Chim Hoàng Yến

Chương 85: Bại lộ




Hôm nay Lục Úc về sớm hơn bình thường một chút, trong nhà vô cùng yên tĩnh, tầng dưới chỉ còn đèn áp tường vẫn sáng, ngẩng đầu lên, thấy phòng ngủ ở tầng hai vẫn sáng đèn.

Chim sẻ nhỏ đang đợi anh.

Lục Úc khẽ khàng bước lên tầng, đứng lại trước cửa phòng ngủ một lúc, nhẹ nhàng mở hé cửa ra, rồi nghiêng người đi vào.

Anh nhìn xung quanh một lượt, đèn trong phòng vẫn bật, mọi thứ đều xán lạn. Bên bàn đọc sách không có ai, rèm cửa chưa buông xuống, không thấy bóng dáng Bùi Hướng Tước đâu nên Lục Úc lại tiếp tục tìm kiếm xung quanh, mới thấy chăn trên giường gồ lên một "cục" Bùi Hướng Tước.

Lục Úc tiến lại bên giường, loáng thoáng có thể thấy bóng dáng say ngủ của cậu. Chắc là vừa mới tắm xong, vùi mình trong chăn rồi ngủ thiếp đi mất, đứng ở xa cũng có thể nhìn thấy gò má câu ửng hồng, tôn lên trên lớp da trắng như tuyết. Có lẽ đang nóng, nên chóp mũi Bùi Hướng Tước lấm tấm mồ hôi, đang chực chờ lăn xuống, đôi môi cũng mềm mại hồng nhuận như trái táo đỏ vì nhiệt lượng của thân thể, khiến người ta muốn cắn một cái, nếm thử xem hương vị ngon ngọt đến đâu.

Nhưng không phải bây giờ.

Lục Úc cởi áo khoác, treo lên một bên của giá áo, không có ý định đánh thức Bùi Hướng Tước. Anh đứng từ xa ngắm nhìn chú chim sẻ nhỏ nhà mình ngủ say sưa rồi, đi vào phòng tắm ở cách vách, tắm rửa xong mới trở ra phòng ngủ. Lần này, anh đi vòng qua cuối giường, tiến đến bên giường chỗ Bùi Hướng Tước đang làm ổ.

Nhìn từ trên cao xuống, chỉ thấy được cái cằm cậu.

Lục Úc cúi người, đầu ngón tay vuốt ve gò má Bùi Hướng Tước, tuy nói trẻ con sợ lạnh, phải đắp chăn kín người, nhưng nóng quá cũng không tốt.

Tư thế ngủ của Bùi Hướng Tước luôn rất kỳ lạ, lần này cũng không ngoại lệ, cả người co quắp lại như chú rùa nhỏ nằm trên gối, mái tóc cậu đã hơi dài, lại dày, phủ lên hơn nửa cái gối.

Lục Úc cẩn thận nhìn ngắm thêm một lúc, mới phát hiện có gì không đúng lắm, dưới mái tóc đen có vật gì đó, trông có vẻ đã nhăn nhúm. Anh sợ Bùi Hướng Tước ngủ không thoải mái, nên mới khẽ vén tóc cậu lên, mới nhìn rõ vật dưới tóc cậu, là một cuốn sổ.

Không ngờ giờ Bùi Hướng Tước lại học hành nghiêm túc như thế, trong lòng Lục Úc nghĩ, anh muốn cầm cuốn sổ lên, liền nhẹ nhàng cúi người, nâng đầu Bùi Hướng Tước lên một chúi, may mà hình như bé con nhà anh lớn thế rồi vẫn không bị thính ngủ, động tác này không khiến cậu thức giấc.

Cuốn sổ đã nằm trong tay Lục Úc.

Anh vốn không định xem, nhưng rồi lại nghĩ dạo gần đây bận rộn, không có thời gian dạy kèm cho Bùi Hướng Tước, không bằng bây giờ xem thử cậu đang học đến đâu, có chỗ nào không hiểu, thời gian tới rảnh rỗi sẽ bổ túc lại cho cậu.

Nhưng mở cuốn sổ ra đọc, anh lại thấy có gì đó sai sai, đây không phải sổ ghi chép bài vở.

Lục Úc dừng lại một chút, thấy khá là hứng thú.

Trên trang giấy trắng vẽ hai nhân vật, biểu cảm động tác đều vô cùng khoa trương sinh động, đi kèm với một số câu văn ngắn, lúc chưa đọc kỹ Lục Úc còn thậm nghĩ, chẳng lẽ ngoài ca hát, chim sẻ nhỏ nhà mình còn muốn làm họa sĩ vẽ truyện tranh?

Nhưng rất nhanh sau đó, anh liền phủ nhận suy nghĩ này, bởi vì anh đã có những thấu hiểu sâu sắc hơn và biết được thêm nhiều khía cạnh hơn ở chú chim sẻ nhỏ mình nuôi.

Bùi Hướng Tước ngủ được một giấc ngon lành, so với những lần ngủ quên ngắn ngủi thỏa mái hơn nhiều. Cậu trở mình ngồi dậy, xoa đôi mắt ngái ngủ, tầm mắt vẫn còn mơ hồ, chỉ thấy mờ mờ một bóng người gần cửa sổ, tuy chỉ là những đường nét mờ nhạt, nhưng cậu vẫn có thể lập tức nhận ra.

"Lục, Lục thúc thúc..."

Lục Úc say sưa đọc cuốn nhật ký thần kỳ, thậm chí Bùi Hướng Tước đã rời giường rồi anh cũng chẳng để ý thấy. Nghe thấy tiếng Bùi Hướng Tước, anh ngẩng lên, nắm chặt tay trái, che lên môi, để giấu đi nụ cười không thể kìm nén.

Bùi Hướng Tước mới tỉnh, đầu óc vẫn còn mê man, không nhận ra trên tay Lục thúc thúc cầm cái gì, nhảy xuống thảm trải sàn, ngốc nghếch hỏi: "Lục thúc thúc, anh đang, xem gì thế ạ? Buồn cười lắm sao?"

Lục Úc hiếm khi không trả lời ngay, suy tư trong chốc lát, không trả lời trực tiếp vào câu hỏi của cậu: "Ừ, vừa ngây thơ lại vừa đáng yêu."

Bùi Hướng Tước nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nhìn thấy bìa cuốn sổ trông quen quen, cậu rốt cuộc cũng tỉnh ra, kia hình như là nhật ký của mình.

Nhật ký!

Mà trong nhật ký, mình viết cái gì?

Bùi Hướng Tước nhanh chân chạy tới trước mặt Lục Úc, muốn lấy lại cuốn nhật ký bí mật của mình. Có thể do thể lực và tốc độ phản ứng giữa cậu và Lục Úc chênh lệch khá nhiều, nên anh có thể dễ dàng tránh được, còn cậu lại ngã vào lòng đối phương.

Lục Úc thuận thế bế cậu vào lòng, nhưng vẫn không chịu bỏ cuốn sổ trong tay ra, tay còn lại đặt lên mắt cá chân của Bùi Hướng Tước, cổ chân cậu vừa nhỏ vừa trắng, như thế chỉ cần anh muốn là có thể ôm trọn một bàn tay.

Nhưng Bùi Hướng Tước không ngoan ngoãn nghe lời như bình thường, ngay cả khi ngã vào lòng Lục Úc vẫn không quên giãy giụa, nhất quyết muốn lấy lại cuốn nhật ký trong tay Lục Úc.

Lục Úc giơ cuốn sổ lên cao, tay kia ôm lấy vòng eo của Bùi Hướng Tước, hôn một cái lên chóp mũi cậu, đến vị mặn của mồ hôi trên mũi cũng thấy thật đáng yêu.

Bùi Hướng Tước ngẩn ngơ, nhưng cậu của hôm nay không giống cậu của quá khứ, hôm nay cậu là một chiến sĩ dũng mãnh, không thể tùy tiện bị cám dỗ bởi bom đạn kẻ thù bắn ra, mà phải tiếp tục chiến đấu trước nanh vuốt của Lục Úc.

Đúng vậy, hôm nay Lục thúc thúc không phải Lục thúc thúc nữa, anh là đại ma vương! Bùi Hướng Tước nghiến răng nghiến lợi nghĩ, phải viết lại chuyện này vào nhật ký mới được, nhưng nhật ký vẫn còn trong tay quân dịch.

Bùi Hướng Tước còn chưa thoát được khỏi vòng ôm của ma vương, Lục Úc đã thả lỏng tay ra trước, nghiêm túc xin lỗi: "Xin lỗi em, chưa được sự đồng ý đã đọc nhật ký của chim sẻ nhỏ. Là tôi sai rồi."

Nghe thấy Lục Úc nói xin lỗi, Bùi Hướng Tước có giận cấp mấy, cũng mềm lòng, cậu nhìn Lục thúc thúc của mình, bắt đầu thầm biện minh cho đối phương, chỉ là một quyển nhật ký ghi lại cảm xúc trong ngày thôi mà, có gì ghê gớm đâu.

Lục thúc thúc đọc, cũng có sao, không phải lỗi của Lục thúc thúc, là do mình quên không cất đi.

Khoảng thời gian này, Bùi Hướng Tước thường sẽ ngủ một giấc trước khi Lục Úc về, rồi mới viết nhật ký và cất đi. Nhưng nhật ký vừa viết vừa vẽ, thỉnh thoảng cũng tốn kha khá thời gian, lại nửa nằm nửa ngồi trên giường, nên rất dễ ngủ quên, nên Bùi Hướng Tước sẽ đặt báo thức, ít nhất là trước khi Lục thúc thúc về nhà, cậu sẽ viết xong nhật ký.

Nhưng hôm nay lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Sau khi trở về từ nhà họ Lục, tâm tình của Lục Úc không tốt lắm, cộng thêm đã xong xuôi công việc, nên anh quyết định về sớm, không thông báo trước cho Bùi Hướng Tước. Nên khi đồng hồ báo thức của Bùi Hướng Tước vang lên, đã bị Lục Úc tắt đi.

Và cuốn sổ nhật ký thì lại ở ngay trên đầu giường.

Bùi Hướng Tước cúi đầu xuống, muốn giải thích rằng cậu cũng ngại để anh đọc.

Nhưng còn chưa kịp nói ra, Lục Úc đã lên tiếng, lần này không còn nghiêm túc nữa, mà thêm một chút trêu trọc: "Hơn nữa Tiểu Tước trong nhật ký nói, không có chuyện gì mà một cái hôn thêm một viên kẹo không giải quyết được, nếu như có, thì thêm hai cái hôn và hai viên kẹo là được."

Câu nói dài như thế, anh phải nói hai lần, Bùi Hướng Tước mới hiểu hết được, hai má cậu đỏ ửng như rướm máu.

Xấu hổ quá đi.

Anh dừng lại một lát, đầu ngón tay cảm nhận được sự nóng bỏng trên gò má Bùi Hướng Tước: "Lần này tôi phạm phải lỗi tương đối lớn, chắc là hai cái hôn thêm hai viên kẹo cũng không giải quyết được. Vậy thì thêm một cái bánh kem nhé, được không?"

Bùi Hướng Tước tuyệt vọng nhắm mắt lại, không được, không được chút nào, bản tính ham ăn, dính Lục thúc thúc và tham lam của cậu bị lộ ra hết rồi.

Cậu rõ ràng, rõ ràng... được rồi, chính cậu đã viết trong nhật ký như vậy. Bùi Hướng Tước là cậu, Đại Bùi là cậu, Tiểu Tước hoạt bát có hơi vô tri kia cũng là cậu.

Lục Úc thấy cậu không nói gì, liền nói tiếp: "Xem ra chim sẻ nhỏ của tôi đã đồng ý rồi. Vừa rồi mới hôn một cái, giờ hôn thêm cái nữa. Nhà mình còn kẹo không?"

Gần đây anh quá bận rộn, thường về muộn, ban ngày lại không có thời gian ở bên Bùi Hướng Tước, buổi tối ăn đồ ngọt không tốt cho răng, kế hoạch ăn kẹo một cách khoa học chỉ có thể tạm thời dừng lại.

Họ đã rất lâu rồi chưa cùng nhau ăn kẹo.

Bùi Hướng Tước vốn đang xấu hổ, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch, Lục Úc hôn cậu một cái thật sâu, cậu gần như không thở nổi, trái tim cũng như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lục Úc cuối cùng cũng buông cậu ra, đặt cuốn nhật ký sang một bên, tầm mắt rơi xuống gò má Bùi Hướng Tước, sau nụ hôn sâu, đôi môi cậu cũng như đã chín, giống như trái anh đào trên cây, khiến người ta thèm muốn.

Bùi Hướng Tước ngại ngùng cắn môi, nghiêng đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn cuốn sổ nhật ký đặt bên cạnh.

Cậu đúng là đáng yêu.

Lục Úc kiềm chế nỗi kích động muốn hôn cậu, lại nói tới cuốn sổ nhật ký: "Đại Bùi và Tiểu Tước trong nhật ký, đều rất dễ thương, dễ thương giống như chim sẻ nhỏ của tôi vậy. Nhưng, viết nhật ký tốn nhiều thời gian như thế, A Bùi cũng không lười biếng ngày nào."

Anh đã đọc từ đầu đến cuối cuốn nhật ký, không giống nhật ký của người bình thường, nhật ký của Bùi Hướng Tước có cả chữ cả hình, nhân vật chính trong cuốn sổ là Đại Bùi và Tiểu Tước, cho dù chỉ là một chuyện nhỏ nhặt vặt vãnh, cũng khiến hai đứa nó vui vẻ. Tiểu Tước giống như con nít, ngốc nghếch ngây thơ, muốn nói gì sẽ nói ngay. Còn Đại Bùi thì chững chạc trưởng thành hơn, nó luôn rất biết kiềm chế.

Giai đoạn đầu nhật ký được viết vô cùng ngắn gọn, Tiểu Tước thỉnh thoảng sẽ nêu ra một số nguyện vọng của mình, giống như một đứa trẻ khát khao được ăn kẹo, nguyện vọng đều rất đỗi giản đơn, có khi là muốn tắm nước nóng, có khi là cảm ơn dì ở căn tin mỗi lần lấy cơm đều cho cậu thêm thịt.

Lúc đọc những dòng này, Lục Úc đều nghĩ, chim sẻ nhỏ của anh mới chỉ có bây lớn, trước khi anh tìm được cậu, cậu đã sống khó khăn đến mức nào.

Sau đó, ở một giai đoạn nào đó, Lục Úc xuất hiện An Tri Châu thỉnh thoảng cũng xuất hiện, Lục Tịnh Viên cũng biến thành chú chim cút nhảy nhót trên giấy. Tiểu Tước từ một đứa con nít thận trọng, đã trở nên hoạt bát hơn, ngay cả Đại Bùi cũng không còn kìm chế bản thân nữa, cũng có mong muốn của riêng mình, hai đứa nó suốt ngày cãi nhau, vừa ngây ngô vừa đáng yêu.

Lục Úc không hề được tham gia vào đoạn đối thoại của chúng nó, nhưng anh lại ẩn nấp giữa hai nhân vật chính, rất nhiều đoạn đối thoại, đều liên quan đến anh, ở cuối mỗi trang nhật ký, đều có hình ảnh của Lục Úc.

Bùi Hướng Tước không có nền tảng mỹ thuật, hoàn toàn dựa vào bản năng và sửa đổi từng chút một. Cậu rất nghiêm túc vẽ Lục thúc thúc của mình, cố gắng vẽ sao cho có thể nhìn ra được, một ngày đều là một hình vẽ Lục Úc khác nhau.

Đây là tấm lòng giấu kín của Bùi Hướng Tước.

Nhưng câu giống như một chú chim sẻ nhỏ rất dễ sợ hãi, luôn đem giấu vật trân quý nhất ở nơi bí mật nhất, quyển nhật ký này và cả Lục Úc nữa chính là những thứ đó. Đời trước, Lục Úc và Bùi Hướng Tước chung sống sáu năm, cũng không phát hiện ra cuốn nhật ký này.

Ở trong đó sẽ vẽ những gì?

Lục Úc tỉnh táo nghĩ, có lẽ là không có mình.

Dẫu sao, kiếp trước chim hoàng yến không có Lục thúc thúc, cậu cũng không thích Lục Úc.

Bùi Hướng Tước miên man suy nghĩ, sau khi nghĩ kỹ, mới giải thích với Lục thúc thúc.

Đây đã là chuyện từ rất lâu rồi.

Yết hầu của cậu liên tục di chuyển, cố gắng nói từng chữ: "Lục thúc thúc biết đấy, từ nhỏ, em đã không thể nói chuyện. Có một thời gian, rất dài, không nói chuyện, với ai. May mà, trước đó, cũng đã biết chữ. Nên em nghĩ, nếu, không có ai, nói chuyện cùng mình, vậy thì em tự, nói chuyện với mình cũng được. Như thế, cũng sẽ không nhàm chán."

Đại Bùi và Tiểu Tước là hai nhân vật hoàn toàn tách biệt trong nhật ký, nhưng lại đại diện cho hai mặt tính cách của Bùi Hướng Tước.

Bùi Hướng Tước sẽ không sầu muộn vì những chuyện thời tấm bé, bây giờ cậu sống rất tốt, chỉ coi những đau khổ trước đây là để tôi luyện bản thân, nên cũng không buồn khổ nữa.

Lục Úc lặng lẽ và đau lòng nhìn Bùi Hướng Tước.

Bùi Hướng Tước không muốn Lục thúc thúc buồn bã vì mình: "Nhưng, nhưng, sau khi, gặp được Lục thúc thúc thì khác!"

Cậu nghiêng đầu, bấm đốt ngón tay, đếm ra những điểm tốt của Lục thúc thúc: "Lục thúc thúc, đưa em, đi khám bệnh, nói chuyện với em, nấu cơm cũng, rất ngon. Lại còn, lại còn rất tốt nữa!"

Cậu nói đứt quãng, chỉ hận mình không thể liệt kê hết những điểm tốt của Lục thúc thúc.

Bùi Hướng Tước mở to mắt, hàng lông mi dài rậm chớp chớp, giống như cánh bướm mùa hè, lóe lên tia sáng: "Chuyện tốt nhất, chính là, Lục thúc thúc, trở thành, bạn trai em."

Tình yêu, tình bạn, tình thân trên thế giới này đối với Bùi Hướng Tước đều liên quan đến Lục Úc.

Lục Úc ôm Bùi Hướng Tước vào lòng, gật đầu: "Tôi biết, đối với tôi cũng như vậy."

Hai người ôm chặt lấy nhau, Lục Úc lại lấy những chuyện trong cuốn nhật ký để trêu Bùi Hướng Tước, vừa mới rồi nhắc đến những chuyện không vui, Lục Úc cũng không muốn cậu quá đắm chìm vào đó.

Lục Úc mở lại những trang hồi hai người mới gặp nhau, chỉ vào những câu Tiểu Tước nói: "Em xem, Tiểu Tước nhà ta nói thế nào nhỉ, hồi đó bảo em gọi tôi là anh Lục, em không chịu, còn lén lút gọi tôi là chú ở trong nhật ký, có phải chắc mẩm sẽ không bị phát hiện không? Tiểu Tước hư quá."

Bùi Hướng Tước bị bắt thóp, giả vờ như không nghe thấy.

Lục Úc cũng không ép cậu, vừa cười vừa nói tiếp: "Có phải đã thích tôi từ lâu rồi không? Ở đây nói dáng dấp của Lục thúc thúc rất đẹp, chỗ này lại bảo Lục thúc thúc rất tốt, cái gì cũng biết."

Bùi Hướng Tước không giả vờ nổi nữa: "Thích từ, từ lâu rồi, thì đã sao!"

Đúng là, chỉ muốn bịt cái miệng của Tiểu Tước lại. Ban đầu hình tượng của Tiểu Tước là một đứa trẻ vóc dáng thấp bé, sau đó lại trở thành một chú chim sẻ hoạt bát. Mỗi khi muốn nói điều gì khá xấu hổ, Tiểu Tước sẽ biến thành chim sẻ nhỏ.

Bởi vì Lục Úc từng nói, cậu là chim sẻ nhỏ của anh.

Lục Úc khẽ nhìn mày, trong nụ cười tràn ngập tình ý: "Có thể thích, em thích lúc nào cũng được."

Tiểu Tước từng nói Bùi Hướng Tước đúng là quá nhát gan, không nói được lời thật lòng.

Lục Úc lại đọc nhật ký một lần nữa, vẫn cảm thấy thú vị vô cùng. Anh nhớ rất rõ những chuyện sau khi cả hai gặp nhau, đọc những đoạn đối thoại giữa Tiểu Tước và Đại Bùi, vẫn có thể thuộc lòng những tương tác giữa hai người.

Đoạn sau của cuốn nhật ký vô cùng vui vẻ, không có phiền não gì.

Rốt cuộc cũng đọc đến đoạn Lục Tịnh Viên xuất hiện, trên nhật ký xuất hiện một chú chim cút, trông còn nhỏ hơn Tiểu Tước trong hình dáng chú chim sẻ, mập mạp, nhát gan.

Phía trên là đoạn đối thoại giữa Tiểu Tước và Đại Bùi. Thậm chí còn cố ý vẽ một mũi tên từ Tiểu Tước đến chú chim cút, viết là: "Em gái chim cút của Tiểu Tước."

Lục Úc bật cười, lại nghĩ không thể trêu chú chim sẻ này nữa, bèn ho một tiếng hỏi: "Đây là Tịnh Viên?"

Nhắc tới em gái Lục Tịnh Viên yêu quý, Bùi Hướng Tước mới rướn cổ lên, nhìn sang bên cạnh.

Cậu vô cùng tự tin với bức vẽ chim cút Tịnh Viên, cảm thấy mình vẽ rất sinh động, hoàn toàn miêu tả được tính cách dịu dàng nhu mì lại hoạt bát đáng yêu của Lục Tịnh Viên, liền hỏi: "Chẳng lẽ, em vẽ không giống sao? Rất, rất giống Tịnh Viên mà! Tịnh Viên khẳng định, sẽ rất thích."

Lục Úc đi ngược với lương tâm, phụ họa theo Bùi Hướng Tước: "Ừ, chắc chắn con bé sẽ thích."

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hai người họ cũng coi như có suy nghĩ giống nhau, Lục Úc cũng cảm thấy Lục Tịnh Viên giống một chú chim cút.

Đã đọc hết nhật ký.

Hai tay Lục Úc cầm cuốn nhật ký, đặt vào lòng bàn tay Bùi Hướng Tước, để cậu cất đi.

Rồi lại hỏi: "Đúng rồi, A Bùi, em còn nhớ chúng ta đã hôn nhau bao nhiêu lần rồi không?"

Bùi Hướng Tước nằm nhoài người lên cửa sổ, áo cậu không đủ dài, nên để lộ ra một đoạn eo trắng muốt. Cậu mở ngăn kéo, cất nhật ký đi, thuận miệng trả lời: "Chúng ta, hôn nhau, nhiều lần như vậy, sao em nhớ hết được?"

Lục Úc thở dài: "Vậy thì bất công quá."

Bùi Hướng Tước hoài nghi hỏi: "Sao, sao lại bất công?"

Lục Úc dường như đang nhớ lại chuyện gì đó, một tay ôm lấy eo kéo Bùi Hướng Tước về phía mình, tay còn lại chỉ vào mình: "Theo những gì Đại Bùi và Tiểu Tước phân chia, mắt, má, cổ và môi phía bên phải là của Tiểu Tước; trán, mũi, vành tai và môi phía bên trái là của Đại Bùi. Nhưng A Bùi hôn má tôi nhiều hơn hôn trán, em không thể vì Đại Bùi ít nói, lại hiểu chuyện mà bắt nạt nó, thiếu của nó nhiều nụ hôn như vậy được."

Bùi Hướng Tước mãi mới nghe hiểu được hết, vô cùng tuyệt vọng, chẳng lẽ Đại Bùi không phải cậu sao!

Lục Úc bế chim sẻ nhỏ vẫn còn trong lòng mình lên, ba bước đi tới bên giường, thả cậu xuống cái giường đã lộn xộn chăn gối, đưa trán đến bên môi Bùi Hướng Tước: "Không hôn thêm hai cái, bù đắp cho Đại Bùi sao?"

Hai tay anh chống lên hai bên, khóa Bùi Hướng Tước ở giữa, lời nói đùa bỡn, thiếu đứng đắn, Bùi Hướng Tước cạn lời, ôm lấy cổ Lục thúc thúc cẩn thận hôn lên.

"Đủ, đủ rồi chứ."

"Ừ, chắc là đủ rồi. Nhưng, em hôn cổ rõ ràng ít hơn hôn ở tai, như vậy tính ra Tiểu Tước lại chịu thiệt. Em không thể vì Tiểu Tước ngốc nghếch, mà hôn thiếu phần nó được."

Lúc nói đến chữ hôn Lục Úc cố ý ngừng lại, để Bùi Hước Tước hiểu rõ hàm nghĩa của chữ này và chuyện tiếp theo cậu phải làm.

Bùi Hướng Tước: "..."

Chắc là cậu cũng không hiểu lắm đâu.

Bùi Hướng Tước cam chịu số phần, tiến lại gần cổ Lục Úc, nhẹ nhàng mổ lên. Ngày mai miệng cậu chắc chắn sẽ bị sưng, không phải vì hôn môi, mà vì phải trả nợ cả đêm.

Rõ ràng, rõ ràng chủ nợ là cậu cơ mà!

Sau khi hôn lấy hôn để một lúc lâu, mới nghe thấy thanh âm của Lục Úc bên tai: "Đại khái là đủ rồi. Sau này nếu hôn môi bên trái, thì cũng phải hôn môi bên phải bù lại, Đại Bùi và Tiểu Tước, không thể thiên vị ai."

Chim sẻ nhỏ che môi, tủi thân đắp chăn lên người, không muốn nói chuyện với Lục thúc thúc nữa.

Lục Úc dịu dàng cười, dém chăn lại giúp cậu, cũng chui vào chăn, một tay nắm lấy tay Bùi Hướng Tước.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng thở cũng lúc có lúc không.

Có là Lục Úc thì lúc làm việc cũng sẽ thấy căng thẳng. Đợi đến khi bận bịu xong xuôi, về nhà trêu đùa Bùi Hướng Tước một trận, cũng thấy thoái mái hơn nhiều, trong tiếng hát của Bùi Hướng Tước, dường như anh đã nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Bùi Hước Tước mới ngủ được một giấc, nên không buồn ngủ lắm, cậu cảm nhận được hơi thở ấm áp của Lục Úc bên trán mình, liền lén lút mở mắt ra, nheo mắt nhìn anh.

Anh thật sự rất đẹp trai.

Mình thích anh, từ lần gặp đầu tiên, có lẽ đã thích rồi.

Những gì ghi trong nhật ký, đều là cảm xúc chân thật nhất.

Cậu nghĩ như vậy, trốn mình vào trong chăn mãi một lúc mới ngoi lên. Ánh trăng bên ngoài rất sáng, bởi vì hai người vội vội vàng vàng lên giường đi ngủ, nên quên chưa kéo rèm xuống, bóng cây thưa thớt ngoài cửa sổ, đung đưa theo gió, trông giống như rong biển dưới biển sâu.

Mà hai người họ cũng như đang chìm sâu dưới đáy biển.

Vậy thì Lục thúc thúc đang ngủ cạnh mình là công chúa đang say ngủ, còn mình là gì, hoàng tử tiên cá sao?

Bùi Hướng Tước cứ miên man nghĩ mãi về những câu chuyện cổ tích, không sao giải thích được.

Cậu nhớ lại lời cam kết trước đây, câu nói đó đã được cậu nhắc đi nhắc lại cả trăm triệu lần, giờ đây có thể bật thốt thành lời rất dễ dàng.

"Em giao phó bản thân cho Lục thúc thúc, Lục thúc thúc cũng phải giao phó bản thân mình cho em nhé."

Cậu lặng lẽ nói ra lời trong lòng, không ai nghe thấy cũng chẳng sao, cậu nói cho mình nghe, ghi nhớ trong lòng, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.

Nói xong, cậu vẫn còn hơi xấu hổ, vụng về ngồi dậy, bắt chước động tác của Lục Úc, dém chăn cho anh. Sau đó vùi mình vào trong chăn, hôn lên cằm Lục Úc.

"Ngủ ngon."

Lục Úc nhẹ nhàng ôm Bùi Hướng Tước vào lòng.

Cậu ngốc này, có lẽ cả đời cũng không phát hiện ra anh đang giả vờ ngủ hay đang ngủ thật.

Ngày hôm sau, ở trường, tiết trời xán lạn, rất thích hợp để hò hẹn.

Lục Tịnh Viên nhìn Bùi Hướng Tước một cái, kinh ngạc hỏi: "Bùi Bùi, sao môi anh lại sưng lên thế kia?"

Vừa hỏi xong, cô lại như nghĩ ra chuyện gì, giả bộ nuốt những lời vừa nói vào bụng, giả vờ như chưa hỏi gì.

Bùi Hướng Tước thầm kêu khổ trong lòng, bởi vì không phải Lục thúc thúc hôn câu, mà là cậu hôn Lục thúc thúc đến mức sưng cả miệng.

Extra

Tiểu Tước: Trời ơi, Lục thúc thúc đang sờ mình!

Đại Bùi: Nói thế dễ khiến người ta hiểu lầm lắm đây...

Tiểu Tước: Nhưng tớ nói thật mà! Lục thúc thúc đang sờ đầu, sờ cánh, sờ ngực, còn sờ mông tớ nữa!

Đại Bùi: Chẳng phải chỉ đang xem cậu được vẽ như thế nào thôi sao? Sao cậu có thể d*m đ**g thế chứ

Tiểu Tước: Lỗi tại tớ sao???

P/s: Ban đầu mình luôn cố gắng việt hóa câu từ nhất có thể, nhưng riêng Lục thúc thúc mình vẫn để theo âm hán việt, bởi vì đối với mình đó không phải cách xưng hô đơn thuần của em Tước với anh Lục mà là tên gọi yêu em dành cho anh.