Chim Sẻ Ban Mai

Quyển 1 - Chương 48: Cô gái dũng cảm từ Luyện Ngục trở về 5




“Ma Thu Thu! Cô lăn ra đây cho tôi!”

Trở về phòng học, tâm tình còn chưa phục hồi trở lại, từ ngoài cửa lớp đã truyền đến giọng nói quen thuộc. Tôi ngẩng đầu đã thấy, ko ngoài dự tính , quả nhiên là Tử Lôi và Hoa Chi Tổ ! Việt Mỹ chỉ nhát gan trốn ở phía sau

Bạn học trong lớp đều ở chỗ ngồi xem kịch vui, vẻ mặt vui sướng nhìn người gặp họa

“Ma Thu Thu! chỉ cần cô tối nay cùng nhóm bọn tôi đi chơi, chúng tôi sẽ giúp cô tìm cách hoãn binh đám xú nữ nhân kia, thế nào?” Vài nam sinh trong lớp chớp lấy cơ hội này xông tới

“Anh……………” Tôi phừng phừng kích động

“Đừng có giả vờ nữa được ko?! Lần này cô trở về đã trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều, ở bên ngoài nhất định là kiếm được rất nhiều tiền của đàn ông đúng ko?” Các nam sinh ghê tởm xấu xa cười

Tôi tức giận đến mức cả người phát run, đen mặt thấp giọng nói

“tránh ra…………..”

“A? Cô nói cái gì? Chúng tôi ko nghe thấy!” Vài nam sinh thừa cơ dán lên người tôi động tay động chân

Tôi chịu hết nổi!!Tôi chịu hết nổi rồi!! Từ nãy giờ tôi ko nói gì, nhưng bọn họ vẫn bắt nạt tôi! Dù sao sông cũng đã nhảy…….Đúng rồi! tôi chết còn ko sợ, tại sao phải sợ bọn họ chứ?!

Nghỉ đến đây, tôi liền mạnh mẽ đứng dậy, dùng sức đập bàn!

“Cút!”

“Ma Thu Thu! cô dám bảo chúng tôi cút!? Cô……….” Một nam sinh giơ cao bàn tay. Tôi sợ tới mức nhắm chặt hai mắt lại, nhưng cái bạt tai này thật lâu vẫn ko hạ xuống

Tôi mở to mắt…..

Kim Ánh Minh?! Sao lại là hắn? Hắn đang dùng sức nắm lấy cổ tay của nam sinh kia! Mặt của hắn sao lại bị thương ?

“Ko cho phép ở chỗ ngồi của ta quấy rối” Kim Ánh Minh lạnh lùng nói, nam sinh bị hắn nắm cổ tay đau đến mức nước mắt chảy ròng ròng

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Kim Ánh Minh! lần sau chúng tôi ko dám!” Các nam sinh khác vội vàng tỏ ra biết lỗi

Kim Ánh Minh hừ lạnh một cái, mở bàn tay đang nắm chặt tay nam sinh kia ra, dùng sức vỗ vỗ tay mấy cái. Mấy nam sinh kia…….hung tợn trừng mắt nhìn tôi , sau đó lại lui ra

“Có sao ko?” Kim Ánh Minh liếc mắt nhìn tôi , lạnh lùng nói

Tôi vội vàng lấy lại tinh thần, thu hồi ánh mắt của mình trên mặt hắn, nhỏ giọng nói

“Cảm ơn…………..”

Vừa mới giáo huấn qua hắn, hiện tại lại được hắn cứu. Tôi ko biết mình nên nói cái gì mới tốt…………

“Ma ……………Ma Thu Thu!! Cô………..cô rốt cuộc ko dám ra!” Thấy Kim Ánh Minh cứu tôi, Tử Lôi tức giận đến mức ăn nói có chút lắp bắp, một phen ra dấu cho Việt Mỹ ở phía sau

“Việt Mỹ có lòng tốt coi cô là bạn, cô lại đối xử ko đúng vôi cô ấy, mau hướng cô ta xin lỗi!”

Tôi đứng thẳng người, chống lại ánh mắt vô tội của Việt Mỹ

“Ma Thu Thu, tôi xem cô là bạn! Cô lại……………..”

Tôi nhìn Việt Mỹ diễn kịch, tâm tình lại cực kì bình tĩnh, người bạn duy nhất của tôi ở Hayakawa này, cũng là kẻ trăm phương ngàn kế muốn đuổi tôi ra khỏi Hayakawa

“Ma Thu Thu, cô còn muốn nói cái gì ko? Hả? Cô làm nhiều chuyện xấu như vậy trong lòng ko áy náy sao?”

“Cô dựa vào cái gì mà đối vối trách cứ , nhục mạ, thậm chỉ còn muốn đuổi tôi ra khỏi Hayakawa,hết thảy mọi chuyện Việt Mỹ làm ra mới được cho là ghê tởm, nếu cô ấy ko mượn điện thoại của tôi, trộm đi ảnh chụp, cũng sẽ ko thể xảy ra chuyện rắc rối của Kim Ánh Minh, nếu cô ấy ko mang tôi đi gặp đám bạn trên mạng, ép tôi quá chén, cũng sẽ ko thể hại tôi thiếu chút nữa bị trường đuổi học……………..”

Tôi nghe thấy chung quanh có tiếng hít sâu, Tử Lôi tỏ ra kinh ngạc trước sự kiên định của tôi

“Cô nghĩ những lời vu hãm người khác của tôi thì sẽ nghe sao!”

“Tôi ko cần cô tin tưởng, Tử Lôi, nhưng mọi chuyện cô nghe thấy cô đã tự mình nhìn thấy chưa? Nếu ko , tại sao cô lại tin tưởng mọi chuyện trước mắt như vậy?! Chẳng qua là cô chưa từng bị người khác hãm hại mà thôi…………….”

Lời của tôi lại khiến cho Tử Lôi trở nên trầm tĩnh, lúc này ở phía sau Tử Lôi đột ngột vang lên 1 giọng nói

“Cút ngay! Đừng cản đường cản lối!”

Tôi quay về phía phát ra tiếng nói,là Mông Thái Nhất! Mặt mũi hắn cũng giống như Kim Ánh Minh đều bầm dập cả!

Tử Lôi đầu tiên là bất ngờ, thấy người đến là Mông Thái Nhất thì mất tự nhiên , giải thích:

“A? Mông Thái Nhất! tôi nghe nói con nhỏ hầu rượu đã quay lại trường, cho nên muốn đến đây đối mặt!”

“Trở về đi!” Ko ngờ Mông Thái Nhất lại trừng mắt với Tử Lôi rống lên

Tử Lôi trăm triệu lần ngờ cũng ko ngờ tới một Mông Thái Nhất đã từng thích mình lại dùng cái thái độ này nói chuyện với nàng

“Cậu………….cậu nói cái gì!”

“Tôi kêu cô cút! Về sau ko được làm phiền Ma Thu Thu nữa!”

“Anh…………” Tử Lôi ngạo mạn hất tóc dài trên vai “thế nào? Mông Thái Nhất , cũng mê con nhỏ hầu rượu kia rồi?”

“Ai da! Nghe Việt Mỹ nói Ma Thu Thu lần này quay về , đẹp ra ko ít, xem ra thật đúng như vậy a! Ko riêng gì mấy ông già bên ngoài, ko ngờ đến ngay cả anh cũng bị nó làm cho thất điên bát đảo……………”

“Loảng xoảng_____________”

Một tiếng vang thật lớn cắt ngang lời nói của Tử Lôi. Một quyền của Mông Thái Nhất đã đập vào cửa lớp (Rin: Mông ca cool quá…!! há há)

“Anh!” Tử Lôi tức giận đến mức sắc mặt xanh mét “Ma ………..Ma Thu Thu! Cô suốt ngày chỉ dựa vào người khác, thì có bãn lãnh gì hay ho! Có ngon thì cùng chúng tôi đường đường chính chính so tài! thế nào, ko dám à………….”

“So tài thì so tài,sợ cô a!” Mông Thái Nhất ko cam lòng yếu thế trả lời

“Anh chấp nhận thì có ích gì? Chỗ dựa của người ta ko chỉ có mình anh mà còn…………..”

“Tôi chấp nhận!” Tôi lạnh lùng cắt ngang lời nói của Tử Lôi, thậm chỉ có chút sợ hãi những lời phía sau của nàng “So cái gì?”

“Sẻ con!” Mông Thái Nhất tỏ ra kinh ngạc nhìn tôi

“Được, Ma Thu Thu! Một lời đã định!” Tử Lôi thấy gian kế đã thực hiện được, thần sắc đắc ý bộc lộ trong lời nói

“Nửa tháng sau là lễ hội văn hóa của trường, ngày cuối cùng sẽ có cuộc thi bầu ra “Queen” và “King”,người được nhiều phiếu bầu sẽ thắng, cô nếu thắng tôi, tôi chẳng những sẽ ko tìm cô gây rối nữa mà ngay cả Hoa Chi Tổ cũng sẽ cho cô sai khiến. Nếu như cô thua…………thật ngại, mời cô cút khỏi cửa Hayakawa, đừng bao giờ trở về nữa. Hoa Chi! Chúng ta đi!”

Tử Lôi dùng sức hất mái tóc dài, biến mất sau cánh của lớp. Hoa Chi hướng tôi so so nắm tay, trừng mắt nhìn tôi 1 cái rồi đi theo Tử Lôi

Tôi cả người mềm nhũn, ngã ngồi xuống chỗ ngồi. Tôi điên thật rồi, tại sao lại bị Tử Lôi khiêu khích, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ tôi ko thể yên bình học ở Hayakawa sao?!

“Sẻ con, cô đầu heo a! Sao lại đáp ứng lời thách đấu của bọn họ!” Mông Thái Nhất vội vàng đến bên cạnh tôi la to

“Thách đấu? Thật ra tôi cũng ko muốn cùng bọn họ thách đấu a!” Tôi tủi thân nói

“Trận đấu đó vốn ko công bằng, hơn nữa tôi nghe nói Tử Lôi năm ngoài đã đoạt huy chương đồng……….” Mông Thái Nhất vẻ mặt bi thảm nhìn tôi “Yên tâm đi! Tôi sẽ giúp cô có được thật nhiều phiếu!”

“Này……….nếu nói như vậy thì chuyện tôi chết có phải là điều có thể nghi ngờ ko?” Tôi run run hỏi

“Yên tâm! Có Mông Thái Nhất vĩ đại ở đây, nhất định cô sẽ vào đến vòng chung kết!” Mông Thái Nhất tự hào vỗ ngực

Lúc này, Kim Ánh Minh lạnh như băng bên cạnh cũng tuôn ra một câu

“Ầm ỹ gần chết, ngu ngốc”

“Ngươi nói cái gì! ngươi nói ai ngu ngốc! Chuột chết ngươi nó cho rõ nha! Ngươi dám đánh mặt ta thành thế này…………..”

Một khi đụng phải Kim Ánh Minh, cả người Mông Thái Nhất lại trở nên hoàn toàn thất thường . Tôi tuyệt vọng lắc lắc đầu, đứng lên hướng về sân thể dục mà đi

Là phúc ko phải họa, là họa thì ko tránh khỏi! Cố lên! Ma Thu Thu! Mày ko thể chưa làm cái gì mà đã nhận thua a!!