Chinh Chiến

Chương 106: Hầu Văn Cực thay đổi chủ ý




Ở bên trong Khách Thắng Cư, bệ hạ hùng hồn diễn thuyết, trò hay như vậy mà Trương Thế Nhân đã bỏ lỡ. Ngay cả bệ hạ cũng không chú ý tới cái thiếu niên biên quân bị hôn mê mà Trác Bố Y mang đi.

Nhìn xem bệ hạ nói chuyện thật vui cùng đám người biên quân, dường như ngài tạm thời còn quên cả Hầu Văn Cực, nhưng hai mắt Hầu Văn Cực lại sáng lên. Không ai biết rõ, khi đang nhìn bệ hạ cùng uống rượu với những người biên quân, trong nội tâm của hắn đã sớm thay đổi kế hoạch.

Không thể không thay đổi.

Bởi vì bệ hạ đột nhiên đến Khách Thắng Cư, có một số việc hắn biết rõ hắn không thể nào dối gạt được.

Trên đường đá xanh, xe ngựa chậm rãi đi thẳng tắp về phía trước, vững vàng mà lại thoải mái và dễ chịu.

Hình như thiếu niên nằm trong xe ngựa đã ngủ rồi, chỉ là hai hàng lông mày của hắn vẫn nhíu chặt, biểu hiện việc hắn vẫn đang nhận lấy sự thống khổ quá mức kịch liệt. Trác Bố Y cúi đầu nhìn Trương Thế Nhân, tựa hồ không thể giải thích được vì sao thân thể thiếu niên này lại quỷ dị như thế. Ban đầu, vào lúc nhìn thấy Trương Thế Nhân ở phiến rừng rậm kia, Trương Thế Nhân chỉ mở hai huyệt trong số một trăm hai mươi tám huyệt. Nhưng vừa rồi, khi hắn bắt mạch cho thiếu niên kia, hắn bỗng phát hiện thân thể thiếu niên này vậy mà mở bảy huyệt.

Tuy rằng việc mở bảy huyệt với người bình thường cũng không coi là gì, nhưng đối với Trương Thế Nhân, đây là một chuyện làm người khó thể tin được.

Trác Bố Y nhíu mày trầm tư, lại trăm mối mà không có lời giải.

Hắn còn tưởng rằng có lẽ Trương Thế Nhân là cùng một loại người với Đại tướng quân Tả Tiền Vệ La Diệu, có thể tu hành mà không cần dựa vào Khí Hải. Nhưng bây giờ hắn mới phát hiện mình sai rồi.

Năm đó La Diệu là bị người đánh nát Khí Hải, lại đại nạn không chết, cho nên dựa vào luyện thể thuần túy mà đạt tới mức độ Cửu Phẩm thượng. Điều này đã vượt qua sự nhận thức của tất cả mọi người, thậm chí cả Chu viện trưởng của Kinh Võ Viện và Tiêu chân nhân của Thanh Nhạc Sơn đều không có cách nào giải thích cho hợp lý. Không ai có thể biết vì sao nát Khí Hải mà La Diệu không chết, vì sao hắn lại có thể trở hành một trong những cường giả mạnh nhất trong thiên hạ.

Song thể chất của Trương Thế Nhân tựa hồ còn quỷ dị hơn của La Diệu.

Chu viện trưởng đã từng phỏng đoán qua, La Diệu thật sự không phải đơn thuần luyện thể. Trước khi bị đánh nát Khí Hải, tu vị của hắn cũng đã siêu việt Bát Phẩm, nội kình hùng hồn. Sau khi Khí Hải bị nghiền nát, nội kình không có biến mất mà là tản vào tứ chi bách hải, thế nên có lẽ La Diệu cũng không biết thế nào đã nhận được một loại phương thức tu luyện mới. Thế là hắn có thể tiếp tục sử dụng nội kình đã tán vào bên trong cơ thể mình.

Dựa theo đạo lý, người tu hành tích trữ nội kình ở trong Khí Hải, đến lúc vận dụng, nội kình ở trong Khí Hải lại dung nhập vào tứ chi bách hải. Nếu dựa theo sự lý giải của người hiện đại, có thể xem Khí Hải là động cơ điều hành, nếu ô tô đã không có động cơ thì không có cách nào vận hành.

Bởi vậy phương thức tu luyện của La Diệu rất có thể là một loại thủ đoạn mà mọi người chưa từng gặp qua.

Chu viện trưởng cũng suy đoán rằng sau khi bị nghiền nát Khí Hải, vô cùng có khả năng là La Diệu đem cả người hắn hóa thành một cái Khí Hải lớn hơn, chứ không phải là nho nhỏ nằm ở đan điền như người bình thường.

Sau khi Khí Hải ở đan điền của hắn vỡ vụn, nhục thể của hắn biến thành một cái Khí Hải lớn hơn. Bởi như vậy, nội kình tản vào tứ chi mới có thể tiếp tục vận hành.

Và chính vì lấy thân làm Khí Hải, cho nên hắn cường đại hơn so với người tu hành bình thường.

Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Chu viện trưởng, liền chính ông ấy đều cười nói rằng đây chỉ là lời nói vô căn cứ, nếu như có người ở đương thời có thể lấy thân làm Khí Hải, như vậy thì chắc chắn vô địch thiên hạ.

Trương Thế Nhân cùng La Diệu khác nhau là ở chỗ Trương Thế Nhân căn bản cũng không có Khí Hải.

Tuy hắn mở bảy huyệt trong một trăm hai mươi tám huyệt, nhưng Khí Hải của hắn không thể chứa nội kình, thế thì mở những huyệt kia có ý nghĩa gì đâu?

Lý giải theo hướng đơn giản, có thể xem Khí Hải là một mảnh biển, một trăm hai mươi tám huyệt lại là rất nhiều dòng sông đổ về mảnh biển này. Khi cần vận dụng nội kình, nội kình theo Khí Hải tràn vào trong tất cả khí huyệt. Nếu một người không có khí huyệt, như vậy thì cho dù Khí Hải của hắn khổng lồ đến mấy, hắn cũng không có cách nào phát huy ra tu vị của mình. Mà một người nếu không có Khí Hải… Vậy hắn liền không có sức lực.

Ngay cả khí lực ăn cơm uống nước cũng đều không có.

Cho nên nói Trương Thế Nhân cùng La Diệu không giống nhau.

Trương Thế Nhân có mở khí huyệt thì cũng không có chút ý nghĩa thực tế, vậy nên suy nghĩ trong đầu Trác Bố Y càng ngày càng loạn.

Bản thân sự tồn tại của Trương Thế Nhân đã là mâu thuẫn to lớn. Không có Khí Hải thì làm sao có thể đi đứng được? Đã khí huyệt không thông Khí Hải, cho dù mở ra thì có ích lợi gì? Nhưng mà hết lần này tới lần khác, Trương Thế Nhân cường tráng như một con báo săn, hơn nữa rất rõ ràng là trong nửa năm từ khi hắn rời khỏi thành Gia Trang, thực lực của hắn đang lặng lẽ kéo lên không ít.

Ở thành Gia Trang, Trương Thế Nhân từng tự giễu rằng hắn thậm chí không đánh lại đội trưởng Nguyễn Văn Trung. Phải biết Nguyễn Văn Trung bất quá là một cái võ giả Nhị Phẩm. Vậy nhưng ở trên nửa đường đi đến đế đô, Trương Thế Nhân lại mạnh mẽ giết chết một sát thủ có thực lực Tứ Phẩm của Nhãn Sở. Tuy lúc đó phần lớn là do vận khí, nhưng nếu không có được thực lực nhất định, cho dù vận khí có cao bao nhiêu, sợ rằng hắn sẽ không cầm được cơ hội ấy.

Nhìn xem Trương Thế Nhân, Trác Bố Y nhịn không được khẽ lắc đầu, thở dài:

- Chẳng lẽ La Diệu lại đúng như Chu viện trưởng suy đoán, hắn vẫn luyện nội kình chứ không phải luyện thân thể. Mà ngươi… Ngươi mới là người luyện thể đơn thuần?

Trác Bố Y không dám xác định, nhưng hắn biết rõ chính bản thân Trương Thế Nhân cũng chưa hẳn hiểu về thân thể của mình, càng không nói tới việc hắn có phương pháp tu luyện. Bằng không thì hôm nay hắn đã có thể khống chế được bản thân, chứ không đến nỗi hôn mê bất tỉnh.

Tại bên trong Khách Thắng Cư, tiểu tử này không biết lượng sức mình, hắn cường hành phá vỡ “Họa địa vi lao”. Nếu không phải ở thời khắc cuối cùng Trác Bố Y cảm thấy hắn không còn đủ sức phản kháng mà cởi bỏ “Họa địa vi lao”, e rằng hắn ta đã sớm bị “Họa địa vi lao” phản phệ, bị nó đè đứt từng khúc gân mạch.

Nhưng dù vậy, người này vẫn làm cho người khác phải lau mắt mà nhìn.

Nếu Trương Thế Nhân biết ở lúc thần trí của mình có chút mê loạn, lúc hắn có thể cường hành phá tan “Họa địa vi lao” chẳng qua là do Trác Bố Y thả lỏng, chỉ sợ sẽ kinh ngạc tột đỉnh. Riêng việc khống chế toàn bộ người ở bên trong Khách Thắng Cư đã là một chuyện tình rất khó, nhưng Trác Bố Y lại có thể phân thần khống chế mỗi người, điều này cần tinh thần lực nghịch thiên cỡ nào?

Thiên phú của hắn đáng sợ, chúng ta cũng có thể thấy được phần nào.

Có đôi khi mặc kệ ngươi cố gắng thế nào thì cũng không thể so với hai chữ “thiên phú” này.

Ngay ở lúc Trác Bố Y có chút ngẩn người, ở một quầy hàng bán quà vặt ven đường, lão già què đi ngang qua, liếc nhìn chiếc xe ngựa, khóe miệng không khỏi giương lên.

“Trác Bố Y, người khác nói ngươi đã sớm thoát khỏi trần tục. Nhưng trong mắt ta… Thiên hạ không có người nào có tâm cơ sâu như ngươi. Ngươi bỏ Hoàng đế bệ hạ một bên, lại hộ tống một cái tiểu nhân vật không quan trọng gì về nhà… Trên thế gian, người trong quan phủ mà có thể làm được việc này, chỉ có một mình ngươi.”

Trong lòng lão cảm khái một tiếng, sau đó kẹp lên khối thịt chín, đưa vào trong miệng, lại rót một chén rượu Tây Bắc, vui thích nhấm nháp, cười cười.





Khi Trương Thế Nhân tỉnh lại thì trời đã tối đen, hắn mở mắt nhìn nhìn về bốn phía, ánh mắt có chút mơ hồ, nhưng hắn đều nhận ra những người ở xung quanh mình.

Trầm Khuynh Phiến, Mộc Tiểu Yêu, Đại Khuyển, Kỳ Lân.

Bốn người đều ở đây.

Trừ bốn người họ ra còn có một người mang theo khuôn mặt ân cần nhìn hắn. Trương Thế Nhân cẩn thận phân biệt chốc lát thì mới nhận ra, nguyên lai đó là người mà mấy ngày nay chưa gặp: Thôi Thương Lượng.

- Tỉnh, tỉnh!

Đại Khuyển nhìn thấy Trương Thế Nhân mở mắt, nhịn không được bật cười. Nụ cười này làm ảnh hưởng đến thương thế trên người hắn, hắn đau đến mức không tự chủ được nhếch nhếch miệng. Chỉ là sự vui vẻ trong con ngươi của hắn vẫn đậm đặc như vậy.

Mộc Tiểu Yêu ngồi ở bên người Trương Thế Nhân, đỡ hắn ngồi dậy, đút cho hắn mấy ngụm nước.

- Làm sao sẽ lại hôn mê?

Nàng hỏi.

Trương Thế Nhân lắc đầu cười cười, nói:

- Ở trong Khách Thắng Cư làm ra chút sự tình, hoặc là chính mình không cam lòng mà cường hành vận lực cho nên có chút quá nóng đi. Phải biết cao thủ ở trong phòng không có một người có thể hoạt động, chỉ có ta cực kỳ trâu bò đạp lên đến tầng hai.

Đau đớn trên thân thể đã giảm bớt không ít, nhưng mà khi Trương Thế Nhân khẽ động, trên trán của hắn vẫn lập tức xuất hiện một tầng mồ hôi. Cái cảm giác trong bụng như có cái gì đó xoắn vào đã biến mất không thấy nữa, nhưng ở trên thân thể lại không có một chỗ không đau. Không chỉ nội tạng bị kéo dãn đến đau nhức, bắp thịt trên toàn thân đều đau.

Loại cảm giác này thật giống như người chưa từng có rèn luyện lần nào chạy hết mười cây số trong một hơi, sau đó lại cắn răng hít mấy chục cái hít đất.

- Trương Thế Nhân, ngươi không sao chứ?

Thôi Thương Lượng lại gần, ân cần hỏi một câu, sau đó ngạc nhiên hỏi:

- Sau khi đến đế đô, ta dựa theo danh sách của phụ thân, đi đến từng nhà bái phỏng. Hôm nay đi nhà này, ngày mai đi nhà kia, sau này còn muốn tìm ngươi, nhưng lại không biết ngươi đi nơi nào. Rồi ta đến Hải Dương Quán hỏi, thế mới biết được ngươi thuê căn nhà này.

- Không có việc gì.

Trương Thế Nhân cười cười:

- Ngươi đi bái phỏng hết những người có giao tình với gia tộc của ngươi mới là chính sự, dựa vào quan hệ của chúng ta thì không cần để ý đến những thứ này.

- Hôm sau là cuộc thi, ngươi…

Thôi Thương Lượng nhìn Trương Thế Nhân đầy lo lắng, hỏi:

- Có thể đi sao?

- Tự nhiên có thể!

Trương Thế Nhân nói:

- Vất vả đi đến đế đô, nếu như bởi vì một chút vết thương nhỏ mà bỏ qua cuộc thi, đây chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ hay sao? Chớ nói chi hiện tại ta cảm thấy đã tốt rồi, nếu như không đi được nữa, có bò thì ta cũng sẽ bò tới trường thi.

- Ừ.

Thôi Thương Lượng trầm mặc một hồi, nói ra:

- Kỳ thật lần này ta đi đến đây cũng là vì vậy.

Hắn móc ra một chồng giấy thật mỏng ở trong lồng ngực, đưa cho Trương Thế Nhân, giải thích:

- Vào lúc ta bái phỏng một vị trưởng bối vào hai ngày trước, nghe nói đề thi của cuộc thi khoa văn, khoa hài, khoa tính toán đều bị lộ ra, là từ một vị đại nhân vật sắp xếp đề thi tiết lộ ra ngoài. Nếu không có chút ít thủ đoạn thì không lấy được chồng giấy này rồi, mặc dù là ta, không chỉ nhờ quan hệ, ta còn phải bỏ ra cả một nghìn lượng bạc.

Thôi Thương Lượng nói:

- Ta mua một phần, đã xem cả đêm, sau đó vội vàng đến đây đưa cho ngươi.

Trong nội tâm của Trương Thế Nhân có chút ấm áp, nhưng mà hắn vẫn lắc đầu:

- Thôi huynh, sợ là ngươi đã bị gạt… Đại nhân vật có thể tham gia sắp xếp đề thi cuộc thi của Kinh Võ Viện sẽ vì mấy nghìn lượng bạc mà phạm vào cái tội lớn, cái tội mà có thể bị chém đầu? Hơn nữa, thứ cho ta nói một câu không hay… Nếu như ngươi có thể mua được thì ở trong thành Thanh Long này có bao nhiêu người có thể mua được? Nếu như vị đại nhân vật kia muốn một bút ngân lượng gộp lại từ những người mua, thế thì chẳng lẽ hắn không sợ chuyện này bị lộ ra ngoài? Người biết càng nhiều… Nguy hiểm lại càng lớn.

- À?

Thôi Thương Lượng khẽ giật mình, vô ý thức nhìn nhìn chồng giấy trong tay mình, lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ đây là giả dối?

Trương Thế Nhân khẽ lắc đầu:

- Không biết thực hư, nhưng ta khuyên ngươi một câu, dù một ngàn lượng bạc này bị người lừa thì chuyện này ngươi cũng không được nói cho ai biết. Phần đề thi này, ngươi cũng không nên học rồi. Nếu như đó là giả dối, ngươi có nhìn thì cũng chẳng có chút hữu dụng nào. Nếu như đề thi thật sự lộ ra… Ta lo lắng đế đô sắp nổi đại phong ba.

Thôi Thương Lượng có chút ngẩn nguwòi, không biết nên tin hay không nên tin Trương Thế Nhân.

- Nhưng mà, nhìn xem thì vẫn không có gì xấu đi, vạn nhất nếu là đề thật thì sao?

- Vẫn là câu đó, mặc dù là đề thật, đó cũng là họa chứ không phải phúc.





Sướng Xuân Viên.

Khung Lư.

Ánh mắt của Hoàng đế Dương Định Thiên có chút rét lạnh đảo qua sắc mặt của Hầu Văn Cực, nhưng lại không có lên tiếng. Hắn nắm chén cháo trong tay, vừa uống chén cháo hạt sen vừa mới được chế biến tỉ mỉ, vừa liếc nhìn tấu chương trên bàn. Cái nhìn Hầu Văn Cực vừa rồi như là vô tâm, hoặc như là cực có thâm ý.

Phịch!

- Chủ tử…

Hầu Văn Cực quỳ xuống đất, cúi đầu thật sâu, nói:

- Thần có tội.

Hoàng đế buông chén cháo, nắm khăn lau, giơ lên lau miệng, ngữ khí bình thản nói ra:

- Văn võ cả triều, chỉ có ngươi gọi Trẫm là chủ tử. Trẫm vẫn luôn xem ngươi là nô tài trong nhà mà Trẫm có thể tín nhiệm nhất, chứ không phải xem là người ngoài. Ngươi nói ngươi có tội, tốt lắm… Ngươi nói một chút, ngươi làm chuyện gì có lỗi với người chủ tử này?

- Thần đi gặp La Văn.

- Trẫm cũng không phải không cho phép quan lại có giao tình. Gặp một lần, ăn một chút, uống ít rượu. Không sao.

- Thần… Trong tay thần có một phần khẩu cung.

Từ trong ống tay áo, Hầu Văn Cực lấy ra phần khẩu cung kia của La Nhị Lang, hai tay nâng lên đỉnh đầu. Tô Phi Tiến liếc nhìn Hoàng đế, sau đó bước nhanh tới tiếp lấy phần khẩu cung.

Hoàng đế cầm ở trong tay nhưng không có xem, tùy ý ném ở một bên, nói:

- Ngươi nói đi.

- Phần khẩu cung này là bản nhận tội của tên tội phạm có ý đồ giết chết Trương Thế Nhân. Thần vốn tưởng rằng người nọ chỉ vu cáo lung tung. Bởi vì người nọ cung khai ra việc này có liên quan tới Đại tướng quân Tả Tiền Vệ La Diệu, cho nên Thần cũng không dám tin tưởng một cách đơn giản. Bởi vậy hôm nay thần mới hẹn gặp La Văn ở Khách Thắng Cư. Thần định thăm dò một thoáng, mượn cơ hội chúc mừng hắn đạt được danh đầu Kinh Võ Viện mà thăm dò chuyện hắn ẩn giấu phía sau. Đây là tội thứ nhất của thần… Thứ hai, thần ở ngay tại Khách Thắng Cư, nhưng lại không có ngăn cản mâu thuẫn của tên tiểu bối vô tri của Vương gia Giang Nam và biên quân.

- Hả?

Hoàng đế ngồi ở trên giường, cúi người xuống, nhìn Hầu Văn Cực, nói từng câu từng chữ:

- Thứ nhất, đó chẳng là lỗi gì to tát. Thứ hai, kỳ tâm đáng giết!

Câu “kỳ tâm đáng giết” vang lên làm cho thân thể Hầu Văn Cực chợt run lên.

- Đừng tưởng rằng Trẫm không biết ngươi có tâm tư gì!

Hoàng đế bước xuống giường, chắp tay đi quanh Hầu Văn Cực một vòng:

- Ngươi ước gì thường xuyên xảy ra một ít nhiễu loạn không lớn không nhỏ, như vậy thì đại nội thị vệ mới không nhàn rỗi phải không? Nhất là ở đế đô, nếu vẫn cứ thái bình vô sự, đại nội thị vệ, Nhãn Sở sẽ không có việc gì làm, sẽ làm cho người khác không còn cảm thấy chúng tồn tại đúng không? Ngươi là muốn cho Trẫm thỉnh thoảng khen ngợi ngươi vài câu, Hầu Văn Cực, ngươi gần đây làm tốt lắm! Đúng hay không?

- Thần… biết tội!

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi biết Trẫm tức giận nhất là cái gì không? Không phải ngươi bắt được một phần khẩu cung mà khi quân không báo, không phải ngươi dung túng cho tiểu tử Vương gia làm ác, mà là ngươi và La Úy Nhiên vậy mà đã bắt đầu không tín nhiệm nhau rồi! Trẫm giao đại nội thị vệ và Nhãn Sở cho hai người các ngươi là muốn xem các ngươi lục đục với nhau đấy sao!

Cũng là một câu hỏi như sấm sét lọt vào tai.

Hầu Văn Cực quỳ rạp trên mặt đất, không dám ngẩng đầu.