Chinh Chiến

Chương 125: Hạ pháp - Lôi Chỉ




Trương Thế Nhân đang không ngừng trốn tránh, đồng thời cũng đang nghiêng mắt nhìn nhìn. Hắn phát hiện ngay cả người có tu vị Tứ Phẩm thượng là Trương Cuồng cũng ngã xuống. Trong mười cái quân nhân, hiện tại chỉ có hắn là không có bị trúng đòn.

Trương Thế Nhân không thể tu hành, không cảm nhận được nguyên khí thiên địa, nhưng hắn có thể cảm nhận được sức mạnh của đòn chỉ pháp này vẫn luôn quấn lấy hắn, chỉ cần hắn dừng lại thì có lẽ sẽ bị đánh trúng ngay lập tức.

Cảm giác này thật giống như Trương Thế Nhân đang lái chiến cơ mà lại bị đạn đạo của địch nhân không ngừng truy kích.

Có chút căm tức, có chút uất ức.

Đối thủ rõ ràng đang đứng ở nơi đó mà không hề nhúc nhích, nhưng hắn lại không có biện pháp bỏ qua cái sức mạnh của đòn chỉ pháp đang làm phiền lòng kia mà chiến đấu cận thân.

Phải biết tất cả kỹ xảo chém giết của Trương Thế Nhân đều là cận thân, nên ở một khoảng cách xa như thế này, hắn chỉ có thể bị động né tránh.

Cùng giao thủ với người có tu vị cao thâm, Trương Thế Nhân mới càng cảm nhận rõ ràng được chỗ tốt của người tu hành. Thân thể hắn dù có cường tráng đến mấy thì có chỗ nào ích lợi? Căn bản là không có cách tiến gần tới thân thể của đối thủ, mà hắn chỉ có thể bị đối thủ linh hoạt vận dụng nguyên khí thiên địa ép đến mức luống cuống tay chân.

Lúc này Tạ Phù Diêu dường như có lẽ đã mất đi ý nghĩ nhanh chóng đuổi tới đích để lấy được đánh giá cao. Hắn hết sức chăm chú cảm nhận niềm vui thú của việc chiến đấu, con ngươi vốn dĩ bình tĩnh cũng bắt đầu lan tràn một loại lửa nóng. Nam nhân mà, đều có dục vọng chiến đấu, một khi bị kích phát ra thì sẽ như dòng nước điên cuồng trút xuống, khó có thể ngăn cản.

Có người đã từng nói, trong xương người ta đều có một loại tinh thần thô bạo và dã man. Vô luận người nhã nhặn và nho nhã cỡ nào, có chút thời điểm cũng sẽ không kiềm nén được loại dục vọng chém giết nguyên thủy.

Song trên thực tế, không chỉ riêng nam giới, cả nữ giới cũng vậy .

Thân hình Trương Thế Nhân lui về phía sau, bước chân trượt trên con đường, trượt ra rất xa. Hắn ngừng lại, sau đó chậm rãi đứng thẳng người.

Hắn có thể cảm nhận được cái chỉ pháp kia cũng theo động tác của hắn mà dừng lại ở phía trước cách đó không xa. Nó giống như là có sinh mệnh, đứng đó quan sát hắn.

Ngực Trương Thế Nhân có chút phập phồng, việc không ngừng né tránh khiến hắn tiêu hao khá nhiều thể lực. Trên trán của hắn đã giăng đầy một tầng mồ hôi mịn, dưới ánh sáng mặt trời, nó phản xạ ra một loại sáng rọi nhàn nhạt.

Hắn hít một hơi thật sâu, không cam lòng mà thử đi cảm ứng Khí Hải trong đan điền của mình. Vẫn không có ngoại lệ, không hề thu hoạch được gì, song ở giờ phút này, vì quá quen, hắn thậm chí không có chút thất vọng nào.

Trương Thế Nhân nhìn chằm chằm vào tên công tử Giang Nam ở xa xa đang nhìn mình, hắn cảm thấy được đối phương có ý trêu đùa mình.

Hắn ngừng, chỉ pháp kia cũng ngừng.

Hắn động, chỉ pháp kia dây dưa không rõ.

Trong đầu nhanh chóng hiện lên vô số ý nghĩ. Hắn đang cố gắng giải quyết nan đề là làm sao có thể cận thân tên công tử Giang Nam kia. Không thể cận thân thì hắn cũng chỉ có thể tới gần cổng chính của Diễn Võ Trường một chút để người ta trêu đùa, bỡn cợt.

Phàm là một người nam nhân, cảm thấy bị bỡn cợt thì cũng sẽ thấy không thoải mái. Dù rằng từ khi bắt đầu, Trương Thế Nhân đã thừa nhận chính mình ở vào địa vị của kẻ yếu.

Trương Thế Nhân gặp nhiều cuộc quyết đấu chân ướt chân ráo, hắn cũng dùng Hoành Đao giết không ít người ở trên đường đi đến thành Thanh Long. Thậm chí còn có một tên cao thủ Tứ Phẩm của Nhãn Sở bị hắn dùng một đao chém chết khi chủ quan. Thế nhưng Trương Thế Nhân cũng biết rõ, nếu như lúc đó tên cao thủ của Nhãn Sở kia toàn lực đối phó, hắn có lẽ đã không có một chút phần thắng.

Chém giết bằng vũ khí sắc bén khác nhau rất lớn với loại quyết đấu của người tu hành.

Mà hôm nay, một lần nữa hắn cảm nhận được loại cảm giác vô lực, không có một chút phần thắng.

“Không cần tự coi nhẹ mình… Ngươi bây giờ đã không phải là một tên tiểu tốt bừa bãi, vô danh ở thành Gia Trang. Hẳn nên phóng ánh mắt của mình lên cao một chút. Ở cuộc thi của Kinh Võ Viện, đối thủ mà ngươi phải trực diện đối mặt sẽ không phải hạng người vô danh, đó không phải là một loại chấp nhận sao? Có mấy người trẻ tuổi có thể được Bùi Sơ Hành, Ngu Khiếu, Tạ Phù Diêu xem là đối thủ?”

Đây là lời nói mà Tán Kim Hầu Ngô Nhất Đạo dành cho Trương Thế Nhân ở trước cuộc thi. Không biết vì cái gì mà bỗng nhiên nó lại vang lên trong đầu Trương Thế Nhân lần nữa.

“Lúc nào ngươi cảm nhận được mình mạnh, có lẽ trong mắt ngươi đã không còn e ngại với những cường giả kia. Mà chừng nào ngươi không còn sợ hãi, thì ta cũng không biết đó là chuyện tốt hay chuyện xấu. Nếu như là chuyện xấu… Không thể nghi ngờ rằng nó sẽ xấu phi thường triệt để, để cho người khác tràn ngập sự sợ hãi.”

Lúc Ngô Nhất Đạo nói câu này, Trương Thế Nhân cho rằng Ngô Nhất Đạo bất quá là đang nói lời nói khách sáo mà thôi. Thế nhưng mà một lần nữa nhớ tới, trong lòng Trương Thế Nhân không khỏi hơi động.

“Lúc nào ta phát hiện sự cường đại của mình, đó cũng là lúc ta không còn tâm lý e ngại với đối thủ mạnh mẽ? Nhưng mà sự cường đại của ta là ở nơi nào, ta làm thế nào để phát hiện?” – Hắn hỏi mình, nhưng lại không tìm thấy đáp án trong khoảng thời gian ngắn.

Trương Thế Nhân quay đầu nhìn bốn phía, phát hiện đã không còn mấy người có thể đứng ở trước sức mạnh chỉ pháp của Tạ Phù Diêu. Thôi Bình Châu của Bác Lăng mặc dù có chút chật vật, nhưng vẫn không có bị đòn chỉ pháp ấy đánh trúng. Mà danh khí không kém Tạ Phù Diêu là Bùi Sơ Hành lại triển lộ ra sự mạnh mẽ của mình, hắn chậm rãi đi về phía trước, vừa đi vừa đong đưa cánh tay như đang xua đuổi con muỗi. Loại nội kình của đòn chỉ pháp một lần lại một lần bị hắn đánh tan, thoạt nhìn đòn chỉ pháp kia cũng không chiếm được tiện nghi gì của hắn.

Mà một người khác, chính là một thanh niên tài tuấn có danh khí rất cao, công tử Ngu gia Ngu Khiếu. Hiện giờ hắn đứng ở ven đường, lạnh lùng nhìn Tạ Phù Diêu, trong con ngươi không có tình cảm gì. Hắn đứng chắp tay, tựa hồ không có bị chỉ pháp công kích. Song Trương Thế Nhân cảm nhận được cái đạo chỉ pháp làm người khó lòng phòng bị kia không có cách nào đột phá phòng ngự của Ngu Khiếu.

Nhìn sơ qua thì Ngu Khiếu không có bất kỳ động tác, nhưng thật ra hắn đã sớm bố trí nội kình ở xung quanh thân thể. Nó như tường đồng vách sắt, chỉ pháp như gió xuân của Tạ Phù Diêu căn bản không xuyên qua được.

Ở trên tường thành, sắc mặt vị giáo sư Kinh Võ Viện vốn bị Tạ Phù Diêu đưa vào cuộc chiến có chút khó coi. Hắn không ngừng biến hóa thủ pháp để ứng phó với thế công của Tạ Phù Diêu, dường như là vì thân phận giáo sư nên hắn đang tự kiềm chế, vì vậy mà sắc mặt hắn có vẻ hơi căm tức.

Nhưng mà công kích của Tạ Phù Diêu dành cho vị giáo sư kia hoàn toàn không giống với công kích dành cho các thí sinh khác. Đối với các thí sinh, Tạ Phù Diêu sử dụng Xuân pháp – Phong Chỉ, như gió quất vào mặt, sức mạnh chỉ pháp tương đối nhu hòa. Còn đối với Mực Vạn Vật, hắn dùng Hạ pháp – Lôi Chỉ, sức mạnh chỉ pháp như sấm chớp, trong lúc mơ hồ còn có thể nghe được tiếng sấm đang lăn mình quay cuồng.

Ánh mắt Trương Thế Nhân lại nhìn về phía những thí sinh bị Tạ Phù Diêu đánh ngã, phát hiện mỗi người đều năm trên mặt đất mà có chút co quắp. Dường như là họ muốn điều khiển khí lực đứng lên lần nữa, nhưng lại không có một chút khí lực sử dụng. Mặc dù có tu vị như Trương Cuồng, cũng như một con tằm bị đè nằm yên, không hề có sức giãy giụa.

Bọn hắn đã mất đi khí lực.

Vào lúc nghĩ đến chỗ này, bỗng nhiên ánh mắt Trương Thế Nhân sáng ngời.

“Bọn hắn đã mất đi khí lực, khi nào con người sẽ trở thành như vậy?”





Ánh mắt Trương Thế Nhân bỗng nhiên sáng lên làm Tạ Phù Diêu chú ý, từ lúc bắt đầu hắn xác thực liền không có toàn lực công kích Trương Thế Nhân. Như chính hắn từng nói, hắn muốn nhìn xem cái tên thiếu niên mà ngày hôm qua bệ hạ tự tay ban thưởng có cực hạn ở nơi nào. Hắn không cho rằng một người có thể khiến bệ hạ chú ý sẽ không có sức lực hoàn thủ trước Phong Chỉ của mình. Theo bản năng, hắn cảm thấy một người như Trương Thế Nhân tất nhiên sẽ có bí mật của mình, cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng bại lộ bản lĩnh.

Cho nên hắn đang đợi.

Hắn đã xem Trương Thế Nhân là đối thủ, nên hy vọng có thể hiểu rõ đối thủ càng nhiều hơn.

Gió xuân giống như thần, có mặt khắp mọi nơi mà chế địch, đây là chỗ tinh diệu của Tứ Tượng Chỉ núi Võ Đang. Tứ Tượng Chỉ, bốn loại chỉ pháp, biến hóa ngàn vạn, mỗi một loại chỉ pháp đều có phương thức thi triển và công kích không giống nhau. Núi Võ Đang có ba loại tuyệt kĩ nổi danh: Thái Cực, Lưỡng Nghi, Tứ Tượng. Ba loại đó cùng với hai môn tuyệt học của Thanh Nhạc Sơn là Đại Chu Thiên và Tiểu Chu Thiên được xưng là ngũ tuyệt của Đạo tông. Tuy rằng Tứ Tượng Chỉ có bài danh cuối cùng, nhưng nếu đã là một trong ngũ tuyệt nổi tiếng thì sao lại có tiếng mà không có miếng?

Hắn muốn thăm dò thực lực che giấu của Trương Thế Nhân, song thoạt nhìn Trương Thế Nhân cực kỳ chật vật, dường như là chẳng có bất kỳ cái thực lực ẩn giấu gì.

Ngay ở lúc hắn bắt đầu thất vọng, ánh mắt Trương Thế Nhân sáng lên làm cho lòng hắn hơi động.

“Sắp tới sao?”

Khóe miệng Tạ Phù Diêu chớp chớp, ngón trỏ trái hơi động một chút. Một con chỉ pháp đang ngủ đông, ẩn tại trước mặt Trương Thế Nhân bỗng nhiên bắt đầu chuyển động, xông thẳng tới dưới bụng Trương Thế Nhân.

Trương Thế Nhân nhẹ nhàng hít thở một lần, không tiếp tục né tránh. Hắn bước thẳng về phía trước một bước, sắc mặt bình tĩnh đi về hướng Tạ Phù Diêu.

Một bước này mới bước ra, hắn đã cảm thấy bụng mình mát lạnh. Sau đó có một đạo kình khí linh động như rắn dường như không kịp chờ đợi, muốn nhấm nháp mỹ thực mà chui thẳng vào trong bụng hắn. Loại cảm giác này làm cho Trương Thế Nhân có chút buồn nôn, hắn càng cảm thấy chỉ pháp như xà kia càng buồn nôn.

Cũng không biết vì cái gì, khi cảm thấy được bụng mình xuất hiện một hồi dị động, Trương Thế Nhân chẳng những không có thất kinh, ngược lại cười cười.

Nụ cười này làm cho Tạ Phù Diêu lập tức mở to hai mắt.

- Làm sao… có khả năng?

Tạ Phù Diêu lẩm bẩm nói nhỏ một câu, trong ánh mắt đều là nghi hoặc cùng khiếp sợ.

Mặc dù Trương Thế Nhân không có cách nào cảm nhận được nguyên khí thiên địa, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được chỉ pháp của Tạ Phù Diêu chui vào trong bụng chính mình. Con chỉ pháp như linh xà đang chạy rất nhanh trong bụng hắn, song tựa hồ không có mục đích, có chút mù quáng. Thật giống như tìm không thấy đích đến, chỉ chạy tán loạn qua lại trong bụng hắn.

Rốt cuộc cái chỉ pháp kia dường như phát hiện cái gì. Nó nhanh chóng đánh về bảy cái khí huyệt đáng thương của Trương Thế Nhân, sau đó nhanh chóng đan mình mà phong tỏa, muốn phong kín nội kình trong khí huyệt của Trương Thế Nhân. Vì vậy, khi Trương Thế Nhân cảm nhận được tất cả, hắn không tự chủ được mà nở nụ cười.

Cười đặc biệt tươi đẹp.

Loại thủ đoạn này, quả nhiên vô dụng, không có bất cứ ý nghĩa gì với hắn.

Sau khi đạo sức mạnh của chỉ pháp kia tiến vào bụng của hắn thì bắt đầu không ngừng chạy. Đó là vì nó không tìm được Khí Hải của Trương Thế Nhân! Thật vất vả mới phát hiện mấy cái khí huyệt đã mở, sau khi phong tỏa thì cũng không có chút ý nghĩa nào. Dẫu gì bảy cái khí huyệt kia vốn rỗng tuếch, vốn không có một tí nội kình!

Bản thân không chịu bất cứ ảnh hưởng gì, còn sợ cọng lông?

Cho nên Trương Thế Nhân cười, cười rất vui vẻ.

Bước chân của hắn thoáng dừng lại một chút thì lại phóng tới lần nữa, hắn nhìn Tạ Phù Diêu cách đó không xa đang càng ngày càng khiếp sợ mà thẳng tắp đi tới. Bước đi của Trương Thế Nhân cũng không nhanh, nhưng mỗi bước tựa hồ đang giẫm nát nội tâm của Tạ Phù Diêu. Lại làm cho Tạ Phù Diêu không thể tự chủ sinh ra một chút khẩn trương, thậm chí có chút ít sợ hãi.

Lần thứ nhất, đây là lần thứ nhất hắn phát hiện Tứ Tượng Chỉ của mình không có bất kỳ tác dụng với một người sống sờ sờ.

Lúc trước, Tam đệ tử của Trương chân nhân núi Võ Đang thay thầy truyền nghệ đã từng nói với hắn rằng Xuân pháp của Tứ Tượng Chỉ có thể phong bế Khí Hải cùng khí huyệt, tất cả những người trên phàm trần đều khó phản kháng. Cho dù là người có tu vị cao thâm hơn hắn một chút thì cũng sẽ bị Xuân pháp trói buộc nếu không cẩn thận, lúc đó thì người ấy cũng khó có thể vận chuyển nội kình trong Khí Hải. Đương nhiên, nếu như tu vị cao hơn hắn quá nhiều, hoặc là phòng ngự nghiêm mật, chỉ pháp này không hề có tác dụng.

Trương Thế Nhân đi từng bước về phía Tạ Phù Diêu, thần thái tự tin trong ánh mắt càng lúc càng mê người.

Đứng ở trên thành lầu, Ngôn Khanh dời ánh mắt khỏi người Mực Vạn Vật, nhìn thấy Trương Thế Nhân ở lúc này thì không nhịn được phát ra một tiếng kinh hô cực thấp:

- Ồ? Đây là có chuyện gì? Không có đạo lý, không có một chút đạo lý!

Lúc hắn đang thấp giọng nói trong kinh ngạc, ở phía sau hắn truyền tới một thanh âm có mang theo nụ cười:

- Vẫn không phải là quá đần độn, ta còn tưởng rằng hắn một mực không phát hiện được ưu thế của mình ở trong cuộc tỷ thí này. Tên tiểu tử này, chẳng lẽ còn không biết bản thân mình liền là một khối bảo bối?

Nghe được câu này, Ngôn Khanh lập tức quay đầu về sau, sau đó khom người thi lễ:

- Xin chào viện trưởng.

Người đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Ngôn Khanh chính là viện trưởng Kinh Võ Viện Chu Xuân Thu. Lão vuốt vuốt nhẹ chòm râu, khẽ gật đầu. Sau đó chậm rãi đi về phía trước, nhìn về phía thiếu niên đang đi dạo chơi, nói:

- Cuộc thi năm nay của Kinh Võ Viện làm cho ta thật thỏa mãn. Một cái Tạ Phù Diêu, tuy rằng không thể một ngựa tuyệt trần thì cũng không kém gì nhiều, nhưng mà hết lần này đến lần khác lại gặp được một cái quái thai như vậy.

- Quái thai?

Ngôn Khanh không có hiểu rõ ý tứ của Chu viện trưởng.

Chu Xuân Thu khẽ vuốt râu, nói:

- Ừ, quái thai, có lẽ mà cái quái thai lớn nhất nhất trong mấy trăm năm lập quốc của Đại Nam. Dường như so với La Man tử của Ung Châu… còn quái thai hơn một điểm.





- Hạ pháp – Lôi Chỉ!

Tạ Phù Diêu chợt rùng mình, ngón tay chỉ về phía Trương Thế Nhân đang uốn khúc bỗng nhiên thẳng băng nhanh chóng.

Một đạo nội kình không giống Xuân pháp lúc nãy dâng lên. Bởi vì đạo nội kình kia quá mức nhanh chóng, thế cho nên không khí ở ngay trước ngón tay hắn bắt đầu rung động, thậm chí có thể nhìn ra những gợn sóng do không khí nhộn nhạo.

Chỉ pháp của Xuân pháp là sức mạnh vô hình, mà chỉ pháp của Hạ pháp là thực hình.

Đó là một đạo nội kình mang theo điện quang có màu trắng bệch nhàn nhạt, nhanh hơn và ác liệt hơn chỉ pháp của Xuân pháp không biết bao nhiêu lần.

Trong tức khắc nó xuất hiện ở dưới bụng Trương Thế Nhân.

Cả thân thể Trương Thế Nhân có chút dừng lại thì Lôi Chỉ đã hung hăng đâm vào trong cơ thể của hắn.

Trong nháy mắt, khóe miệng của Trương Thế Nhân cũng co quắp vài cái vì thống khổ.

Nếu như đạo Phong Chỉ lúc trước không tạo thành chút tổn thương với hắn, như vậy cái Lôi Chỉ này như một thanh đao lăng lệ ác liệt đang không ngừng cắt qua cắt lại trong bụng hắn. Nếu như đổi lại là người khác, chỉ sợ Khí Hải không chịu nổi thế công bá đạo như vậy mà vỡ tan, khiến người đó mất mạng.

Nhưng Trương Thế Nhân không có như vậy.

Tuy hắn vẫn cảm thấy được trong bụng như bị đao xoắn, đau đến nỗi có chút không chịu được. Nhưng hắn không có chết, không có Khí Hải thì có thể phá thế nào?

Cũng bởi vì đau, mặt Trương Thế Nhân bắt đầu vặn vẹo và trở nên dữ tợn, đôi mắt của hắn dần dần biến thành màu đỏ tươi. Hắn tiếp tục tiến lên, bước từng bước một về phía Tạ Phù Diêu.

Tạ Phù Diêu hiển nhiên càng ngày càng sợ hãi, không ngừng bắn ra từng đạo chỉ pháp. Chỉ pháp nhanh như sấm sét, một chỉ lại một chỉ chui vào bụng Trương Thế Nhân.

Một vết máu tràn ra khóe miệng Trương Thế Nhân, đôi tròng mắt của hắn lúc này đã triệt để biến thành màu đỏ đậm.

- Ngươi muốn giết ta?

Với biểu lộ dữ tợn, Trương Thế Nhân đi đến trước người Tạ Phù Diêu, dùng con ngươi đỏ ngầu nhìn thẳng vào con mắt của đối thủ, gằn từng chữ từng câu mà hỏi.

Trong lúc Tạ Phù Diêu khó nén được kinh hoảng, thiếu niên bỗng nhiên đưa tay ra, đấm một quyền thẳng lên cằm hắn. Từ đầu đến đuôi, một quyền này có thế lực nặng, mặc dù là quyền, song cũng đã dùng tới một thức đao pháp của lão già què.

Bịch!

Mọi người trợn to mắt nhìn Tạ công tử của Giang Nam bị Trương Thế Nhân đánh bay thẳng ra ngoài như đạn pháo. Rồi nhìn hắn hung hăng đâm vào tường thành của Kinh Võ Viện, nhìn thân hình hắn đập vỡ mấy khối đá xanh, tạo nên một mảnh bụi mù.

Giữa không trung, rơi vãi một đường máu tươi.