Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Chương 80: Nhảy Lên Trong Một Hơi Thở




"Chưa.. Chưa từng xem qua." Giang Hiểu Nguyệt mờ mịt lắc đầu.

"Thật à, cũng không sao." Tô Diệu nói, "Bởi vì có dị nhân cũng có năng lực đóng băng, anh ấy có thể liên tục phóng ra tia đóng băng từ trong tay, tạo thành một đường trượt không ma sát trên lòng bàn chân, khiến cho anh có thể lướt trong không khí."

Giang Hiểu Nguyệt suy nghĩ "Vậy nếu như anh ấy có thể lướt lên, chẳng phải là vi phạm nguyên lý vật lý sao?"

Ồ hóa ra bạn cũng thông minh đấy chứ..

* * * Có điều đây cũng không phải là trọng điểm.

"Tớ chỉ muốn hỏi liệu bạn có thể làm điều gì đó tương tự không." Tô Diệu nói, "Tớ chỉ cần một đường trượt băng có ít lực cản và có thể chịu được sức nặng của một người. Bạn có thể làm được với khả năng của mình không?".

Giang Hiểu Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu. "Có lẽ là không được. Độ khó quá cao, với trình độ hiện tại của tớ thì tớ không thể làm được. Tớ không thể tạo ra một lượng băng lớn như vậy từ không khí loãng, chứ đừng nói đến việc chế tạo một đường trượt có thể chịu được sức nặng của một người.

Kỹ năng thức tỉnh của tớ nhiều nhất là có thể đóng băng các vật thể, bao phủ bề mặt bằng các tinh thể băng mà thôi."

Trong giọng nói của cô ấy có một chút áy náy, mặc dù không biết kế hoạch của Tô Diệu là gì, nhưng cô ấy biết rằng năng lực của mình là rất quan trọng.

"Thật sao?"

Tô Diệu nghĩ, vì vậy, năng lực tạo ra một mảng băng lớn từ không khí mỏng bằng một cái vẫy tay là rất thú vị, không giống như những Dị Năng Giả sơ cấp có thể làm được.

Cứ như vậy thì đã có một lỗ hổng nhỏ trong kế hoạch của hắn ta. Tô Diệu nhìn xung quanh và tự hỏi liệu có cách nào để lấp đầy lỗ hổng này không.

Thẳng cho đến khi ánh mắt hắn vô thức quét qua cánh cửa dẫn đến đại sảnh ở hành lang phía sau họ.

Tấm cửa thép cao hơn chục mét đã bị nhóm sinh viên xông vào hội trường trước đó cưỡng bức phá tung, lúc này một nửa cánh cửa đã bị mở tung, vòng khóa cũng bị phá, nửa còn lại vẫn cố định nguyên tại chỗ.

Tô Diệu trong lòng khẽ động, quay đầu hỏi: "Bạn nói có thể đóng băng đồ vật, phủ lên bề mặt tinh thể băng.. Vậy bạn có thể đóng băng đồ vật đang chuyển động không?"

Giang Hiểu Nguyệt ngẩn người "Điều này.. Có lẽ cũng không thành vấn đề."

Khi lần đầu giao thủ bên ngoài cổng trường trung học số hai thành Bắc, cô đã đoán trước được vị trí của Hậu Tinh Đào đang di chuyển với tốc độ cao, điều này không khó đối với cô.

"Được rồi, tớ có một ý tưởng." Tô Diệu nói, "Mặc dù tớ cũng không chắc cơ hội thành công là bao nhiêu, nhưng cho dù là thành công hay thất bại thì tớ nghĩ nó đáng để thử. Kế hoạch là như thế này.."

Hắn mô tả ngắn gọn các bước cho Giang Hiểu Nguyệt nghe, cũng như suy nghĩ của bản thân mình.

".. Đại khái chính là như vậy. Đương nhiên, nếu như chúng ta thành công điểm tích lũy vẫn là chia đều.

Việc này cần hai chúng ta phải đồng tâm hiệp lực cùng nhau, hơn nữa cả hai chúng ta phải tin tưởng lẫn nhau, vì vậy tớ phải xin ý kiến của bạn".

Tô Diệu nhìn thẳng vào đôi mắt đen và trong veo của Giang Hiểu Nguyệt, đặt quyết định vào trong tay cô ấy.

Rồi sau đó vẫn như lúc trước, cô ấy vẫn từ bỏ quyền quyết định "Tớ nghe theo bạn".

Đây cũng là câu trả lời mong đợi của Tô Diệu, hắn gật đầu "Được rồi, vậy chúng ta làm đi."

* * *

Tại thời điểm này, trận chiến ở sảnh tầng một sắp kết thúc, và số lượng quái vật đang giảm đi nhanh chóng.

Những học viên Dị Năng Giả chạy về phía lối vào tầng tiếp theo, mặc dù trong lòng họ đều biết rằng đã quá muộn.

Trong khi bọn họ còn đang quấn quýt với đám quái vật ở tầng một, trận chiến của Hậu Tinh Vân phía trên tầng ba cũng nhanh sắp kết thúc. Những vết thương trên người sinh vật cấp Quỷ càng ngày càng nhiều, mất máu ngày càng nghiêm trọng. Cây đại bổng trong tay có vẻ không ổn như cầm không vững.

Không bao lâu nữa, vật phẩm đặc biệt đó sẽ nằm trong túi của Hậu Tinh Vân.

Tuy nhiên, đúng lúc mọi chuyện tưởng như đã có kết cục thì bất ngờ phát ra tiếng động nghẹt thở từ lối vào của cả hội trường, âm thanh nghe như một viên bi sắt rắn được ném xuống nền bê tông từ độ cao hàng chục mét, nghe rõ mồn một. Buồn tẻ quay cuồng trên đầu mọi người.

Nhiều người bất giác nhìn về hướng phát ra âm thanh và nhanh chóng phát hiện ra nguồn phát ra âm thanh.

Là lối vào của cánh cửa đại sảnh kia.

Một nửa tấm cửa được cố định trước đó dường như sụp đổ dưới tác động cực mạnh từ bên ngoài, và phát ra tiếng rung của kim loại "Ong ong" cắm xuống phía nền của đại sảnh.

Sau đó, khi cánh cửa rơi xuống một góc nhất định với sàn nhà, hơi lạnh đột ngột tỏa ra.

Nước đã được thấm ướt từ trước trên bề mặt tấm cửa đã bị đóng băng ngay lập tức dưới sự thúc đẩy của không khí lạnh, đóng băng hoàn toàn tấm cửa cao hơn mười mét từ đầu đến chân. Phần đáy của nó bị đóng băng bởi nhiều lớp tinh thể băng, và nó được cố định vào nguyên tại chỗ như một cái bệ.

Tấm cửa bị đóng băng thành các tinh thể băng được giữ ở một góc và cố định nguyên tại chỗ, giống như một tác phẩm điêu khắc băng được một nghệ sĩ cố tình chạm khắc.

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, không ai kịp phản ứng.

Đây là cái chết tiệt gì vậy?

Thẳng cho đến giây tiếp theo, một đạo dư ảnh mơ hồ lao vào cửa, trượt dọc theo tấm cửa đông cứng với tốc độ cao, cho đến khi trượt đến cuối tấm cửa dài hơn mười mét, giống như một mũi tên đứt dây, kéo theo dòng điện và một cơn gió lốc. Bay cao lên không trung, băng qua chiến trường trong toàn bộ đại sảnh!

Lúc này mới có người phản ứng lại.

Tất cả những Dị Năng Giả bên dưới đều sững sờ, há to mồm, từ đáy lòng mọi người lại phát ra hai chữ --

- - Vãi cức!

Đây là cái tình huống gì?

Đúng vậy, đây chính là kế hoạch của Tô Diệu.

Dùng lực của bộ giáp khung vỏ ngoài để đánh sập tấm cửa khổng lồ cao mười mét mét này, sau đó sử dụng năng lực đóng băng của Giang Hiểu Nguyệt ở một góc cụ thể để tạo ra một đường trượt nhân tạo.

Bởi vì bề mặt hoàn toàn bị đóng băng bởi Giang Hiểu Nguyệt, các tinh thể băng cực kỳ mịn, hơn nữa hệ số ma sát cực kỳ nhỏ, nên lực cản khi trượt gần như không đáng kể, có thể đạt được tốc độ chạy nước rút cực đại.

Tiếp theo, nó phụ thuộc vào hiệu suất của hai chiếc giày chiến khung vỏ ngoài của hệ thống.

Tô Diệu kích hoạt đôi giày chiến trước khi hắn lao đến cánh cổng bị đóng băng, đảm bảo rằng đôi giày chiến có thể cung cấp cho hắn vận tốc ban đầu cao nhất và khả năng nhảy mạnh nhất.

Sau đó, khi hắn ta giữ tốc độ tối đa và trượt dọc theo tấm cửa đến đầu cuối, hắn thậm chí còn dùng lực để đạp vào cánh cửa kết băng một cách chính xác.

Động lực của bộ giáp chân tăng vọt, nguyên năng biến thành dòng điện quấn quanh chân hắn ta, một sức mạnh vô hình bộc phát từ lòng bàn chân của hắn.

Hắn đạp vào cánh cửa phủ băng, trên bề mặt tinh thể băng nhanh chóng xuất hiện những vết nứt, khối băng kêu răng rắc nứt toác ra.

Sóng không khí va chạm trong suốt thổi bay vô số phiến băng, đẩy thân thể Tô Diệu tăng tốc hơn nữa như một viên đạn, bay ngang qua chiến trường và bắn thẳng về phía bình đài tầng ba cách đó khoảng năm mươi mét!

Đây là kế hoạch của Tô Diệu.

Có thể tránh các trận chiến trực diện, không phải cạnh tranh với những Dị Năng Giả khác trong căn phòng này, có thể giành được vật phẩm nhiệm vụ đặc biệt trước Hậu Tinh Vân, và cuối cùng thậm chí vẫn còn có thể là phương án rút lui toàn thân.

Đáp án là -- trực tiếp nhảy lên trong một hơi thở không phải là xong rồi à!