Chim Công Trắng

Chương 37: Cuối đời






Cuối tuần Kỷ Nguyên đi thăm bà cụ, sức khỏe bà cụ vốn đã tốt hơn một chút, nhưng năm nay nóng hơn năm ngoái, căn bệnh của bà không khỏi hoàn toàn, lại ở trong thời tiết nóng bức, bà bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh, người nhà họ Liêu vội vàng đưa vào bệnh viện.

Mỗi ngày Kỷ Nguyên đều đến bệnh viện thăm, tình hình càng lúc càng tệ, bà cụ dần dần không thể ăn uống, sắc mặt ảm đạm, cơ thể gầy yếu.

Dì giúp việc nghẹn ngào: “Mới qua sinh nhật tám mươi tuổi, còn khỏe như vậy…”

Nhà họ Liêu đã thông báo các tiểu bối từ khắp nơi trở về, Kỷ Nguyên mới biết tình hình xấu đi rồi.

Cô sợ sinh tử, một mình ngồi yên ngoài phòng bệnh.

Ngày hôm sau, Lý Mậu ngồi máy bay trở về, ở bệnh viện với bà cụ.

Bà cụ ngày càng suy yếu, hấp hối, tỉnh táo chốc lát muốn về nhà lớn.

Bệnh viện cũng đồng ý, mọi người nhà họ Liêu đưa bà cụ trở về nhà lớn.

Các tiểu bối nhà họ Liêu thay phiên nhau canh đêm tại nhà lớn, Lý Mậu ngày đêm không rời, toàn thân hết sức tiều tụy.

Như vậy gần nửa tháng, bà cụ im lặng rời khỏi thế gian.

Kỷ Nguyên không thể tin, đột nhiên cảm thấy tựa như mơ thấy một giấc mộng hỗn loạn.

Gia đình họ Liêu đều bi thương, cả người Lý Mậu gầy đi rất nhiều.


Một tuần sau, tang lễ của bà cụ sắp xếp đâu ra đấy, bạn bè thân thích tới lui phúng viếng.

Sau lễ tang, Lý Mậu không muốn ở lại bản địa.

Sachima đã đưa đi huấn luyện tại một trại ngựa ở Australia, anh định tới đó một khoảng thời gian.

Anh không yên tâm về Kỷ Nguyên, vì thế cô thu xếp hành lý cùng anh đi qua đó.

Hai người ngồi máy bay tới nơi, ra sân bay, ngồi xe mấy giờ đồng hồ, tới một trang trại ngựa tại bờ biển.

Mùa đông, mặt biển màu xanh ngọc, gió mạnh thổi qua lạnh đến thấu xương.

Hai người đặt hành lý xuống, ra ngoài, đi dạo trên bãi biển.

Kỷ Nguyên nhặt một cành cây khô bị sóng biển đánh vào, cô vẽ một vòng tròn lớn trên cát, vẽ một khối hình vuông, rồi vẽ một hình tam giác, cô chọc anh nói: “Em là ngôi sao mới của phái trừu tượng.”

Giọng Lý Mậu khàn khàn, hỏi: “Lại điên cuồng rồi?”

Cô khẽ khàng nói: “Nhiều họa sĩ điên cuồng lắm, em không tính là đặc biệt, càng không thể bộc lộ hết tài năng.”

Anh nói: “Rất biết ngụy biện.”

Tay anh nhẹ nhàng nắm lấy eo cô, cô dựa trên vai anh, mặt biển xa xăm sương mù mênh mông, bọt sóng dâng trào, lên rồi xuống, làm ướt giày của hai người họ.

Con người có lúc hết sức trống rỗng, sông dài mênh mông, vô biên vô hạn, có lẽ bọn họ không nên nán lại nơi này.

Tiếng chim hải âu ngẫu nhiên vang lên, đặc biệt xa xăm trong làn gió, anh và cô bỗng nhiên đều trầm lặng.

Chập tối, Lý Mậu đi cưỡi ngựa, Sachima hiển nhiên rất vui vẻ, một người một ngựa rong ruổi trên đường chạy.

Kỷ Nguyên ngồi ở khán đài, trại ngựa trống trải, đơn sơ, cây cỏ héo úa.

Cô nghĩ tới đa số người đang độ tuổi hai mươi ba mươi sẽ chết đi, bởi vì qua độ tuổi này, bọn họ chỉ là cái bóng của mình.

Nhưng cô ngóng nhìn dáng vẻ cưỡi ngựa của anh, cảm thấy anh không phải thuộc đa số những người kia.

Bầu trời tối đen, khán đài chỉ có một ngọn đèn đường, Kỷ Nguyên không thấy rõ Lý Mậu đang ở đâu, nhưng có thể nghe được tiếng vó ngựa.

Chốc lát, bóng anh cưỡi ngựa lướt qua đường chạy trong ngọn đèn, cảnh tượng có chút bất ngờ, có chút lâu dài, tựa như không biết người từ triều đại nào giáng xuống.

Kỷ Nguyên ngồi im, trong lòng đếm số, anh cưỡi một vòng cần đếm bao nhiêu, chờ anh biến mất lại đổi sang một vòng số khác.

Cho đến khi có một vòng chạy thật lâu, trong bóng đêm cũng chẳng nghe được tiếng vó ngựa.

Kỷ Nguyên đứng dậy, vội vàng đi xuống khán đài, cách lan can nhìn xung quanh, bốn phía chỉ còn tiếng gió lạnh.

Cô lo Lý Mậu bị ngã ngựa, thế là cô gọi tên anh.


Anh lên tiếng, dắt Sachima đi ra trong bóng đêm, đến nơi có ánh sáng.

Cô mở ra then cửa hàng rào, đi qua phía anh.

Lý Mậu nhìn ra sự khẩn trương của cô, anh nói: “Cái

móng của Sachima bị lỏng, anh đi xuống dắt nó một đoạn.” Cô cảm thấy mình trấn tĩnh một chút.

Anh nắm tay cô, hỏi: “Em sợ à?”

Cô nói: “Không có.”

Anh kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên tóc cô một cái, không nói thêm gì cả.

Trong gió đêm chỉ có anh và cô, còn có một con ngựa, âm thanh côn trùng đã biến mất từ sớm, đèn đường không phát sáng cái gì cả, giống như muốn hao mòn.

Cô hỏi: “Có tốt hơn chút nào không?”

Anh cười nói: “Tốt một chút.”

Cô ừ một tiếng.

Hai người dắt Sachima trở về.

Buổi tối, anh ở phòng tắm ngâm nước tắm, gọi tên cô.

Cô đứng ở cửa, nhìn anh.

Anh cười nói: “Nhóc Nguyên, em có thể dùng tiếng Anh đấu võ mồm với anh, giờ đọc một tác phẩm nổi tiếng bản gốc cho anh nghe đi.”

Cô hỏi: “Em đọc rồi khiến mình buồn ngủ thì làm sao đây?”

Anh cười nói: “Anh sẽ phụ trách hôn em tỉnh dậy.”

Cô nhoẻn miệng cười, hỏi: “Hoàng tử, anh muốn nghe tác phẩm nào?”

Anh nói: “Tolstoy đi.”

Cô hỏi: “Ông ấy không phải viết kiệt tác tiếng Nga sao?”

Anh cười trêu chọc: “Nhóc Nguyên, lúc em cãi nhau với anh lợi hại như vậy, anh còn tưởng rằng em thông thạo mười ngôn ngữ ngoại quốc đấy.”

“…”

Hóa ra anh cố tình chọc ghẹo cô, cô không thèm để ý tới anh, bỏ đi mất.

Buổi tối, hai người ngủ cùng nhau, Kỷ Nguyên bỗng nhiên hơi sợ tối, muốn bật cái đèn nhỏ, Lý Mậu nói được.


Cô luôn nhìn ánh sáng kia, lo lắng trong lòng tan đi một chút.

Hoàng hôn của ngày cuối cùng, hai người ngồi cạnh cửa sổ sát đất, ngắm nhìn nắng chiều mùa đông lặn xuống mặt biển, lờ mờ tựa như một vệt trà đá.

Lý Mậu dời chuyển ghế dựa, bỗng nhiên kề sát một chút, anh cầm tay Kỷ Nguyên, nhẹ nhàng mở ra, đeo một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh tựa như ánh sao vào ngón áp út của cô.

Anh tự nói: “Anh luôn chờ thời điểm thích hợp, bây giờ hình như cũng không thích hợp, nhưng rốt cuộc khi nào thì mới thích hợp chứ?”

Cô kinh ngạc.

Anh ngẩng đầu, hỏi: “Vui lắm hả?”

Cô ừ một tiếng.

Anh bình thản nói: “Anh đã không còn vị trí ở tập đoàn.”

Cô nói: “Đây là một sự chứng minh.”

Anh nhìn cô chăm chú, hỏi: “Chứng minh cái gì?”

Cô cười nói: “Chứng minh em không chỉ yêu vẻ sáng chói của anh, nếu anh bằng lòng phát tướng, tình yêu của em càng thuần túy hơn.”

Anh nhoẻn miệng cười, nói: “Lại vờ vịt rồi, gả cho một người đàn ông vừa nghèo lại béo, đến lúc đó muốn khóc cũng không kịp.”

“Sẽ không khóc đâu.” Cô rất chắc chắn.

“Ồ, không phải đã khóc rồi sao?”

Anh mở ra lòng bàn tay mình, miệng vết thương phai nhòa, để lại một vết sẹo nhợt nhạt.

Cô nhẹ nhàng nắm tay anh, che khuất miệng vết thương kia.

Anh nhìn cô, hai tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái.

Anh nghĩ tới vợ mình tin tưởng mình tự đáy lòng, nhóc Nguyên bận tâm đến anh, trong lòng anh tràn đấy ấm áp.