Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Chương 54: Sẽ Rất Khó Thu Dọn Hiện Trường




Tô diệu nhìn Hậu Tinh Đào với vẻ mặt đau khổ: "Tại sao bạn vẫn chưa rời đi?"

Hậu Tinh Đào hừ một tiếng: "Bạn có nghĩ rằng tôi sẽ để bạn đi?"

"Mà bây giờ cũng không phải là ngày nghỉ, tại sao vẫn còn có thời gian rảnh dính với tôi? Bạn không phải đi học sao?"

Ngay khi nói điều này, vẻ mặt của Hậu Tinh Đào ngay lập tức choáng váng: "Đi học? Nó không tồn tại. Nhà trường đã cho phép tôi ở nhà tập trung chuẩn bị cho cuộc thi đấu trong học kỳ này. Việc này cũng không còn cách nào khác. Suy cho cùng, những thiên tài như tôi thật hiếm có."

Vẫn còn có chuyện như vậy?

Mặc dù có hơi ngạc nhiên, nhưng nghe ra thì cũng xác thực là không phải không có khả năng.

Hoàn cảnh của Hậu Tinh Đào khá đặc biệt, anh không chỉ là cầu thủ hạt giống được các chuyên gia dự đoán cho đội tuyển tỉnh này mà còn vừa được lên học lớp mười một trung học năm nay, kém Tô Diệu một lớp.

Này nghe ra thì giống như cũng không chênh lệch nhiều lắm, nhưng thực tế, việc đặt học sinh cấp ba vào Dị Năng Giả đã là khá phiến diện.

Như đã nói trước đây, bởi vì học sinh trung học sau khi thức tỉnh có rất nhiều thời gian chuẩn bị, dù chỉ một tháng ngắn ngủi cũng có thể tạo ra sự khác biệt lớn. Đây là lý do tại sao từ bấy giờ đến nay mới có thể bước vào võ đài cuộc thi lớn quốc gia đa số là do học sinh cuối cấp ba.

Không phải học sinh dưới lớp mười hai cấp ba không được đăng ký dự thi, thực tế quy chế thi đã ghi rõ cuộc thi dành cho "tất cả học sinh cấp ba", đương nhiên cũng bao gồm cả các lớp dưới.

Điều này có nghĩa là nếu bạn đủ tự tin thì ngay cả những người mới học năm lớp mười cấp ba cũng đủ tư cách đăng ký, chỉ là phần lớn tình huống này chỉ là một vòng dạo chơi, kết quả là bước vào đội tuyển tỉnh, cuối cùng tham gia võ đài quốc gia vẫn là học sinh trung học lớp mười hai.

Nhưng mà đó là tất cả về tình hình chung, và sẽ luôn có một ngoại lệ cho mọi thứ.

Hậu Tinh Đào chính là một ngoại lệ như vậy, tuy mới chỉ là học sinh lớp mười một nhưng trong mắt nhiều người, cậu ấy đã có tiềm năng thi đấu cho đội tuyển tỉnh.

Hơn nữa đối với ngôi trường trung cấp của anh, điều đó có nghĩa là không chỉ đạt danh hiệu "Tiêu biểu cấp tỉnh" của trường năm nay, mà có thể không chừng năm sau anh vẫn có thể tham gia lần nữa!

Hậu Tinh Đào năm nay đã có thực lực như vậy rồi, ai mà biết được anh ta sẽ như thế nào khi lên lớp mười hai trung học?

Tô Diệu sắc mặt đau lòng: "Vậy.. bạn đặc biệt là chạy tới các trường học tìm đối thủ tiềm năng của mình để solo à?"

"Chỉ những người có tư cách thôi." Hậu Tinh Đào khịt mũi, "Hóa ra là bạn cũng không có tư cách này, tôi đến đây chỉ để tìm Giang Hiểu Nguyệt từ trường của các bạn. Một người tôi quen biết có đánh giá rất cao về cô ấy.. Ờ, mà không đúng lại đi quá xa rồi, tôi không phải ở đây để trò chuyện với bạn."

Anh lại tự pose (tạo dáng) mà anh cho là đẹp trai "Nào, chúng ta hãy tiếp tục với những việc chưa kết thúc ngày hôm nay. Lần này bạn sẽ không may mắn như vậy."

"Ừm.. Vậy bạn có biết là tự ý dùng năng lực thức tỉnh để đấu là vi quy định đúng không?"

"Đừng lo lắng, tôi rất nhanh." Hậu Tinh Đào thần tình tự tin, "Bạn cũng sẽ không có bất cứ cảm giác gì thì đã kết thúc rồi."

"Ồ, cậu bé bắn nhanh, hay là vậy." Tô Diệu nghiêm túc nói, "Nhưng với tư cách là một người qua đường, để tôi nói cho bạn biết rằng một người đàn ông quá nhanh không phải là điều tốt.."

"Thế giới võ thuật chỉ có nhanh.. eh chờ một chút ý của bạn là gì?" Hậu Tinh Đào đột nhiên nhận ra điều gì đó và lập tức không vui, "Bạn nói ai không thể hả?"

Tô Diệu thở dài một tiếng.

Đứa trẻ này dù tuổi còn nhỏ nhưng hiểu biết ngược lại cũng nhiều, phản ứng khá nhanh.

Nhưng đó không phải là cách để tiếp tục như vậy. Có vẻ như cậu nhóc này đã hạ quyết tâm bám sát hắn ta. Nhưng Tô Diệu không có ý đùa giỡn với anh ta trong đám đông. Trong khi đi cùng anh ta để nói nhảm chen ngang những điều vô nghĩa, Tô Diệu cũng ngay lúc đó không ngừng suy nghĩ về cách để đánh lừa đứa trẻ này.

Rồi sau đó Hậu Tinh Đào cũng nhận ra được không thể cứ như vậy. Rõ ràng là anh đến để tìm người để luận bàn, nhưng không hiểu sao anh lại bị đưa đến câu hỏi liệu mình có làm được không, nếu anh không chú ý thì vẫn cứ chạy theo Tô Diệu..

Tô Diệu nhanh chóng hình thành một số lựa chọn thay thế trong đầu nhưng trước khi có thời gian hành động, Hậu Tinh Đào đã mất hứng thú với hắn ta.

Hay nói chính xác hơn, bị mục tiêu khác thu hút sự chú ý.

"Giang Hiểu Nguyệt!"

Hậu Tinh Đào dường như đã nhìn thấy điều gì đó từ khóe mắt của mình, đột nhiên ngẩng đầu và hét lên.

Tô Diệu ngẩng đầu nhìn theo hướng ánh mắt của anh.

Đó là cây cầu dành cho người đi bộ ở góc đường phía sau hắn.

Một cô gái mặc đồng phục học sinh, tóc ngắn dựng thẳng đứng trên mép hàng rào kim loại, mang theo một chiếc ba lô màu đen, bóng đen do mái tóc mái rủ xuống che mất nửa con mắt.

Phía sau cô ấy là một cô gái khác với mái tóc màu nâu hạt dẻ, trông giống như bạn cùng lớp của cô ấy. Cô ấy tò mò hỏi: "Ấy, đây không phải là Hậu Tinh Đào sao? Nghe nói hôm nay đến trường chúng ta.. Anh ta đến đây để tìm cậu?"

Giang Hiểu Nguyệt không nói gì.

Hậu Tinh Đào hệt như phấn khởi hẳn lên.

Tô Diệu vừa rồi vẫn đang đau đầu, làm sao có thể khiến đứa nhỏ này quên mất bản thân, nhưng trong giây lát lại đột nhiên như thỏa mãn được ước nguyện vậy.

Hậu Tinh Đào lập tức bỏ lại hắn ta ra đằng sau, di chuyển bước chân, thân hình của anh ta nhanh chóng loáng một cái, trong nháy mắt, anh ta đã tới cây cầu chặn Giang Hiểu Nguyệt.

Không nói tới những cái khác, Hậu Tinh Đào được nhiều người đánh giá là một cầu thủ hạt giống, và sức mạnh của anh ấy thực sự là chính xác.

Tô Diệu phải thừa nhận rằng vừa rồi hắn không nhìn thấy Hậu Tinh Đào đi lên như thế nào, trong mắt hắn, tên nhóc này dường như lập tức chuyển động một phát, đột nhiên biến mất rồi chợt hiện ra, khi hắn ta hoàn hồn thì bên kia đã chạy lên tới cầu vượt rồi.

Tô Diệu nhẹ nhàng nhắm lại mi mắt, khi mở ra lần nữa, hệ thống hỗ trợ chiến đấu đã được kích hoạt trong tầm nhìn của hắn.

Với sự trợ giúp của tính năng ghi lại chuyển động trong hệ thống, nói không chừng có thể nhìn rõ hơn.

Hai người này đều là đối thủ tiềm tàng của hắn trong cuộc thi đấu, nếu tiếp theo hai người đánh nhau ở đây, chắc chắn sẽ là tặng cho Tô Diệu cơ hội tốt để đến cửa tìm hiểu đối thủ của mình, hắn chắc chắn không có lý do gì để bỏ lỡ.

"Cuối cùng cũng gặp được bạn, thật sự là không dễ dàng." Hậu Tinh Đào mỉm cười, bộ dáng nóng lòng háo hức muốn so tài, "Tôi nghe nói bạn rất có năng lực."

Giang hiểu nguyệt nhìn anh ta một lát, không nói lời nào, cởi ba lô ra, đưa cho cô gái tóc ngắn màu hạt dẻ phía sau.

Bạn học của cô hơi ngạc nhiên: "Này, Cậu thực sự sẽ không phải là muốn.. điều này là trái quy định đấy."

"Không sao." Giang Hiểu Nguyệt lên tiếng. Giọng nói của cô rất nhỏ nhẹ, gợi nhớ đến con suối nhỏ chảy róc rách dưới chân núi.

"Cậu đứng xa hơn một chút." Cô ấy nói, "Chắc có lẽ sẽ không lâu đâu.

Thấy dường như cô đã quyết định, cô gái đó cũng không ngăn cản nữa, chỉ đưa tay ra và đón lấy cặp sách.

Người đi bộ trên cầu vượt dường như đã nhận ra điều gì đó nên vòng qua hoặc ý thức tránh sang một bên, cũng có nhiều người tò mò quan sát.

Mặc dù trên nguyên tắc cấm đánh nhau của Dị Năng Giả, nhưng loại chuyện này không phải hoàn toàn không có, có chút giống như trận tỉ thí giữa các võ giả giang hồ trong tiểu thuyết, chỉ cần không có ai báo cáo và không có lộn xộn, bình thường cũng không có người quản.

" Vậy thì cậu cẩn thận một chút nha, đừng để bị thương. "Cô nữ sinh tóc nâu hạt dẻ nói xong rồi bước lui sang một bên.

Hậu Tinh Đào nở nụ cười:" Đừng lo, tôi vẫn khá so đo. Hơn nữa tôi luôn nhẹ nhàng với các cô gái.. "

Cô nữ sinh tóc nâu hạt dẻ nở nụ cười:" Bạn hiểu lầm rồi, tôi là bảo cậu ấy là cẩn thận một chút đừng có làm bạn bị thương thôi, bằng không chốc nữa sẽ rất khó để thu dọn hiện trường."