Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Chương 56: Khởi Đầu




Hai tháng trôi qua nhanh chóng, vòng loại cấp tỉnh cho các giải Liên đấu trung học đã sớm đến.

Mặc dù việc tuyển chọn trong phạm vi tỉnh do mỗi tỉnh tổ chức nhưng việc sắp xếp cũng thống nhất trên toàn quốc.

Địa điểm tuyển chọn tỉnh Kinh Sở được đặt ở thành Lâm Giang, nơi này cũng thuận tiện hơn cho Tô Diệu, ít nhất có thể coi đây là một trận đấu trên sân nhà.

Nhưng dù sao địa điểm tổ chức vẫn hơi xa, lại được tổ chức ở một vùng ngoại ô tương đối thưa thớt dân cư, nên tuy là cùng một thành phố nhưng Tô Diệu không định về nhà trong thời gian diễn ra tuyển chọn mà ở khách sạn gần địa điểm theo sự sắp xếp thống nhất của nhà trường.

Cuộc thi được lên lịch vào bảy ngày Tuần lễ vàng trong tháng 10. Có thể do không phải đi làm và đi học trong bảy ngày này nên nó sẽ thu hút nhiều lượng khán giả hơn.

Nhà trường cũng có thể xét thấy thí sinh cần chút thời gian chuẩn bị nên trước kỳ nghỉ ba ngày được nghỉ ở nhà mà không cần đến trường báo cáo điểm danh, giải Liên đấu học sinh cấp ba là một trong những cuộc thi cấp cao nhất cả nước và nhà trường cũng rất chú trọng.

Mặc dù về nguyên tắc, trình độ của những học sinh Dị Năng Giả không liên quan nhiều đến trường trung học, nhưng những người tham gia dù sao cũng là học sinh từ trường của họ, vì vậy họ sẽ tự nhiên cũng được cùng hưởng vinh dự.

Điều này giống như một tên học sinh cá biệt không có bằng tốt nghiệp bỏ học đại học, nhiều năm sau, sau khi khởi nghiệp thành công và lọt vào bảng xếp hạng giàu có, nhà trường sẽ ngay lập tức thay đổi thái độ trước đây và thổi phồng rằng những tên tuổi lớn trong danh sách là cựu sinh viên của họ.

Mặc dù hầu hết mọi người đều biết rằng khởi nghiệp có thể không liên quan gì đến trường học, nhưng ai thèm quan tâm? Sự thật chính là sự thật.

Ngày trước khi khởi hành, vừa đúng lúc Tô Diệu mở cửa phòng vào sáng sớm ra đã nhìn thấy trên tay cha hắn đầy túi lớn túi nhỏ và còn có hai ba chiếc vali.

Người sau nghiêm nghị nhìn con trai mình: "Khi nào thì chúng ta xuất phát?"

Tô Diệu vẻ mặt đau lòng: "Bố à, đây là?"

"Ngày mai không phải là con thi đấu à, bố đi với con." Cha hắn cười, "Con cứ yên tâm. Bố đã thu xếp cả đêm với mẹ con rồi. Bố mẹ cũng đã cân nhắc mọi tình huống có thể xảy ra. Bố cũng đã mang tất cả mọi thứ cho con rồi. Đến lúc đó con cứ tập trung vào trận đấu là đủ.."

Có vẻ như hàng ngàn phụ huynh đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học của con cái họ, nhưng có thể còn phóng đại hơn nữa..

Tô Diệu chỉ chỉ vào một cái túi to: "Đây là để làm gì ạ?"

"Đồ ăn vặt, sợ con ở khách sạn bị đói."

"Thế cái này thì sao ạ?" Tô Diệu dùng mũi chân đá vào một cái vali hành lý.

"Quần áo để tắm, khăn tắm, kem đánh răng và bàn chải đánh răng." Cha hắn nói.

"Con chỉ đi ra ngoài có vài ngày mà phải nhiều quần áo như vậy sao? Thế còn cái vali kia thì sao ạ?"

"Vali dự phòng tai nạn trong trường hợp đầu tiên."

Ôi mẹ nó còn có cả dự phòng!

Tô Diệu nhất thời không nói nên lời: "Vậy còn có thể xảy ra chuyện gì được chứ?"

"Điều đó cũng chưa chắc. Ví dụ như vali vứt trên xe mà quên lấy, bị người ta trộm mất, quần áo bị ướt hết khi nước vào các kiểu, v. V.. Có rất nhiều tai nạn.."

Tô diệu cảm thấy trên trán có chút hắc tuyến: "Còn cái vali thứ ba này thì sao ạ?"

Cha hắn tỏ vẻ nghiêm túc: "Dự phòng khi có chuyện."

Ôi mẹ nó dự phòng gặp chuyện không may, đó là có người nào cố ý muốn gây rắc rối cho vali hành lý của mình, phải không?

"Được rồi, bố à, không có nhiều trường hợp tai nạn như vậy." Tô Diệu cười khổ, "Còn con chỉ cần tham gia cuộc thi, cũng không phải dự thi, cũng không phải thi vào đại học. Không có áp lực. Con không cần đi theo."

"Ơ? Chính con tự mình đi à?"

"Vâng ạ, địa điểm là trong thành phố và không cần phải đi ra ngoài thành phố, hơn nữa con cũng không phải là một đứa trẻ ba tuổi nữa."

Tô Diệu nói xong, nhìn cha hắn dường như sắp bị đè bẹp bởi cái ba lô lung ta lung tung..

Hắn ta không chắc liệu cha hắn có thể kiên trì đi đến được cổng của khu đô thị hay không.

Cha hắn suy nghĩ, trao đổi ánh mắt với mẹ hắn.

"Con thực sự là không cần chúng ta đi cùng con?"

"Không cần đâu ạ." Tô Diệu xua tay, "Chuyện này còn không xử lý được, thì con làm sao có thể đoạt được giải?

Bố mẹ hắn lưỡng lự hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng chấp nhận nhưng dường như vẫn chưa có yên tâm.

Vốn dĩ cũng đã không còn là trẻ con nữa, Tô Diệu ngay từ đầu cũng không có ý định để bọn họ đi cùng, bố mẹ hắn cũng có việc bận rộn riêng nên không thể để họ tự mình dây dưa vào.

" Được rồi, vậy ở bên ngoài con nhất định phải cẩn thận. "Mẹ hắn dặn dò.

Tô Diệu vui vẻ:" Cẩn thận cái gì? Cẩn thận bị người ta cướp mất sao? "

Mẹ hắn ngẫm nghĩ, hình như cũng đúng. Con trai mình là Dị Năng Giả, chuyến đi này để tham gia vào cuộc hội tụ tuyển chọn của các tinh hoa Dị Năng Giả của toàn tỉnh, đồng hành với các chiến binh chuyên nghiệp trong suốt quá trình, theo lý mà nói thì sẽ không có chuyện rắc rối gì.

Ít nhất là không nằm ở ngoài đấu trường.

Sau đó mẹ hắn quay đầu lại lấy ra một phong bì, nhất định phải nhét bằng được vào trong tay Tô Diệu:" Cầm lấy đi, để đề phòng. "

" Mẹ, lần này tiền ăn ở đều do nhà trường thu xếp mà không phải trả tiền.. "

Nhưng mẹ hắn nhất quyết không chịu nhượng bộ, Tô Diệu đành phải chấp nhận.

Kỳ thật thực sự cũng không nhiều, chỉ hơn một nghìn tệ mà thôi, mang theo đề phòng cũng không sao.

" Nếu con không muốn bố đi cùng thì hãy mang thêm quần áo. Quần áo mùa thu, đồ lót giữ nhiệt, áo khoác.. "

" Mẹ, hai ngày nay là hai mươi lăm độ.. "

" Cũng đừng nói chuyện với người lạ bên ngoài, chú ý bảo vệ chính mình.. "

Tô Diệu:".. Đó không phải là còn phải cẩn thận không lấy kẹo mút của người lạ sao? "

Tuy rằng mẹ hắn tỏ vẻ lo lắng cũng không phải là không thể hiểu được, nhưng trong mắt bố mẹ hắn lại cảm thấy được chính mình giống như cái đứa học sinh tiểu học vậy?

" Những gì mẹ con nói không phải là hoàn toàn không có lý. "Bố hắn cũng nói," Con xem, con có thể nghĩ rằng con đã lớn. Nhưng nếu như ai đó cho con một cây kẹo mút thì sao? Nếu như ai đó chẳng hạn một cô gái trông xinh gái giọng nói dễ nghe thì sao? "

Tô Diệu khinh bỉ. Làm sao có thể! Bố à, bố nghĩ con có thể là loại người như vậy sao?

" Đừng có coi thường. "Cuối cùng bố hắn cũng nói," Hồi còn trẻ bố không phải là chưa có gặp qua mấy cái chuyện này. Bây giờ thỉnh thoảng bố vẫn còn có thể nhớ rằng cô gái ở nhà ga trông rất ưa nhìn, khi cười có lúm đồng tiền nhỏ. Cô ta muốn lừa bố đi cùng, bố.. bố.. "

Lời nói được một nửa, bố hắn chợt nhận ra có điều gì đó không ổn, ông chỉ cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, sau lưng như có ngọn lửa vô hình đang bùng cháy..

" Ồ ha ha, sao mẹ chưa từng nghe qua một câu chuyện tuyệt vời thế này? "Mẹ hắn cười lớn, năm ngón tay ấn đầu bố hắn trong tư thế" Cửu âm bạch cốt trảo "," Vậy tiếp theo thì ông làm gì? "

".. Tôi.. tôi ngay lập tức hất tay cô ta ra và đẩy cô ấy ra. Tôi nói với cô ấy, "Cút đi, đồ đàn bà!" Đúng vậy, đúng là như thế. "

Mẹ hắn cười chế nhạo đến gần:" Ồ? Thật sao? Không còn gì nữa? "

Bố hắn giơ hai tay tỏ vẻ vô tội:" Thật đấy! Thật không còn gì nữa.. Ai da, đừng véo đùi nữa, đau đau đau quá!"

Tô Diệu nhìn bố mẹ mình hàng ngày cãi vã, nhẹ cười.

Hắn bước đến bên cửa sổ nhìn lên bầu trời xanh ngắt và ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ.

Đây sẽ là một khởi đầu mới.