Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Quyển 2 - Chương 42: Là bút tích của ai?




Hôm sau, ánh nắng tươi sáng, hương hoa tràn ngập.

Một chiếc xe ngựa hoa lệ đứng ở bên ngoài Đông Phương Bảo, rèm xe màu lửa phập phồng theo gió, lay động thành độ cong xinh đẹp.

Hai lái xe mặc đồ đen nhảy xuống, một trái một phải mở cửa xe ra.

Một bàn tay vươn ra, vô cùng đẹp đẽ dưới ánh dương rạng rỡ, chủ nhân của bàn tay ấy là một nam tử tuấn mỹ phi phàm, khuôn mặt góc cạnh, mày kiếm mắt sáng, môi mỏng mím nhẹ. Mái tóc đen dài cột cao, sợi tóc bay nhè nhẹ. Trên ngọc quan có cài một cây trâm vàng, một vài sợi tóc còn phớt nhẹ trên má. Hắn bước xuống xe, thâm mặc cẩm bào bằng tơ lụa màu xanh, tay áo ngắn phù hợp, có viền vàng còn tươi đẹp hơn ánh nắng.

Mấy gã gác cửa chỉ cảm thấy ánh mắt sáng lên, nam tử này tôn quý phi thường.

Nam tử vươn tay, một bàn tay ngọc ngà mảnh khảnh vươn ra từ trong xe ngựa, đặt lên bàn tay hắn. Ngay sau đó, một thân ảnh đỏ rực như lửa xuất hiện trước mắt mọi người. Người đó có mái tóc đen dài như thác đến thắt lưng. Trên đầu nàng không hề có một món đồ trang sức nào cả, chỉ có ánh nắng lóng lánh rơi trên suối tóc ấy, tỏa ra vẻ sáng ngời. Đó là một khuôn mặt tuyệt sắc, cái trán cao trơn bóng có một dấu hoa đào màu hồng nhạt, mắt ngọc mày ngài, bờ môi anh đào kiều diễm, ánh mắt lạnh nhạt lại làm người ta không kìm lòng được muốn trầm luân trong ấy…

Một cô gái quá đẹp. Đấy là tiên nữ hạ phàm sao?

Mấy gã thị vệ ngây ngốc cho đến tận khi có vài con tuấn mã lao lên từ phía sau xe ngựa, bất kì ai trên lưng ngựa cũng là người phi phàm. Nhất là nam tử áo trắng đi đầu, mái tóc cột cao, khuôn mặt như ngọc, đôi mắt sâu như cái đầm có màu tím hiếm có, thần bí khó lường, lại làm người ta nhìn vào thì bị hút vào trong.

“Xin báo với thiếu bảo chủ quý bảo, Lãnh gia tới chơi.” Dạ Hồn đi lên trên, nói với thị vệ đang há hốc mồm.

“Vâng, vâng.” Thị vệ lấy lại tinh thần, một trong số các thị vệ nhanh chóng chạy vào thông báo.

Chỉ chốc lát sau đã thấy Đông Phương Triết vội vàng đi ra.

“Lãnh gia, phu nhân, hoan nghênh, hoan nghênh.” Hắn đi lên trước, chắp tay nói với Hiên Viên Dạ, Lãnh Loan Loan.

“Không dám, chúng ta rất vui khi nhận được thiệp mời của Đông Phương công tử. Hy vọng không quấy rầy người.” Hiên Viên Dạ đáp lễ, Lãnh Loan Loan chỉ lạnh nhạt gật đầu.

“Các vị đến đây là phúc khí của Đông Phương Triết ta.” Đông Phương Triết nói với những người khác, “Mời vào bên trong.”

“Xin mời”

“Làm phiền.”

Đoàn người chậm rãi đi vào Đông Phương Bảo, bên trong khắp nơi là những bóng câu xanh mát, hoa cỏ sum suê, đình các, hòn non bộ, ao sen trong trẻo. Những mái cong ngọc lưu ly, ngói xanh tường đỏ, đâu đâu cũng có hơi thở Giang Nam, không hổ là đệ nhất đại bảo trong giang hồ.

Vào phòng khách, chủ nhân, khách đều an tọa.

Từ nãy giờ Vạn Oánh Chiêu vẫn quan sát Đông Phương Triết, thấy hắn dường như đã bình thường, chắc mẩn rằng hắn đã vứt bỏ ân oán rồi. Nhưng còn mình? Đôi mắt sáng ngời như bị phủ sương, rốt cục đến lúc nào nàng mới có thể báo thù đây? Theo thời gian, nàng đã âm thầm có chút sốt ruột.

“Triết nhi, khách đã đến rồi sao?”

Chu Nghiêm Chính, có lẽ bây giờ là Đông Phương Chính đang đi đến. Hắn mặc quần áo màu xanh, mái tóc cột cao. Đôi mắt dài nhỏ đã mất hết thù hận ngày xưa, trở nên trong suốt. Khuôn mặt ngay thẳng luôn giữ một nụ cười nhẹ, hòa ái thân thiết.

“Thúc thúc, mọi người đến hết rồi.” Đông Phương Triết đứng lên, cười nhìn Đông Phương Chính. Sau khi hóa giải ân oán, hai người trở nên thân thiết. Có lẽ là muốn bù lại những lỗi lầm từng phạm, Chu Nghiêm Chính chăm sóc Đông Phương Triết như con mình vậy, từ ăn, mặc, ở, đi lại, đến chuyện nhỏ tí ti bình thường. Đông Phương Triết coi lão như cha. Vì trước kia hai người là quan hệ kẻ thù nên bây giờ gắn bó như thế làm cho người ta cảm thấy có chút khó tin. Nhưng ân oán giữa bọn phức tạp hơn bình thường, không chỉ là kẻ thù, còn là thân nhân duy nhất. Một khi thân tình cao hơn thù hận, những điều khác sẽ không còn quan trọng.

Mọi người thấy thế, trong lòng đều biết cái kết giữa bọn họ cuối cùng cũng đã tháo gỡ. Tuy rằng không nói gì, nhưng kỳ thật cũng vui vẻ.

“Hai vị là Lãnh gia cùng phu nhân ư?”

Đông Phương Chính đi lên trên, cúi đầu với Hiên Viên Dạ, Lãnh Loan Loan, “Đa tạ nhị vị cứu Triết nhi, xin nhận lễ của lão phu.”

“Thúc thúc.” Đông Phương Triết gọi, hắn biết thúc thúc đã ăn năn. Chuyện ngày xưa, hắn cũng không muốn nhắc lại, chỉ hy vọng hai người có thể cùng nhau phát triển Đông Phương Bảo, có thể không làm tổ tông Đông Phương Bảo thất vọng.

“Đông Phương tiên sinh đừng khách khí.” Lãnh Loan Loan nhìn hắn, “Ta cứu hắn không phải cố ý.”

“Chuyện này…” Đông Phương Chính sửng sốt vì lời nói đó, có ý gì? Lão lại quay sang nhìn Đông Phương Triết.

Khóe miệng Đông Phương Triết giật giật, lộ ra một nụ cười khổ. Hắn cũng biết Lãnh Loan Loan cứu mình không phải cố ý, nhưng mặc kệ là sao, hắn cũng muốn cảm ơn nàng. Bởi vì nàng, nên hắn mới phá bỏ được rào cản giữa bản thân và thúc thúc.

Hiên Viên Dạ nhíu mày, tính tình của Loan Loan lại làm cho người ta xấu hổ.

“Ha ha, dù sao đi nữa, chuyện phu nhân cứu Triết nhi là sự thật. Được rồi, lão phu đã chuẩn bị tiệc rượu, mời chư vị cùng nhập tiệc.” Nếu nàng nói như vậy thì có ý kiến của. Mặc kệ, cứu Triết nhi là sự thật, vậy thì cảm ơn.

“Mời.”

“Mời.”

Mọi người đứng lên, đáp lễ.

Đang đứng ở cửa ngoài đại sảnh, ánh mắt Vạn Oánh Chiêu đột nhiên rơi vào lạc khoản của một bức tranh treo trên vách tường. Khuôn mặt nàng bỗng nhiên biến đổi, phất tay nói:

“Chờ một chút.”

“Sao vậy? Vạn cô nương?” Đông Phương Triết quay lại, có chỗ nào không ổn sao? Làm chủ nhân, hắn tất nhiên là lo lắng sợ đãi khách không được chu toàn.

“Bút tích trên bức họa kia là của ai?” Vạn Oánh Chiêu nhìn hàng chữ trên tranh, run rẩy hỏi. Không sai, tuyệt đối không thể sai, chữ viết kia giống như của nam tử kia giao cho phụ thân. Chẳng lẽ hung thủ có liên quan tới Đông Phương Bảo sao?

“Đó là tranh do cậu của ta đã đề lạc khoản.”

Đông Phương Triết trả lời, cũng không biết bức họa kia có chỗ nào không phải? Hình như nghe khẩu khí của nàng là ở mục đề khoản của cậu sao? Hắn nhìn nét mực trên bức họa kia, lại nhìn Lãnh Loan Loan, bọn họ biết chuyện gì sao?

Mọi người nghe được câu trả lời, của Đông Phương Triết, nhìn nhau một cái, đều thấy một ý tưởng trong mắt nhau:

Có lẽ, bọn họ đã tìm được hung thủ diệt Vạn Gia Trang rồi.