình, tóc mái lại che khuất mắt phải.

Sau đó một hồi lâu bọn họ đều không lại nói tiếp.

Tô Diệu bưng bát mì xuống còn một nửa, và nhận ra món đậu phụ mapo còn chưa ăn của Giang Hiểu Nguyệt.

Hắn rất ngạc nhiên khi thấy rằng hắn đã không tìm thấy món ăn thú vị này.

"Này, bạn lấy cái này ở đâu vậy? Sao hình như tôi không thấy?" Hắn hỏi.

"Hết rồi, đĩa bị bọn họ dọn rồi." Giang Hiểu Nguyệt hào phóng đẩy đĩa lên, "Nhưng nếu muốn ăn thì có thể ăn đậu hũ của tôi. Dù sao tôi cũng có nhiều đồ."

"Vậy thì tôi không khách khí.. Hả?"

Tô Diệu biểu hiện trở nên có chút kỳ quái.

Chờ một chút, ăn đậu phụ của bạn.. có phải là không thích hợp cho lắm hay không?

Giang Hiểu Nguyệt chú ý tới biểu hiện khác lạ trên mặt hắn, nhưng dường như không nhận ra chuyện gì, vì vậy cô nghi hoặc nghiêng đầu, "Làm sao vậy?"

"Uh.. không có gì đâu, chỉ là chợt nghĩ đến vài việc thôi.."

Vì cô không nhận ra là có gì đó không ổn nên Tô Diệu tự nhiên cũng không nhắc tới, cầm một chiếc thìa sạch, múc một ít đậu phụ mapo và đổ lên đĩa ăn tối của mình trong bàn ăn.

Dù sao ăn đậu hũ của gái đẹp cũng không mất miếng thịt nào!

"Nhắc mới nhớ, gần đây hình như không có ai tới gặp bạn." Tô Diệu bắt đầu chuyển đề tài.

"Ừm." Giang Hiểu Nguyệt nhẹ giọng, "Bởi vì tôi cũng không có bạn bè gì."

"Cô gái đi cùng bạn trên cầu vượt lần trước đâu? Người có mái tóc màu hạt dẻ ấy?"

"Cô ấy chỉ là.. một người bạn học tình cờ đi cùng đường." Giang Hiểu Nguyệt nói, "Thực ra bọn tôi không quen lắm."

"Vậy.. Người nhà của bạn?"

Tô Diệu cảm thấy hơi kỳ lạ, theo miêu tả của Giang Hiểu Nguyệt, tất cả những gì cô ấy làm là để đáp ứng kỳ vọng của cha mẹ, cha mẹ nên coi trọng thành tích của cô ấy mới đúng, cho dù là ở đây suốt ngày đêm cũng không có gì ngạc nhiên.

Nhưng giờ phút này Giang Hiểu Nguyệt đã lọt vào vòng chung kết, việc trở thành đại diện của tỉnh tham gia cuộc thi đã trở thành điều chắc chắn, nhưng cha mẹ của cô ấy vẫn chưa xuất hiện.

Có thật sự là người thân sinh của cô gái này sao?

Như thể nhận thức ra được nghi vấn của hắn, Giang Hiểu Nguyệt giải thích, "Không có gì mà phải ngạc nhiên cả, bởi vì cha mẹ luôn bận rộn. Ngay cả khi họ muốn ở đây, luôn có những việc quan trọng hơn phải xử lý. Vì vậy, họ không phải lúc nào cũng xuất hiện ở bên cạnh tôi."

Ồ, hóa ra là một người thành đạt.

Tô Diệu hiểu, dù sao loại tình huống gia đình này không có gì lạ trong thế giới thực hay hư cấu.

"Vậy thì bạn hẳn là rất cô đơn."

"Cũng không phải thế." Giang Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng nói, "Quen rồi thì không thấy cô đơn nữa."

Nói đến đây, cô chợt nghĩ đến điều gì đó, không khỏi nở nụ cười, khóe miệng có lúm đồng tiền nhỏ.

"Sao thế?"

"Tôi nhớ tới việc hình như tôi đã gặp các bạn cùng lớp của bạn trước đó." Cô nói, "Đó là trước trận bán kết, ở sảnh bên dưới. Họ hỏi tôi có thể mua hoa và pháo mừng ở đâu."

Tô Diệu "..."

Mặc dù không có tận mắt nhìn thấy, nhưng hắn cơ hồ đều có thể hình dung ra cái cảnh đó.

"Bạn học của bạn rất thú vị." Giang Hiểu Nguyệt nói, "Đặc biệt là bạn nam sinh tên Trương Tường, anh ta trông rất thông minh."

Tô Diệu "..."

Rất thông minh? Thật hay giả?

"Sao vậy? Tôi nói không đúng sao?"

".. Không, nếu là phương diện cụ thể, có lẽ nên coi cậu ấy là một người đại thông minh." Tô Diệu nghĩ đến điều gì đó, không khỏi cảm thấy buồn cười, "Con hàng này.. Mạch não của cậu ta khác với những người khác. Cậu ấy luôn có thể nghĩ ra những điều mà người bình thường không thể nghĩ ra, vì vậy nếu bạn nói cậu ấy thông minh thì có lẽ cũng đúng.."

Thấy Giang Hiểu Nguyệt có vẻ không hiểu, hắn ta tiếp tục, "Để lấy cái ví dụ. Thầy chủ nhiệm của chúng tôi đã hỏi một câu hình như viết một câu. Câu gốc là "Vạn Lý Trường Thành là xương sống thẳng tắp của tôi"."

Giang Hiểu Nguyệt gật đầu "Đó là một sự ví von rất không tệ."

"Đúng thế, kết quả thầy đã gọi con hàng này trả lời bài thi, bạn đoán cậu ta tạo câu gì? Cậu ấy nói "Lưu vực sông Turpan (1) là cái rốn của em"."

Giang Hiểu Nguyệt giật mình, cô ấy không thể nhịn được cười ra tiếng.

"Vậy thì cậu ta.. thực sự rất thú vị."

"Đúng vậy, bạn không thể nói rằng cậu ta không đúng được. Cậu ta có loại tài năng mạch não đặc biệt này."

Sau tiếng cười nói, bầu không khí trong quán dường như sôi động hơn một chút, cảm giác cô đơn tĩnh mịch trước đó cũng được rửa sạch.

Tô Diệu đã hoàn thành bữa ăn tối của mình.

"Được rồi, tôi có lẽ cũng nên chuồn đi thôi." Hắn lau miệng đứng dậy, "Trận đấu ngày mai, đừng mong tôi sẽ lưu thủ nha."

"Ừ." Giang Hiểu Nguyệt nói một cách nghiêm túc, "Nếu tôi thắng, bạn sẽ nợ tôi một suất thịt nướng tự phục vụ đấy."

Không biết có phải là ảo giác hay không, Tô Diệu cảm thấy khi cô ấy nói lời này, biểu cảm trong mắt dường như.. Đầy chiến ý hơn rồi?

Tô Diệu liếc qua bàn đầy bát đĩa trước mặt Giang Hiểu Nguyệt, trong lòng không khỏi rơi vào trầm tư.

Hắn phát hiện ra rằng dưới vẻ ngoài điềm đạm ôn nhu của cô gái này, dường như có một kẻ sành ăn đang được giấu kín.

Vậy cô ấy không lẽ.. thực sự có động lực cho món thịt nướng đó sao?

Chú giải:(1) Lưu vực sông Turpan là một lưu vực núi sông ở sườn phía nam của phần phía đông của núi Thiên Sơn, Tân Cương, Trung Quốc.