Chim Trong Lồng

Chương 43: Liễu Hoa Đình




Editor: Bạch Miêu

Beta: Tửu Thanh

Cuối cùng Hoán Nguyệt vẫn thành thật xuất giá. Về phần gả cho ai thì không tới lượt Khương Linh Châu quan tâm, Lan cô cô thay nàng sắp xếp mọi việc rồi.

Khương Linh Châu gửi một bức thư đến Hoa Đình, trong lòng tính toán hơn nửa tháng mới có thể nhận được hồi âm, nàng cảm thấy hơi nhớ nhà. Từ phu nhân vừa gửi thiệp mời đến và nói rằng quý phủ mời gánh hát Ngũ Thụy, gánh hát Ngũ Thụy sẽ diễn vài vở kịch ở phía Nam, vì vậy Từ phu nhân muốn mời Nhiếp Chính Vương phi đến xem kịch.

Tiêu Vũ Xuyên không ép Từ Minh Nghiên vào cung nên Từ phu nhân gấp gáp tìm thông gia cho Từ Minh Nghiên, đợi Từ Minh Nghiên qua mười chín tuổi thì gả đi.

Dựa theo tập tục của Đại Ngụy, khi hai nhà kết thông gia, trước tiên phải do phu nhân từng nhà thảo luận về hôn sự, sau đó mới quyết định. Ngày quyết định thì lại mời phu nhân khác đến, phu nhân đó có địa vị càng cao thì tiểu thư được gả càng thêm giá trị.

Từ phu nhân mời Khương Linh Châu xem kịch chỉ là ngụy trang, muốn nàng đến nâng giá cho Từ Minh Nghiên mới là thật.

Khương Linh Châu không ngốc, đương nhiên nhìn ra ý đồ của Từ phu nhân. Nhưng Từ gia có quan hệ tốt với Tiêu Tuấn Trì, nàng là Nhiếp Chính Vương phi, đương nhiên phải quan tâm đến Từ gia một chút, vì thế lập tức đồng ý đến.

Ngày quyết định, Khương Linh Châu vừa đến Từ phủ, Từ Minh Nghiên và Từ phu nhân lập tức ra đón.

Vì hôm nay dạm ngõ nên Từ Minh Nghiên ăn mặc rất trịnh trọng, cô nương nhỏ chưa trưởng thành nhưng cách ăn mặc lại như châu như ngọc. Nàng ấy nhìn thấy Khương Linh Châu thì cúi đầu thi lễ, nói: “Tạ ơn Vương phi nương nương. Minh Nghiên có thể lấy được lang quân như ý đều nhờ phúc của Vương phi nương nương.”

Khương Linh Châu đỡ Nhị tiểu thư lên rồi nói: “Bệ hạ là người dễ nói chuyện nên không tốn nhiều công sức, ta không nhận nổi lễ này của ngươi đâu.”

“Vương phi nương nương lương thiện, về sau nhất định sẽ được đền đáp.” Từ phu nhân cười nói, “Minh Nghiên gả cho Đại công tử Trần gia, Trần phu nhân là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, Vương phi nương nương cứ xem hí kịch đi ạ, không cần để ý tới chúng thần.”

Những lời Từ phu nhân nói là sự thật, địa vị Trần gia không bằng Từ gia hiển hách nên trước mặt Từ phu nhân, Trần phu nhân luôn thấp hơn một chút, thấy Từ phu nhân mời Nhiếp Chính Vương phi thì càng nơm nớp lo sợ.

Trong lòng Trần phu nhân vừa vui sướng vừa lo lắng. Vui vì được trèo lên một cành cây cao, về sau có Từ gia, thậm chí là cả phủ Nhiếp Chính vương sau lưng Từ gia, dĩ nhiên Trần gia nước lên thì thuyền lên. Còn lo lắng là khi Từ nhị tiểu thư gả sang, sợ sẽ tạo điều kiện để nàng ấy nổi dậy, chỉ mong Từ nhị tiểu thư là người dịu dàng chứ không xảo quyệt.

Bên này Từ gia và Trần gia gặp nhau, bên kia Khương Linh Châu ngồi xem hí kịch.

Lúc trước nàng đã từng xem gánh hát Ngũ Thụy trên đường, thật sự hát rất hay. Lần này Từ phu nhân mời Ngũ Thụy đến, cũng chỉ có nàng ngồi xem dưới đài. Tỳ nữ đưa sổ con đến để nàng chọn. Liếc mắt một cái thấy có rất nhiều vở diễn của nước Tề như “Cung nga kiều”, “Liễu Hoa Đình”, “Vườn Lưu gia”, dưới cùng còn có “Vụ án Diêu phủ”.

Nghĩ đến vở diễn “Vụ án Diêu phủ” lần trước xem trên đường, nàng hỏi: “Vụ án Diêu phủ kể về cái gì?”

Tỳ nữ đáp: “Dạ bẩm, nói về việc lúc trước Diêu gia mưu phản.”

“Hả?” Khương Linh Châu bỗng nhiên có hứng thú, nàng nói: “Kể ta nghe đi.”

Tỳ nữ đáp “Vâng” rồi kể bên tai nàng.

Vào năm Thông Huệ, trong thành Thái Diên có gia đình nọ là Diêu gia, cả nhà đều là người trung thực thẳng thắn. Diêu đại tướng quân thiện chiến, Diêu đại phu nhân là người phụ nữ không thua đấng mày râu. Tên gian vương đố kỵ người lương thiện nên vu oan Diêu gia mưu phản. Đúng lúc Hoàng đế vừa đăng cơ, nhẹ dạ cả tin rơi vào bẫy của đệ đệ mà ra lệnh chém cả nhà Diêu gia.

Diêu đại tướng quân và huynh đệ bị chém đầu, chết rất thảm, chỉ còn Diêu phu nhân, Diêu nhị thiếu gia và Diêu tiểu muội. Diêu phu nhân ép Nhị thiếu gia suốt đêm bôn ba, dấn thân vào dưới trướng Thiện vương, một đêm tránh bão rồi đợi ngày sau báo thù.

Gian vương biết Nhị thiếu gia chạy trốn thì uy hiếp phu nhân giao Nhị thiếu gia ra. Ai ngờ phu nhân kiên cường bất khuất, thà chết chứ không muốn chặt đứt huyết mạch Diêu gia. Gian vương không còn cách nào, hắn bắt Diêu tiểu muội chỉ mới tám tuổi lại, trước tiên chọc mù mắt Diêu tiểu muội rồi khiến cô bé bị câm, thế nhưng Diêu đại phu nhân vẫn cứ thờ ơ, cuối cùng bị đâm chết ở cột treo.

“Vụ án Diêu phủ” ca ngợi Diêu đại phu nhân kiên quyết khí khái. Giọng hát thê lương bi phẫn, chỉ người của Ngũ Thụy mới có thể lên đài để diễn Diêu đại phu nhân.

Quả thật vở diễn như Tống Chẩm Hà nói, chém chém giết giết không thích hợp cho nhiều nữ quyến xem. Vì thế Khương Linh Châu chọn vở “Liễu Hoa Đình”.

Không bao lâu sau, Từ nhị tiểu thư đỏ mặt bước đến, Trần phu nhân và Từ phu nhân đều lộ vẻ vừa lòng, có vẻ việc chung thân đại sự đã quyết định xong.

Từ Minh Nghiên thỉnh an Khương Linh Châu, một tỳ nữ vội vàng đi qua cầu đá, tới bên cạnh Từ phu nhân rồi nói nhỏ bên tai bà. Sau khi Từ phu nhân nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi, miệng lẩm bẩm: “Sao lại…”

“Sao thế?” Khương Linh Châu ân cần hỏi, “Xảy ra chuyện gì à?”

Khuôn mặt Từ phu nhân hết đỏ lại trắng, ngượng ngùng nói: “Nhiếp Chính Vương phi, tiểu, tiểu nhi tử của thần phụ… Đại Vũ…”

Cái tên này như đang ám hiệu, khiến Khương Linh Châu nhớ lại việc lần trước khi đến Từ gia. Lúc đó Tiêu Vũ Xuyên dùng tên giả Từ Đại Vũ, lẻn vào Từ phủ để gặp nàng. Thiên tử giá lâm, Từ gia là kẻ bề tôi nên không dám ngăn cản, chỉ để mặc hắn nghênh ngang đi vào.

Nhìn vẻ mặt của Từ phu nhân, có vẻ Tiêu Vũ Xuyên lại tới.

Trong lòng Khương Linh Châu hơi buồn bực, sao nàng đi đâu, nhìn ai, người trong cung cũng biết rõ thế chứ? Tiêu Vũ Xuyên luôn lén đến Từ gia gặp nàng, một lần còn có thể nói là tò mò, nếu thêm hai ba lần thì thành cái gì đây? Trong mắt người ngoài chẳng phải là hai người đang vụng trộm với nhau ư?

“Bệ hạ tới thì ta đi trước đây.” Khương Linh Châu đứng lên nói.

“Tam thẩm đi vội như vậy làm gì?” Không đợi Khương Linh Châu bước ra ngoài, giọng Tiêu Vũ Xuyên sang sảng vang lên. Mặt mày hớn hở, phát quan trên đầu đính ngọc quý, hắn nghênh ngang đi vào với vẻ gian xảo.

“Bệ hạ.” Khương Linh Châu cúi đầu thi lễ, “Thần thiếp là người không thú vị, ở lại đây chỉ sợ làm phiền bệ hạ.”

“Gì mà phiền với không phiền? Trẫm từ cung đến đây không phải vì tìm thẩm đâu.” Tiêu Vũ Xuyên cười hì hì. Thường ngày khuôn mặt hắn có vài phần giống với Tiêu Tuấn Trì nhưng nhìn phong lưu hơn, không biết người nào trong cung chơi đùa với hắn rồi để lại vết chu sa ở ấn đường, khiến hắn càng thêm đa tình.

Nghe xong những lời này, Khương Linh Châu nhẹ nhàng thở ra.

Tiêu Vũ Xuyên vén áo bào ngồi xuống. Vốn con hát trên đài đã ngừng diễn từ nãy, cả đám nhìn nhau đứng tại chỗ. Tiêu Vũ Xuyên vỗ đùi, reo lên, “Nữa đi nữa đi, tiếp tục đi. Vở gì thế? Là “Liễu Hoa Đình” sao? Trẫm cũng biết hai ba câu.”

Hắn dứt lời rồi nghiêng đầu nói với Khương Linh Châu: “Trẫm cũng thích xem gánh hát Ngũ Thụy, nhưng Tam thúc quản lý trẫm rất chặt, không lần nào mời vào cung được. Nếu muốn xem đành phải lén trốn ra ngoài.”

Khương Linh Châu bật cười, nói: “Lúc này bệ hạ nên lấy quốc gia làm trọng.”

“Quốc gia? Lấy quốc gia gì chứ…” Tiêu Vũ Xuyên giả ngốc, bày ra vẻ mặt vô tội, “Không phải trẫm… Gặp chuyện nên ra ngoài giải sầu sao?”

“Cái này…” Khương Linh Châu không muốn để ý tới hắn. Dù sao Thiếu đế này luôn có lý do thoái thác, đẩy toàn bộ chính vụ sang cho Tam thúc của hắn xử lý.

“Hôm qua thái y chẩn đoán Vương tần có hỉ mạch.” Tiêu Vũ Xuyên nói.

“Chúc mừng bệ hạ có long tự.” Khương Linh Châu và những người có liên quan ở bên cạnh vội vàng nói.

Mặc dù Tiêu Vũ Xuyên đã sớm nạp thiếp nhưng con đường nối dõi của hắn rất gian nan, đến cả một đứa con cũng không có. Thỉnh thoảng có phi tần mang thai nhưng chưa đủ mấy tháng đã sảy thai. Chuyện như vậy xảy ra tận ba bốn lần, trong triều đình lén đồn đại rằng Tiêu Tuấn Trì âm thầm ra tay, dứt khoát cắt đứt huyết mạch tiên hoàng.

Khương Linh Châu không rõ rốt cuộc chuyện này có phải do Tiêu Tuấn Trì làm hay không, nhưng nàng biết mọi hành động của hắn luôn đặt đất nước lên hàng đầu, sẽ không làm việc vô ích.

“Khoan đã, trẫm chưa nói xong.” Tiêu Vũ Xuyên vắt chéo chân, kéo dài giọng nói nốt, “Sáng nay Vương tần bị ngã, đứa bé trong bụng không còn nữa. Trẫm buồn bực nên mới ra ngoài giải sầu.”

Trong lòng Khương Linh Châu ngạc nhiên.

Lại, lại sảy thai?

Việc này… chỉ sợ Tiêu Tuấn Trì càng khó thoát khỏi tiếng xấu.

“Sau này bệ hạ chắc chắn phúc trạch kéo dài, con cháu đầy đàn.” Khương Linh Châu không biết nên nói gì nên thuận miệng nói qua loa vài câu. Trong chớp mắt, nàng nghe thấy Tiêu Vũ Xuyên kêu to.

“Tam thẩm! Thẩm đừng cử động! Trên vai thẩm có gì này!”

Khương Linh Châu bị dọa, nhất thời không dám nhúc nhích. Nàng liếc mắt thoáng nhìn qua, quả thật trên vai có gì đó không rõ lắm, hình như là côn trùng. Nàng là con gái, sợ nhất những con như sâu rắn chuột, vì thế không dám nhúc nhích.

Tiêu Vũ Xuyên ngồi xổm xuống trước mặt Khương Linh Châu, giơ tay thăm dò thứ trên vai nàng, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Thẩm đừng hoảng sợ, trẫm bắt nó giúp thẩm.”

Thiếu đế vươn tay nhẹ nhàng phủi mấy cái trên vai nàng, cùng lúc đó, hắn nhỏ giọng hỏi Khương Linh Châu: “Thẩm đã từng hỏi Tam thúc chưa? Vì sao ngày đó thúc muốn cưới thẩm?”

Ngón tay Tiêu Vũ Xuyên trượt xuống theo sợi tóc đen nhánh của Khương Linh Châu. Thứ đó di chuyển trên mái tóc đen như mực, lướt qua khe hở lòng bàn tay hắn, cuối cùng nhẹ nhàng rơi xuống, “Thì ra là cánh hoa.”

Tiêu Vũ Xuyên giơ thứ trong tay lên, nhướng mày, trong mắt đầy ý trêu đùa.

Quả thật trong lòng bàn tay hắn là một cánh hoa hạnh. Khương Linh Châu vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy cây cổ thụ trong vườn của Từ gia, thân cây to đến nỗi hai tay ôm không hết, ẩn sau phiến lá xanh ngắt là những đóa hoa màu đỏ nhạt lẫn đỏ đậm rất đáng yêu.

Tiêu Vũ Xuyên vỗ tay, vén ống tay áo lên, ngồi trở lại vị trí. Vừa rồi diễn tiết mục thiếu gia y phục lụa là chọi gà chọi dế cưỡi ngựa, hắn đọc hai câu theo con hát, có bài bản hẳn hoi, ngược lại rất xuất sắc.

“Con dế mèn này càng đấu càng hăng, Bạch tướng quân, Đại Linh Nhi, hai ngươi không đấu, sao lại để đầu ta đầy gai làm vua thế này? Ô kìa tiểu công tử, Viên Quán viết: “Cây cỏ không còn xanh nữa, nay Vương tôn lại về”, Thi Âm sững sờ nói: “Vương tôn, con dế mèn cũng vậy”, chẳng phải cười người bên ngoài ư?”

~~~ Tác giả có lời muốn nói:

Đại Cẩu: Tại sao ta lại cảm thấy trên đầu có gì đó màu xanh nhỉ?