Chiếu Ngục Đệ Nhất Ngỗ Tác

Chương 15: Bộ xương khô




Diệp Bạch Đinh rũ mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không nói gì.


Canh gác thay ca, nhóm ngục tốt bắt đầu nói lời nói thô tục, thời điểm mặt đất an tĩnh nhất trong ngày, đám chuột nhắt còn chưa bắt đầu hoạt động ——


Thời gian rất minh xác, đây là lúc vừa qua cơm chiều, chưa đến tối, là lúc người ở đây nhàn nhã nhất, những con cú thích làm đêm đó còn chưa bắt đầu động, thời gian cùng lắm cũng chính là 7-8 giờ tối, còn chưa đến 9 giờ.


Thời gian này đừng nói là thẩm vấn hỏi cung, ngục tốt ngay cả cơm tù cũng lười đưa, sao lại có người kêu hắn đi làm việc?


Hơn nữa người này hắn không quen biết, rõ ràng là đằng trước có hố.


Ai......muốn tính kế hắn?


Thân Khương không có mặt, muốn không đi, cũng không phải không có biện pháp, có điều là có điểm phiền toái, Diệp Bạch Đinh trong lòng xoay chuyển, tính toán đâu ra đấy, hắn ở chỗ này không có mấy cái kẻ thù, mặt sẹo bị hắn đánh đến bây giờ còn chưa tỉnh, nghĩa huynh Hạ Nhất Minh không phải người thì ở bên ngoài, lúc này có thể làm, tựa hồ chỉ có Bố Tùng Lương.


Nhưng Bố Tùng Lương là trăm triệu sẽ không giết hắn, cá chết lưới rách không cần thiết, thứ nhất là không có lời, giết hắn, Bố Tùng Lương cũng không có gì tốt, Thân Khương không phải là người không biết giận, không có khả năng tùy tùy tiện tiện nhận thua; thứ hai —— một tù phạm nho nhỏ như hắn từ đâu ra mặt mũi, hắn không xứng a.


Bố Tùng Lương là người nào, đỉnh đầu có người, tự nhận là kỹ thuật độc nhất vô nhị, không có ai theo kịp bóng lưng, so đo với một tù phạm không có ngày mai có bao nhiêu thất cách, hắn ngay cả nói chuyện cũng không muốn cùng mình nói.


Người ta là quan, hắn là tù phạm, tình thế mạnh hơn, người khác quyết tâm muốn hố hắn, hắn chính là giả bộ bất tỉnh, giả bộ bệnh, người ta cũng có thể đem hắn véo cho tỉnh lại, nâng ra ngoài, không bằng đi nhìn xem, người này trong hồ lô bán thuốc gì.


Diệp Bạch Đinh đứng lên, tựa hồ đứng dậy quá mãnh, sức lực chống đỡ không nổi, "loảng xoảng" một tiếng tay chống lên cửa lao, khoá cửa rung rầm rầm, thập phần ồn ào.


"Xin lỗi," hắn xin lỗi hàng xóm, đứng thẳng, nhìn người kia, "Đi thôi."


Người tới thấy hắn nghe theo, không quá khó xử, mang hắn đi ra ngoài. Đường đi hơi dài, như là đi qua chỗ nào đó, không ra khỏi đại môn của Chiếu Ngục, quẹo vào một cửa hông nho nhỏ, đi vào một không gian khác.


Là phòng ngỗ tác.


Diệp Bạch Đinh chỉ đi qua pháp y thất, chưa thấy qua phòng ngỗ tác, nhưng nơi này mùi thương truật bồ kết rất nồng, mặc kệ là mấy thứ bày trên bàn, hay là mấy món quần áo công cụ treo trên vách, đều có quan hệ đến công việc nghiệm thi này.


Bốn phía thật an tĩnh, chỉ có cánh cửa bên trong cùng đang đóng lại, có thanh âm, ước chừng là ai đang bận.


"Bên trong có người bận việc, ngươi trước tiên ở đây đợi một lát."


Người này tùy tay đẩy một cái, đem Diệp Bạch Đinh đẩy mạnh vào một phòng, đóng cửa.


"xoảng xoảng —— cách ——"


Là tiếng xiềng xích vòng qua khóa đồng, Diệp Bạch Đinh quá quen thuộc, đây là khóa bên ngoài, hắn bị nhốt ở nơi này?


Không thấy mặt không ngược đãi, chỉ vì đem hắn nhốt lại?


Diệp Bạch Đinh dựa vào cạnh cửa, dán lỗ tai trên ván cửa, lúc đầu bên ngoài rất an tĩnh, từ từ, có người quay lại, thanh âm thấp giọng nói chuyện cũng ẩn ẩn truyền tới.


"...... Chỉ Huy Sứ...... muốn đưa phạm nhân mới tới......"


"Bên kia đã nhường chỗ...... nói là tự mình thẩm vấn......"


"Còn không biết người sống hay chết đâu...... có việc của chúng ta hay không......"


"Muốn qua đó lộ cái mặt không......"


Cừu Nghi Thanh sắp tới? Thẩm phạm nhân?


Đuôi mắt Diệp Bạch Đinh rung lên, hai giây trôi qua, khuôn mặt giãn ra, khóe môi hơi nhếch lên, như vậy a......vậy thì không có việc gì.


Thả lỏng lại, hắn bắt đầu quan sát phòng này, đây là một gian nhà xác, không gian không nhỏ, có tám cái đình thi đài, nhưng đều trống không, cái gì cũng không có...... Bố Tùng Lương có phải quá hẹp hòi rồi hay không? Sợ hắn tùy tiện nghiệm thi, mới dời hết thi thể đi?


Phòng rất lạnh, lạnh đến tay chân tê cóng, Diệp Bạch Đinh không phải không sợ lạnh, là mấy ngày nay lại đây, cũng đã quen, lạnh là có chút lạnh, dù sao cũng không chết được.


Nhưng mà hắn nhàm chán a, không có chuyện gì không phải sẽ thường thường cảm thấy lạnh sao? Hắn bắt đầu lục lọi đồ vật bên cạnh, trên đình thi đài không có thi thể, bên quầy lại có xương cốt, còn là một đống nhỏ, hắn tùy tiện liếc hai mắt liền biết, có của người, cũng có của động vật, chắc là mới vừa đưa lại đây không lâu, còn chưa sửa sang lại.


Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ mới nhậm chức là cái công tác cuồng, Bắc Trấn Phủ Tư từ trên xuống dưới đều trở nên nhiều việc, vụ án nhiều, theo đó thi thể trong phòng ngỗ tác cũng nhiều, quan trọng là, thi thể mới mẻ còn chưa nghiệm hết, huống chi là xương cốt?


Diệp Bạch Đinh nhìn đống bạch cốt, nhìn nhìn đình thi đài có sẵn, đằng nào cũng không có việc gì, liền bắt đầu nhặt xương.


Cái này là của người, bỏ qua đình thi đài; cái này là của gà, thả qua một bên; cái này......nhìn không ra, dù sao cũng không phải của người, cũng thả qua một bên.


Bận bận rộn rộn, không biết qua bao lâu, một khối xương thật nhỏ bị thiếu, bộ hài cốt có mức độ gần như hoàn chỉnh đã được hắn ráp xong.


"Nào, để ta nhìn xem, ngươi là ai......"


Diệp Bạch Đinh đứng ở cạnh đình thi đài, quan sát khối hài cốt này.


"Xương chậu cao mà hẹp, chiều dọc lớn hơn chiều ngang, hình trái tim, vòm xương mu...... hợp với góc ngón giữa cùng ngón trỏ hình thành, ước chừng 70 độ, ngươi là nam nhân."


"Hàm răng hoàn chỉnh, xương quai xanh, xương bả vai, khe mấu nền xương sọ bắt đầu khép lại...... Ngươi đã gần quan, chắc là không đến 24 tuổi?"


"Xương ống chân gãy, chỗ bị gãy......có máu thấm?" Diệp Bạch Đinh nhíu mày, "Trên xương có dấu răng, là bị dã thú gặm cắn, nhưng máu thấm rõ ràng, lúc ngươi còn sống, đã gặp thống khổ như vậy?"


"Màu xương phát ám......trong tóc có vải dệt tàn lưu, sợi tơ này......"


Tựa hồ có chút không thích hợp.


......


Người Ngưu Đại Dũng phái đi truyền tin người rốt cuộc tìm được Thân Khương, Thân Khương từ mảnh giấy ghi khẩu cung ngẩng đầu lên, tròng mắt đều tức giận đến đỏ: "Thao —— khẳng định là tôn tử họ Bố! Dám động vào người của lão tử, lão tử chơi chết hắn! Không hỏi nữa, đi!"


Hắn cầm mớ khẩu cung, vô cùng lo lắng chạy về Bắc Trấn Phủ Tư.


Một đầu khác của Chiếu Ngục, Cừu Nghi Thanh đang thẩm vấn phạm nhân vừa mới chộp tới, Hình Bộ Tả thị lang Thẩm Đức Hữu.


Đại hình đã dùng một lần, hình cụ lấy xuống, máu đã chảy thành vũng lớn, rất dọa người, Thẩm Đức Hữu mới đầu còn rất kiên cường, nghẹn lại không khai, lúc này quỳ rạp trên mặt đất, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, động cũng không động nổi.


Cừu Nghi Thanh xoay cán roi, lông mi hơi rũ: "Thẩm đại nhân của chúng ta khí khái lỗi lạc, có chút món khai vị này để chiêu đãi, là xem thường ai hả? Lại đến một lần nữa."


"Dạ!"


Cẩm Y Vệ cùng hô lên đáp ứng, khí thế mười phần, Thẩm Đức Hữu thiếu chút nữa chết ngất, lần này còn là khai vị? Vậy món mới...... Hắn run rẩy, nhận thua: "Ta......khai......ta khai......"


Cừu Nghi Thanh xua xua tay, đứng dậy đi tới trước mặt Thẩm Đức Hữu.


Mặt Thẩm Đức Hữu còn dán mặt đất, cắn răng nói ra cái tên: "Cao Lương Bình......"


Cừu Nghi Thanh nghe thấy cái tên này, hơi khựng lại rồi quay đầu lại: "Người này......hình như đang bị nhốt ở Chiếu Ngục?"


Người khác không có trí nhớ tốt như hắn, nhanh chóng đi lấy danh sách, phát hiện Chiếu Ngục quả nhiên có người này!


"Đi xách tới."


"Dạ!"


Một chén trà nhỏ trôi qua, Cẩm Y Vệ người không mang qua tới, biểu tình cũng thật cẩn thận, bộ dạng có vẻ khó nói.


Cừu Nghi Thanh đi ra hình phòng: "Xảy ra chuyện gì?"


Cẩm Y Vệ quỳ một gối xuống đất: "Hồi Chỉ Huy Sứ, người, đã chết!"


"Đã chết?" Cừu Nghi Thanh híp mắt, "Thật là vừa vặn."


"Đã thông tri ngỗ tác phòng đi xem thi, Bố Tùng Lương chờ ở bên ngoài, có tức khắc đi xem không?"


"Đi," Cừu Nghi Thanh xốc áo lên, bước nhanh đi, "Gọi người lại đây, đi cùng bổn sứ." Bố Tùng Lương đi phía trước dẫn đường, rũ mi thúc thủ, đi được đoan đoan chính chính, lại tiểu tâm cẩn thận, trời cao đang trợ hắn, lại thuận lợi như vậy, không cần cố tình bố cục...... Cao Lương Bình là viên chức, bị giam giữ ở nơi âm u ẩm ướt hơn bên trong, đi qua đó, đương nhiên phải trải qua nhà lao của Diệp Bạch Đinh.


Càng đi càng gần, Bố Tùng Lương tròng mắt hơi đảo, lòng bàn tay chậm rãi chảy mồ hôi, nhà lao này âm u, không chú ý sợ là nhìn không ra, hắn phải nhắc nhở chút đỉnh ——


"Chỉ Huy Sứ đại nhân......"


"Ta nói Kiều thiếu gia, ngươi hôm nay chia cháo cho ta lại thiếu."


"Thiếu chỗ nào? Ngươi là heo sao ăn nhiều như vậy? Cũng không sợ sặc chết."


Bố Tùng Lương đồng tử co rụt lại!


Câu sau...trả lời, rõ ràng chính là giọng của Diệp Bạch Đinh! Hắn không phải bị nhốt ở nhà xác sao? Khi nào trở lại? Như thế nào trở lại?


Trong nhà lao ánh sáng âm u, lờ mờ, Bố Tùng Lương nhìn không ra mặt Diệp Bạch Đinh, chỉ nhìn đến bóng dáng hắn dựa lên tường...... Không, không được, hắn bị hố, không thể bị vả mặt trở lại! Sinh sự từ việc không đâu, sẽ bị Chỉ Huy Sứ vấn tội!


Dưới ánh nến âm u, âm sắc Cừu Nghi Thanh lạnh lẽo: "Hửm?"


Thái dương Bố Tùng Lương đẫm mồ hôi, vội vã chống chế: "Mặt đất trơn, Chỉ Huy Sứ cẩn thận chút."


Nói hết lời liền hối hận, không nên nói như vậy! Chỉ Huy Sứ võ công cực cao, khinh công càng là nhất tuyệt, hắn nhắc nhở đường trơn, chẳng lẽ không phải đang cười nhạo Chỉ Huy Sứ võ công vô dụng? Người đi trên đất bằng còn té ngã, khinh công có thể tốt cỡ nào?


Nháy mắt tiếp theo lòng bàn chân như dẫm tới thứ gì, lảo đảo trượt một cái, hắn trực tiếp ngã thành bộ dạng chó ăn cứt.


Cừu Nghi Thanh đi lướt qua hắn: "Đi đường còn không vững, Bắc Trấn Phủ Tư dưỡng ngươi không bằng dưỡng con chó."


Bố Tùng Lương bị ngã thất điên bát đảo, mặt mũi đỏ bừng, cú ngã này tuyệt đối không phải hắn không cẩn thận, đá dưới chân là có ai đó cố ý ném lại! Hắn mà biết là ai đang hại hắn......hắn mà biết...... Hắn tuyệt đối không tha!


Thân Khương dựa vào cây cột nhà lao đằng xa, đầu tiên là bị tới sau lưng mướt mồ hôi, sau đó là che miệng lại khống chế mình đừng cười ra tiếng, nhất thời nước sâu nhất thời lửa nóng, thiếu chút nữa bị lăn lộn đến phát điên, chờ hai người đi xa, vội vã chạy đến trước cửa lao của Điệp Bạch Đinh ——


Người đâu? Quả thực không có? Vậy đối thoại vừa rồi......


Tầm mắt hắn lướt qua Tương Tử An hàng xóm bên phải, Tương Tử An rũ mắt, cây quạt trong tay phe phe phẩy phẩy, giống như không thấy hắn; lướt qua Tần Giao bên trái, người này trực tiếp dựa lên cây cột thượng ngủ, đôi mắt mở cũng chưa mở!


Thấy quỷ...... Kiều thiếu gia rõ ràng không có ở đây, như thế nào sẽ có thanh âm?


Không dám tiến đến chọc bực Chỉ Huy Sứ, hắn xách thủ hạ của mình qua bắt đi tra xét, rất nhanh đã tìm đến nhà xác, cái khóa to đùng chói lọi ở cửa không làm gì được hắn, không có chìa khóa, hắn còn không có vũ khí sao? Hai búa đi xuống, khóa đã bị đập nát.


"Kiều thiếu gia —— Diệp Bạch Đinh —— ngươi có ở đây không......"


Cửa vừa mở ra, đập vào mắt là cái đình thi đài, bên trên bày một bộ xương người, đầu lâu vừa lúc đối diện với hắn, hai cái hốc mắt đen như mực, một cái miệng mở rộng, như là đang cười với hắn.


"Ta thảo ——"


Một hơi nín thở, Thân Khương thiếu chút nữa chân trái vướng chân phải, học theo Bố Tùng Lương ngã cái chó ăn cứt: "Tổ tông, ngươi lại chơi cái gì nữa!"


"Được, còn không quá trễ, ngươi không đến mức phế vật như trong tưởng tượng."


Diệp Bạch Đinh quay đầu ra, mặt mày như họa, phong khinh vân đạm: "Ngươi tới vừa lúc, ta có phát hiện trọng đại."