Chiếu Ngục Đệ Nhất Ngỗ Tác

Chương 7: Tắm rửa sạch sẽ trong ngục




Thân Khương nghẹn cơn đau răng, trừng mắt nhìn tiểu vương bát đản trong nhà lao như trừng kẻ thù, nhưng cân nhắc kiểu gì, cơ hội này đều không thể từ bỏ.


Lời Chỉ Huy Sứ đã nói ra, tuyệt đối không có khả năng sửa đổi, hắn chỉ là cái tổng kỳ, ở Chiếu Ngục la lên hét xuống, chơi chút uy phong, ở bên ngoài bản lĩnh lại không có gì, thật muốn có bản lĩnh, cũng không đến mức đến hôm nay vẫn còn là cái tổng kỳ, hắn không giỏi tra án, các huynh đệ dưới trướng đầu óc cũng không đủ, đầu nhi ra thời hạn là ba ngày muốn kết quả, không có tiểu vương bát đản, nhất định là xong đời.


Đó là một trăm cái quân trượng a! Sẽ chết người đó!


Lại nói trước đó hắn đã vì vụ án này trả giá kha khá tinh lực và thời gian, còn tự mình đi nhìn hiện trường, thăm viếng hỏi cung, lúc này mà từ bỏ cũng quá lỗ vốn!


Nhưng tiểu vương bát đản này cũng không thể không trị, tâm nhãn quá xấu rồi!


Thân Khương không muốn nhận thua trước mặt tiểu vương bát đản, quá mất mặt mũi, lại không thể kiên cường xoay người liền nói gia không cần ngươi, tròng mắt đảo một cái, nâng cái bánh gạo trắng mềm mới đoạt lấy từ trong tay đối phương lên, quăng mạnh xuống đất.


Bánh gạo tức khắc ngũ mã phanh thây tan xương nát thịt!


Hắn còn nâng bàn chân to lên, hung hăng nghiền rồi nghiền —— bộ mặt dữ tợn, thần sắc tàn nhẫn!


Thấy được sao? Quăng cũng không cho ngươi!


Diệp Bạch Đinh:......


Hàng xóm hai bên:......


Lãng phí lương thực đáng xấu hổ! Nông dân bá bá sẽ khóc! Ngươi không ăn có thể cho ta a! Nước mắt bi phẫn không biết cố gắng đã từ khóe miệng chảy ra......


Thân Khương sung sướng, khoanh tay, đại mã kim đao đứng trước cửa lao, khóe mắt liếc xéo: "Ngươi muốn nước ấm, được a, lão tử còn có thể đưa ngươi một bộ áo vải thô, cháo nóng dựa theo ước định trước đó, một miếng cũng không sót cho ngươi, nhưng ngươi lại muốn cái khác, thì không có cửa đâu!"


Hắn hơi khom người về phía trước, nhe răng ra gầm gừ: "Ngươi ngoan ngoãn nghe lời, trợ lão tử thăng quan phát tài, lão tử để ngươi có ngày lành, lại dám chơi lòng dạ hẹp hòi hại lão tử —— lão tử chính là phải chết, cũng bóp chết ngươi trước rồi chôn cùng!"


Tầm mắt Diệp Bạch Đinh lướt qua cái bánh gạo nát bét đã nhìn không ra màu sắt trên mặt đất, nói chuyện vẫn cứ chậm rì rì: "Nếu chúng ta đã đạt thành nhận thức chung, không cần vô nghĩa, ta đây có mấy cái nhắc nhở, tổng kỳ muốn nghe một chút hay không?"


Lại có đồ mới? Đương nhiên là muốn nghe.


Thân Khương đứng thẳng, nhanh chóng dùng khóe mắt quét quét bốn phía, thời điểm này là thời gian hành hình hỏi cung phạm nhân, vị trí nhà lao của tiểu vương bát đản không tồi, rất thanh tĩnh, trừ bỏ hàng xóm hai bên thì không ai khác, không để sót ai.


Hắn khụ một tiếng, nâng cằm, dùng vẻ mặt hu tôn hàng quý 'nếu ngươi cầu ta ta liền tùy tiện nghe một chút': "Nói đi."


Diệp Bạch Đinh liếm liếm môi: "Chỉ Huy Sứ nguyên lời nói là trong vòng ba ngày không có tiến triển, quân trượng một trăm."


Thân Khương trừng mắt: "Tai lão tử không điếc!" Nhắc lại cái này có ý gì, hù dọa hắn sao!


Diệp Bạch Đinh: "Có tiến triển cùng phá án là hai việc khác nhau, phá án là sự thật khách quan, 'có tiến triển' là phán đoán chủ quan, nói cách khác, trong vòng ba ngày, chỉ cần ngươi lấy ra được thứ làm Chỉ Huy Sứ vừa lòng, sẽ không bị ăn trượng hình."


Thân Khương sửng sốt một chút, đúng nha, đầu nhi chỉ nói cho hắn ba ngày, làm hắn tra án, lại chưa nói cần thiết trong vòng 3 ngày phá án! Đúng rồi nha, Chỉ Huy Sứ đại nhân yêu dân như con, sao có thể nỡ lòng để thủ hạ thức khuya dậy sớm nơm nớp lo sợ, nhất định là đang hù dọa hắn...... Cái rắm!


Vết máu trên mặt đất còn mới mẻ kìa! Cừu Nghi Thanh mới vừa nhậm chức liền huyết tẩy Chiếu Ngục, chải vuốt từng người trong toàn bộ Bắc Trấn Phủ Tư, quy củ nghiêm nhất từ trước đến nay, y sợ cái gì? Ai mà y không dám giết? Hắn một cái tổng kỳ nho nhỏ, là bộ dạng xinh đẹp quyến rũ hơn so với đại cô nương, hay là hầu hạ ân cần hiểu ý hơn so với đại thái giám, mà làm Cừu Nghi Thanh luyến tiếc?


Bốn chữ 'làm y vừa lòng' này chính là vấn đề lớn! Ai biết như thế nào y mới có thể vừa lòng a! Quay đầu lại nếu là không vừa lòng, đem tiểu vương bát đản này ra lột trụi tắm rửa sạch đưa qua hữu dụng sao?


Diệp Bạch Đinh thương hại mà nhìn cái đầu dưa của hắn: "Ta trước đó đã nói, vụ án Lương Duy, với lãnh đạo của các ngươi mà nói, hung thủ là ai không quan trọng, quan trọng là đồ vật."


Thân Khương lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ tới: "Đúng vậy, trước khi đầu nhi xuất hiện, ngươi có nói một câu......người chết cất giấu một thứ, rất mấu chốt?"


Diệp Bạch Đinh gật nhẹ đầu.


Thân Khương vẫn táo bạo: "Nhưng người chết cũng đã chết, lão tử đi đâu tìm!" Hắn bắt lấy song cửa lao, trừng Diệp Bạch Đinh, "Cái gợi ý thứ hai đâu? Ngươi có phải phát hiện ra cái gì hay không!"


Diệp Bạch Đinh vẫn cứ chậm rì rì: "Một cô nhi, chỉ dựa vào bản thân mà đánh hạ một phần gia nghiệp lớn như vậy, đầu óc nhất định nhanh nhạy, chuyển vận sứ chủ yếu là lương và gạo, là công việc béo bở, nước luộc trong đó không người ngoài nào có thể nói được, người chết đã ngồi ổn vị trí, mấy năm bất biến, tất nhiên là đối với các loại phiền toái sẽ xử lý thành thạo, hắn thông minh, cẩn thận, ngươi ngẫm lại, nếu có một thứ quan trọng, liên quan đến tánh mạng, hắn có thể dễ dàng giao cho người khác hay không?"


Thân Khương lắc đầu: "Đương nhiên sẽ không...... nhưng ngươi cũng nói qua, người hẹn uống rượu tối hôm đó đối với hắn rất quan trọng, hắn tín nhiệm mà chờ mong, hảo cảm rất đầy đủ."


"Đây là cái gợi ý thứ ba," đôi mắt Diệp Bạch Đinh rất sáng, "Hẹn người tới, mục đích là vì giao thác đồ vật như vậy sao? Ngươi nhìn kỹ biểu hiện của người chết lúc ấy, quần áo, trạng thái, cảm xúc, hắn hẹn người uống rượu, là vì gửi gắm tình cảm, hay là gặp nguy hiểm, tánh mạng bị đe dọa, không thể không theo hạ sách này?"


Thân Khương ngẫm lại bộ xiêm y hoa lệ kia, gác mái bố trí xa hoa lịch sự tao nhã kia, thảm lông dài kia, rượu ngon mỹ vị kia...... Kiểu gì cũng không giống như tánh mạng bị đe dọa. Biết bản thân mình ngay sau đó liền chết, ai cũng sẽ không có kiểu nhàn hạ thoải mái này đi?


Diệp Bạch Đinh: "Móng ngón trỏ tay phải của người chết trọc lóc, hắn có cái thói quen rất không tốt, cắn móng tay, hành vi này phần lớn là do có áp lực và lo âu, hắn thông minh cẩn thận, có thể kiểm soát hướng đi của mình rất chuẩn, nhất định cũng biết thường đi ở bờ sông, nào có đạo lý không ướt giày, đồ có đe dọa đến tánh mạng, ta đoán bản thân hắn biết rõ, có khả năng còn là cố ý tạo ra, hắn nghĩ trước nghĩ sau, đã sớm có đối sách, làm ra bố trí và đề phòng thông minh, liên lụy ai tính kế ai đều không quan trọng, không muốn liên lụy nhất, chính là người mà hắn đặt trong lòng này."


Thân Khương giờ mới theo kịp: "Ý của ngươi là......hung thủ giết hắn, không quan hệ với món đồ kia?"


Diệp Bạch Đinh gật đầu: "Có khả năng rất lớn."


Nếu người chết không biết hung thủ đã sớm có sát ý với hắn, đương nhiên sẽ không đề phòng, sẽ trước sau như một mãn tâm mãn ý đối tốt với đối phương; nếu người chết đã sớm biết hung thủ có sát ý với hắn, đột nhiên để bị giết với bộ dạng như vậy cực kỳ khó hiểu, không giống như là chuyện một người thông minh sẽ làm.


"Nếu Chỉ Huy Sứ hỏi, ngươi có thể trực tiếp nói với y, đồ vật không mất."


"Ngươi......ngươi như thế nào lại biết......" răng Thân Khương không cẩn thận cắn trúng đầu lưỡi, đau đến hít hà, Kiều thiếu gia này lại bắt đầu chơi lớn, đây có phải đa trí cận yêu* trong truyền thuyết hay không!


*quá trí tuệ đến sắp thành yêu quái


Diệp Bạch Đinh nhếch miệng: "Thân tổng kỳ cảm thấy, dùng nghề ngỗ tác để đứng vững, dựa vào cái gì?"


Thân Khương: "Nhãn lực......kỹ thuật?"


Diệp Bạch Đinh giơ ngón tay chỉ chỉ đầu mình: "Là đầu óc."


Thân Khương:......


Diệp Bạch Đinh: "Tin tức không quá đầy đủ, phân tích vừa rồi không nhất định tinh chuẩn, nhưng suy đoán đồ vật chưa mất, ta có thể coi là có chút nắm chắc, kế tiếp ngươi có thể lấy cái này làm phương hướng để tra tiếp."


Thân Khương hận không thể lấy cái sổ nhỏ ghi lại: "Ngươi nói lại, kỹ càng tỉ mỉ một chút."


Diệp Bạch Đinh rút tay vào trong tay áo, sâu kín thở dài: "Aizz...... Đầu óc cứng đờ, suy nghĩ bất động."


Thân Khương:...... Thảo!


*thao, thảo = đm!


"Lão tử bây giờ liền đi lấy nước ấm cho ngươi, được rồi đi?"


"Trong miệng thiếu chút vị ngọt." tầm mắt Diệp Bạch Đinh lại lướt qua cái bánh gạo nát trên mặt đất, "Đồ ăn có lỗi gì đâu?"


Thân Khương:......


"Lão tử đi mua cho ngươi!"


"Xách trản đèn lại đây, văn phòng tứ bảo chuẩn bị đầy đủ," Diệp Bạch Đinh rất hiểu khống chế cảm xúc của Thân tổng kỳ, "Kế tiếp tìm từ đâu, hỏi ai, hỏi cái gì, ta viết rõ ràng cho tổng kỳ đại nhân."


"Coi như tiểu tử ngươi có lương tâm, chờ!"


Thân tổng kỳ nhảy nhót rời đi, chạy nhanh khỏi nói, cảm xúc tích cực khỏi bàn.


Bánh gạo phải ra ngoài mua, nước ấm thì không cần, tùy thời có thể xách lên, Diệp Bạch Đinh rất nhanh được hưởng thụ tắm nước ấm. Nhà lao tối tăm, đẩy đến vách tường trong cùng nơi một chút ánh sáng đều không có, không cần kéo màn, lần tắm rửa này của hắn vừa thoải mái vừa yên tâm.


'hàng xóm láng giềng' bị đưa đi lại mang về, không ai nhìn tới được Diệp Bạch Đinh, nhưng hương vị sạch sẽ, tiếng nước ái muội, nghĩ thế nào cũng thấy mê người. Kiều thiếu gia này bộ dạng đẹp, rửa sạch sẽ xong, khuôn mặt nhỏ trắng sáng lên, lại non lại mềm, còn không cho người khác thèm nhỏ dãi?


Gã mặt sẹo đối diện lại bắt đầu chòng ghẹo: "Tiểu tử, lẳng lơ như vậy, sợ gia nhìn không tới thân mình ngươi có phải hay không?"


"Ta thấy được, trắng lắm!"


"Ta ngửi được, thơm lắm!"


"Mặt sẹo ngươi đồ nhát gan, đừng chỉ dám nói không dám lên a, lão tử xem thường ngươi!"


"Tới tới, không bằng đánh cuộc một keo, con thỏ non mềm này, mấy ngày là có thể làm mặt sẹo đắc thủ?"


Khắp nơi lại bắt đầu ồn ào đánh đố.


Hàng xóm bên phải chơi cây quạt, kỹ năng trào phúng dâng cao ngất: "Đều là thứ đồ kia đã không dùng được, còn nhọc lòng người khác dùng như thế nào, có buồn cười hay không?"


Hàng xóm bên trái đã gầy thành cây gậy trúc lại bắt đầu nặn bi đất: "Ồn muốn chết! Đều mẹ nó câm miệng hết cho lão tử!"


Hai người đốp chát người khác xong, đồng thời nhìn về phía Diệp Bạch Đinh ——


"Nước ấm thì không cần."


"Bánh gạo, lão tử có một phần!"


Diệp Bạch Đinh:......


Được thôi, thánh nhân không phải mây trôi, có được lòng thiên hạ mà.


Khi Thân Khương trở về, Chiếu Ngục thập phần an tĩnh, Kiều thiếu gia đã tắm rửa xong, thay áo vải thô sạch sẽ, giấy Tuyên Thành trải trên đầu gối, tay trái nâng nghiên mực, tay phải cầm bút lông, dưới ánh nến le lói nghiêm túc viết chữ, đường nét......gương mặt kia cũng quá đẹp đi! Áo vải thô căn bản không xứng với hắn!


Thôi vậy, bộ dạng có đẹp đi nữa, cũng là cái tiểu vương bát đản.


Hắn mặt vô biểu tình đá đá cửa lao, lắc lắc bánh gạo trên tay: "Việc đều làm xong rồi đi?"


Diệp Bạch Đinh vo vo mảnh giấy đã viết xong, nhét qua khe cửa: "Vấn đề trong mấy tờ này, dùng với những người khác nhau, ngươi theo thứ tự hỏi cung, viết xuống câu trả lời, không thể sót."


Thân Khương nhận lấy thuận tay mở ra, dưới chân cứng đờ, thiếu chút nữa chân này vấp chân kia ngã sấp mặt.


Thao! Chữ viết này cũng thật mẹ nó kinh thiên địa khiếp quỷ thần, không hình không cốt, viết phẹt phẹt loằng ngoằng như trò đùa, chó bò lổm ngổm trên đất, không thua chữ hắn viết!


Lại nhìn nội dung ——


Càng mẹ nó muốn nổ tung!


Loại vấn đề này là có thể hỏi sao! Không nghĩ tới ngươi là cái dạng này nha Kiều thiếu gia, phương hướng cảm thấy hứng thú hoàn toàn ngoài dự kiến, trong tình lý —— ngài là muốn hỗ trợ tra án, hay là muốn mượn cơ hội học hỏi phòng trung thuật*?


*cho những ai ngây thơ - là kỹ thuật làm t.ình đó


Ánh mắt Thân Khương nhìn về phía Kiều thiếu gia giống như đang nhìn tiểu biến thái.


Tiểu biến thái......à không, Kiều thiếu gia thong thả ung dung, nghiêm túc khoa tay múa chân, đem bánh gạo chia làm ba phần, lớn nhỏ như nhau, ừm, có khối vẫn hơi lớn một chút, để lại cho chính mình......


Hai khối nhỏ hơn, một khối đưa hàng xóm bên trái, một khối đưa hàng xóm bên phải.


Từ đầu tới đuôi mặt mày bằng thẳng, nghiêm túc mà bình tĩnh, phảng phất như thứ đồ trên giấy kia không phải hắn viết vậy.


Lời editor: có ai làm ơn chỉ giáo, ăn kiểu gì mà cắn một miếng mà miệng giống hamster? Do kích cỡ mặt phải ko, có phải hay ko? Lão là phải nhét nguyên chén xôi vô miệng thì quai hàm mới phồng lên một tẹo, bánh mì phải cạp một phát hết nửa ổ...