Chim Hoàng Yến Tự Chui Đầu Vào Lưới

Chương 56: Quán Rượu




“Cái gì? Mã Môn bị Hoắc Lệ giam cầm?”

Trong một gian phòng ở quán rượu bên kia, vài người vẻ mặt nghiêm túc. Trong đó có một kẻ tay chống cằm ngồi trên ghế lắc lư, mũ beret trên đầu sắp rơi xuống và một kẻ ôm bình rượu cau mày, tuy rằng hai tư thái khác nhau nhưng lo lắng hiện lên trong ánh mắt không hề giảm đi chút nào.

Bầu không khí khẩn trương hết sức căng thẳng.

“Suyt, nhỏ giọng thôi, cẩn thận tai vách mạch rừng.” Tên ôm bình rượu cầm cái chai gõ nhẹ lên ghế ngồi của thanh niên vừa lên tiếng.

Kính mắt đẩy gọng kính, phía sau cặp kính là ánh mắt sắc lạnh, mở sổ ghi chép kiểm tra một lượt những người có mặt tại đây, trịnh trọng nói:

“Mọi chuyện thật trùng hợp, phía Cảnh sát đã điều tra nguyên nhân cái chết của Đào Thành Võ, kết quả chẳng thu được gì, sau đó Đào gia lại bị niêm phong, cuối cùng tên Dĩ Đông mang danh là kẻ phản bội bị đuổi khỏi Hoắc gia.”

Nhị Mao gật đầu ra hiệu Kính mắt tiếp tục phân tích. Khả năng điều tra tóm tắt và phân tích tình huống của tên quân sư này có thể so sánh với rađa máy móc. Tuy rằng tất cả những chuyện này Nhị Mao đều trực tiếp tham gia nhưng vẫn cần phải nghe qua báo cáo xâu chuỗi của Kính mắt, hắn ta mới lờ mờ cảm thấy có một âm mưu nào đó phía sau.

Có lúc hắn ta cho rằng tên kia quá quan trọng hóa vấn đề, nhưng cũng có lúc hắn ta phải gật đầu tâm phục, đây quả thực là một vũ khí sát thương cực mạnh, Mắt kính có cái nhìn bao quát toàn diện, tìm ra điểm đáng ngờ, có ích cho việc phản công.

“Tên kia vừa vặn xuất hiện ở quán rượu chúng ta, sau đó Hoắc Lệ mang theo Đào Thất chạm mặt lão đại ở bến tàu, lúc này Mã Môn đột nhiên biến mất. Căn cứ lời khai của người qua đường, lão ta đã leo lên một chiếc xe, nhưng lại là xe của Hoắc gia bởi vì tên lái xe chính là David.” Kính mắt lật lật sổ ghi chép trình bày lại một lượt, lại mở nắp bút viết viết gì đó.

“Toàn bộ chứng cứ này đã đủ để chứng minh Hoắc Lệ đã sớm biết được thân phận chúng ta, hơn nữa hắn ta còn đặc biệt quan sát từ xa, thậm chí buổi đấu giá vài tháng trước cũng là hắn tung ra tin tức giả, kỳ thực dùng kế điệu hổ ly sơn để dẫn dụ chúng ta ra khỏi hang ổ.”

Chú Tửu càng nghe sắc mặt càng trầm trọng, hắn nhìn Nhị Mao, mà Nhị Mao lại lắc đầu; hắn lại quay sang nhìn Tiểu Đường, phát hiện Tiểu Đường chỉ một mực ngắm Nhị Mao, căn bản không nghe vào tai điều gì.

“Chúng đang tìm lý do báo Cảnh sát để bắt giữ toàn bộ tổ chức, chẳng qua một năm trước trộm mất của chúng mấy phân tiền lẻ thôi, đúng là mấy kẻ nhà giàu ki bo ích kỷ!” Tiểu Đường thầm oán than một tiếng.

“Mẹ nó, chúng ta tính sai một bước rồi.” Chú Tửu ném chai rượu trên tay xuống đất “xoảng” một tiếng, tất cả mọi người trong phòng giật mình.

Giống như một hồi chuông cảnh báo phá tan cục diện trầm trọng.

“Sai chỗ nào? Kính mắt!”

“Là Đào Thất!” Kính mắt đẩy gọng kính, ngữ khí chắc nịch.

Nghe thấy cái tên này, Nhị Mao ngồi chính giữa biểu tình ngưng trọng, ánh mắt không thể tin, mọi người nhìn nhau xì xào không thôi.

Nhị Mao nói: “Mấy năm gần đây các người vẫn theo dõi cậu ấy chứ, có thể phát hiện ra điều gì khác thường không?”

“Bị mắng chỉ biết im lặng lắng nghe, tự ti, thường trầm mặc trốn tránh trong phòng.”

“Nửa đêm mới dám đi phòng bếp kiếm đồ ăn, lúc nào cũng khúm núm khép nép, nếu bị phát hiện sẽ nhanh chóng bỏ chạy, nhưng nếu bị người anh trai bắt lại sẽ quật cường chịu đánh nhất quyết không mở miệng cầu xin tha thứ. Nếu như tôi đoán không lầm thì cái chân gãy kia là do người anh trai thiếu đạo đức của cậu ta gây nên.”

“Dù sao đứa nhỏ đó thoạt nhìn không quá thông minh.” Chú Tửu trong ánh mắt có điểm thương xót, tức giận thay cho Đào Thất.

Mấy đứa trẻ sinh ra trong hào môn thế gia, sống còn khổ hơn những đứa con nhà bình dân.

“Đó là bề ngoài thôi, sau khi cậu ta gặp Hoắc Lệ các người có tiếp tục điều tra không?”

“Không để mắt đến, không phân tích, không truy xét.” Sau khi nghe những thảo luận về tuổi thơ Đào Thất, tên Kính mắt gấp quyển sổ lại, trịnh trọng kết luận.

“May là tôi đã tra ra, có thể thấy mấy người làm việc không đàng hoàng. Trước tiên nghe ngóng tính cách, hành vi, thái độ của cậu ta.”

“Cái này có liên quan gì đến việc Mã Môn bị giam cầm?” Tiểu Đường khó hiểu lên tiếng.

“Có lẽ ngay từ đầu, sếp đưa Đào Thất đến bên Hoắc gia đã là một nước đi sai lầm rồi.” Kính mắt không trả lời câu hỏi của Tiểu Đường mà chuyển tầm nhìn về phía Nhị Mao, ánh mắt hắn lóe sáng khiến cho Nhị Mao hoài nghi, nguyên nhân sự tình chuyển biến xấu thật sự xuất phát từ Đào Thất.

Mọi việc đều thông qua số liệu phân tích mà vận hành theo đúng kế hoạch, đột nhiên xuất hiện một nước đi sai, khiến cho toàn bộ cục diện trở nên rối ren.

Nhị Mao phì cười nhớ lại khoảng thời gian ở chung với Đào Thất trước đây, hình như có điểm khác so với ngày bé, ngay cả hắn cũng không thể xác định biến số xuất hiện có phải do sự thay đổi của Đào Thất hay không?

“Kẻ ngốc cũng có thể trở nên thông mình, có khả năng chúng ta đã đánh giá thấp Đào Thất.” Kính mắt lại một lần nữa đưa ra kết luận, hắn giơ quyển sổ ghi chép bọc da đến trước mặt Nhị Mao.

Ý bảo lão đại mở ra.