Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Chương 109: Trận Chiến Của Hai Anh Em




"Thí sinh Hậu Tinh Đào thực sự đã sử dụng Thuật Bạo Huyết rồi!" Lý Hải Đông nói lớn, "Điều này thực sự nằm ngoài dự đoán của chúng tôi. Chúng tôi vốn tưởng rằng sau lần bị thương nặng ngày hôm qua, dù sao với tình trạng thể lực của anh ấy hôm nay anh ấy cũng không thể dùng lại chiêu này, không nghĩ tới sự thật lại không phải như thế!"

"Không, tình trạng của anh ấy quả thực tệ hơn nhiều so với ngày hôm qua." Đạo diễn Trương nghiêm nghị, "Coi như mượn dị năng Trị liệu hệ để chữa thương khôi phục, thì vết thương mặt ngoài có thể khôi phục hoàn toàn, nhưng xương cốt, nội tạng và thể lực tổng thể của anh ấy hẳn là không thể hồi phục nhanh như vậy."

Sử dụng Thuật Bạo Huyết trong trạng thái này sẽ chỉ tạo ra gánh nặng cho cơ thể lớn hơn bình thường. Nếu như nghiêm trọng.. không ai biết cuối cùng thì điều gì sẽ xảy ra. "

Mấu chốt mà các nhà bình luận có thể nhìn thấy được, thì Hậu Tinh Vân tự nhiên cũng có thể nhìn ra.

Anh ánh mắt lóe lên, nói khẽ" Vượt qua anh, đối với em thật sự là quan trọng như vậy sao? "

Nhưng là vấn đề của anh đã không có câu trả lời.

Vẻ mặt của Hậu Tinh Đào đã có chút méo mó, không biết là do kích thích Thuật Bạo Huyết hay vì đau đớn.

Cả người anh như bốc hơi nước trắng xóa, bắp thịt căng phồng lên như quả bóng sắp vỡ ra, hàm răng khẽ kêu, dường như trong thời gian ngắn anh đã không nói nên lời.

Nhưng lúc này anh ấy cũng không cần đến ngôn ngữ.

Hậu Tinh Đào đè thấp trọng tâm, làm ra tư thế chuẩn bị chạy xuất phát.

Hậu Tinh Vân cũng trở nên nghiêm túc, và thái độ đáp trả của anh ta không còn thản nhiên như trước nữa.

Sau một khắc, thân hình hai anh em cùng lúc biến mất.

Hư ảnh tốc độ siêu cao di chuyển như một con thỏ chạy, giống như hai luồng gió xoáy ngược chiều va vào nhau.

Hậu Tinh Vân không có lại khinh thường nữa, có vẻ như cuối cùng anh ấy đã quyết định thể hiện bản lĩnh thực sự của mình. Hai anh em bước những bộ pháp tương tự nhau, thực hiện những động tác đã quá quen thuộc với nhau, từ đầu sàn đấu này sang đầu sàn đấu khác và lớp bụi bị cuốn lên đã che khuất tầm nhìn của khán giả.

Trận chiến này có thú vị không?

Tất nhiên là về mặt quy trình thì tuyệt vời, nhưng nó hơi không thân thiện với khán giả.

Bởi vì người xem căn bản đều chả nhìn thấy cái méo gì..

Tốc độ của hai anh em thực sự quá nhanh, bằng mắt thường của người thường, tương đương với biến mất hoàn toàn.

Các bình luận viên bây giờ cũng lúng túng, bởi vì bọn họ cũng là người bình thường, cũng nhìn không thấy quỹ đạo của hai người.

Lúc trước anh em tốc độ đánh nhau với những Dị Năng Giả khác, có một người ở trên sân mà họ có thể nhìn thấy. Nhưng bây giờ hai thí sinh Tốc độ hệ đang đối mặt với nhau, mà họ không thể nhìn thấy được ưu nhược điểm của cả tấn công và phòng thủ, thì còn bình luận được cái củ cải gì chứ?

Thế là hai nhà bình luận lại chuyển sự chú ý sang đạo diễn Trương..

Đạo diễn Trương lúc ấy chỉ muốn mắng chửi người.

Các anh chị nhìn tôi làm cái gì? Các anh chị thấy không rõ lắm thì ông đây có thể thấy rõ sao?

Các anh chị trông cậy vào tôi nói cái gì?

Hậu Tinh Vân"... "

Lên một tiếng, Hậu Tinh Vân đang có lợi thế rất lớn! Ồ không ngờ là thí sinh Hậu Tinh Đào thế mà chỉ là làm một động tác giả, thừa cơ phản kích, thí sinh Hậu Tinh Vân gặp nguy hiểm!

* * * Xin lỗi các bạn khán giả phía trên đều là do tôi chém gió đấy, kỳ thật tôi cũng cũng méo thấy cái gì luôn..

Các hư ảnh dọc và ngang trên sàn đấu khuấy động bụi trên bầu trời thành hỗn loạn, những cú đấm đá nặng nề dường như vang dội từ tất cả các góc của đấu trường cùng một lúc. Các mảnh vỡ liên tục bắn tung tóe trên sàn đấu, nhưng chúng thường bị gió táp thổi bay trước khi có thời gian hạ cánh, rải rác xung quanh như vô số phi tiêu trong cơn điên cuồng.

Người ta thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những bóng người vụt nhấp nháy trên sân khấu, nhưng lúc đó cả hai đã không còn ở nguyên tại chỗ nữa. Tất cả những gì khán giả có thể nhìn thấy chỉ là những hư ảnh mà họ để lại cách đây vài vòng, hệt như dải ngân hà tỏa sáng trên bầu trời đêm.

Không ai có thể nhìn thấy được, nhưng lúc này Hậu Tinh Đào đã thực sự đạt đến cực hạn của mình.

Mạch máu trên cánh tay vỡ ra, máu đỏ tươi tràn ra từ các khe hở trên cơ bắp, nhưng nhanh chóng bị gió tốc độ cao cuốn đi.

Thuật Bạo Huyết tê dại đau đớn, nhưng Hậu Tinh Đào có thể cảm thấy thân thể bị tiêu hao ngay cả khi không còn cảm giác đau.

Nhưng những điều này tạm thời không quan trọng.

Lúc này toàn thân anh máu trong mỗi cái mạch máu đều đang sôi trào, thân thể nóng như một cái ấm đun nước. Dòng máu nóng sôi trào trong lồng ngực và thậm chí trong đầu anh, khiến tầm nhìn của anh như chuyển sang màu đỏ.

Anh nghe thấy tiếng tim mình đập dữ dội, vang vọng rõ ràng bên tai, giống như dùi trống lần lượt gõ lên mặt trống.

Mọi tế bào trong thân thể đều gửi cho anh tín hiệu sắp đạt đến giới hạn, Hậu Tinh Đào biết mình còn thừa lại một đòn cuối cùng, cơ hội cuối cùng.

Chiến thắng mà anh đang theo đuổi, cơ hội duy nhất để chứng tỏ bản thân, tất cả đều được ký thác trong thời điểm tiếp theo.

Hậu Tinh Đào nghe thấy tiếng gầm thét trong cổ họng mà dường như không phải của mình.

Trong tầm nhìn mờ ảo, anh thấy anh trai mình cũng đang tăng tốc về phía mình, xuyên thẳng như một thanh kiếm ra khỏi vỏ, sắc bén và lạnh lùng.

Không chút do dự hay có chỗ để trốn tránh, anh cũng tung đòn lao về phía anh trai mình.

Phong bạo đâm vào cùng một chỗ, giống như một đoàn tàu đang lao nhanh vào nhau dọc theo cùng một đường ray.

Tiết tấu dày đặc tiếng đánh đập ngừng lại, gió cũng dừng.

Một hư ảnh bay ngược ra từ tâm võ đài, nảy lên nhiều lần trên sàn võ đài như một viên đá bị ném trên mặt nước, và cuối cùng bắn xéo vào thành võ đài ở mép võ đài với tốc độ cao.

Là Hậu Tinh Vân.

Anh phun ra một ngụm máu tươi, mềm nhũn ngã xuống đất.

Mà trái lại Hậu Tinh Đào ở cách đó không xa, mặc dù chân anh lắc lư và toàn thân như sắp toi bất cứ lúc nào, anh vẫn đứng sừng sững trên võ đài.

Toàn bộ khán giả sững sờ.

Đạo diễn Trương giật mình đến mức suýt nhảy khỏi ghế khách quý, điên cuồng gào thét ở trong lòng" Không thể nào, không thể nào, không thể nào? "

Ông đây đã kiên trì từ tứ kết cho đến bây giờ, cũng chỉ một tay bóp dái, một tay thôi, chẳng phải ngẫu nhiên mà lại lật xe bóp dái nữa hay sao?

Nếu Hậu Tinh Đào thực sự có thể đánh bại anh trai mình trong tình huống này, thì điều này chỉ có thể được giải thích bằng một kỳ tích.

Đã vậy thì ai cũng phải soi lại thực lực của anh em họ.

Mọi người phải ngẫm lại xem Hậu Tinh Đào, người đang sống ở trong cái bóng của anh mình, có bị đánh giá thấp vì thành tích chói sáng của Hậu Tinh Vân hay không?

Có lẽ em trai của cặp anh em này mới là thiên tài hơn cả, nhưng đã luôn bị vùi lấp suốt?

Hậu Tinh Vân nửa quỳ trên mặt đất, khóe miệng tràn đầy máu tươi, ngực nhấp nhô kịch liệt.

Hậu Tinh Đào bước đi từng bước một cách khó khăn, loạng choạng thất thểu, từng bước tiến lại gần, lắc lư, nhất thời khiến người ta tưởng rằng anh không thể đi đến phần sân bên kia.

Nhưng anh ấy đã đi tới, đến phía Hậu Tinh Vân, vừa thở hổn hển vừa cúi nhìn xuống.

Đây có thể là lần đầu tiên trong lịch sử, anh ta có thể nhìn anh trai mình từ một tư thế trịch thượng.

Sau đó, khi tất cả mọi người đang xem, đạo diễn Trương đã lo lắng đến mức gần như ngạt thở, Hậu Tinh Đào bình phục lại hơi thở, và từ từ giơ tay phải của mình lên.

".. Tôi nhận thua."