Chinh Chiến

Chương 64: Người có chuyện cũ




Về Trầm Khuynh Phiến, trong ấn tượng của Trương Thế Nhân, nàng chỉ là một nữ tử vẫn luôn có hai cái tính cách ở mười hai năm đầu trước kia. Một là thời điểm nàng yên tĩnh, lãnh khốc như một khối băng có vạn năm tuổi, khi ấy ánh mắt của nàng có thể khiến cho nội tâm của người ta bị đông lại. Một là ở thời điểm nàng hứng khởi, chỉ sợ còn nóng bỏng hơn bất luận một người con gái nào ở thanh lâu. Nhưng mà điều đó được quyết định hoàn toàn bởi tâm tình của nàng, càng được quyết định bởi người mà nàng đang trò chuyện.

Dường như chỉ có tiểu Thế Nhân là có cái may mắn này, may mắn có thể chứng kiến một mặt không muốn người biết của Trầm Khuynh Phiến.

Có lẽ ở trước mặt Trương Thế Nhân, Trầm Khuynh Phiến mới thật sự là chính nàng, cũng có thể đây chỉ là một loại phương thức giảm sức ép mà nàng đã lựa chọn. Bày ra một mặt xinh đẹp và quyến rũ của mình, phóng đãng làm cho bờ môi người đối diện phát khô… Nhưng cho tới nay, cái mặt này chỉ có mình Trương Thế Nhân thấy được, âu cũng bởi vì trước kia Trương Thế Nhân… cũng chỉ là đứa bé.

Ba năm rưỡi không gặp, Trầm Khuynh Phiến phát hiện mình đã không để ý đến một chuyện.

Trương Thế Nhân đã không còn nhỏ nữa, tuy rằng số tuổi hiện tại của hắn chỉ là mười lăm. Mười lăm thì mười lăm, song ở Đại Nam, mười lăm tuổi sớm đã buộc tóc, sớm được coi như là nam tử trưởng thành rồi. Dùng lối suy nghĩ của Trầm Khuynh Phiến, Trương Thế Nhân đã là một người nam nhân phát dục tốt. Mười lăm tuổi, thân hình đã cao hơn nàng nửa cái đầu, lưng hổ eo vượn, dáng người đủ để cho bất kỳ một nữ nhân nào động lòng. Hắn lại có một cái khuôn mặt rất sạch sẽ, nhẹ nhàng và khoan khái, cho nên hắn đúng là loại hình mà các cô gái ưa thích.

Trên thực tế, vào thời gian các cô nương ở Hải Dương Quán không có gì để làm thì đều thích nói chuyện phiếm và đùa giỡn hắn. Thậm chí có người còn dùng đôi tay ngọc thon thon sờ vào cơ bụng sáu múi ở bên trong quần áo của hắn, họ hoàn toàn không thèm để ý tới một cái hung khí được giấu ở dưới nơi ấy không xa.

Khi Trầm Khuynh Phiếm phát hiện Trương Thế Nhân đã không còn là đứa bé, nàng thậm chí cảm thấy buồn phiền vì những lời mê hoặc mà mình đã nói ra.

Vì vậy, nàng trở nên trầm tĩnh.

Mà Trầm Khuynh Phiến trầm tĩnh thì khắp nơi lộ ra một loại ý lạnh làm người sợ hãi.

Bất quá Trương Thế Nhân cũng không sợ một Trầm Khuynh Phiến lạnh như băng, trái lại, hắn càng ưa thích bộ dạng này của nàng.

- Nói như vậy, Hạng Thanh Ngưu thật sự là một đạo nhân có lai lịch không tầm thường?

Trương Thế Nhân lẩm bẩm một câu.

Trầm Khuynh Phiến hỏi:

- Hạng Thanh Ngưu là ai?

- Nếu như ta không có đoán sai…

Trương Thế Nhân cười một cái, nói:

- Cái tên đạo sĩ béo thoạt nhìn không đáng tin cậy và hay làm cho người khác tức giận chính là người đã dùng bồ câu đưa tin cho Tiêu chân nhân. Có thể khiến lãnh tụ Đạo tông nơi Nhất Khí Quan phái người tiếp ứng, chẳng lẽ cái tên mập mạp kia thật đúng như những gì hắn từng nói, hắn có thân phận cực kỳ cao ở trong Đạo tông?

Hắn dừng lại một chút, cảm khái nói:

- Nhưng mà vì cái gì mà ta vẫn chưa tin…

Trầm Khuynh Phiến nhìn nhìn Trương Thế Nhân thật tỉ mỉ, sau đó không nhịn được hỏi:

- Có thể nói cho ta biết ba năm rưỡi này ngươi làm sao qua được?

- Quan tâm ta?

Trương Thế Nhân hỏi lại.

Trầm Khuynh Phiến khẽ nhíu mày, sau đó dùng giọng điệu lạnh như băng nói:

- Hiện tại ta không có tâm tình nói đùa với ngươi.

- Nhân cách phân liệt.

Trương Thế Nhân lầm bầm một câu, sau đó lắc đầu nói ra:

- Lại nói tiếp, nếu như không phải lúc trước các ngươi làm ra lựa chọn tách đi, ta tuyệt đối không thể có ba năm đầy ngày tốt lành và yên ổn cùng an tâm như vậy. Mặc dù ly khai tòa thành Gia Trang kia, sắp tiến vào trong thiên hạ đệ nhất hùng thành, nhưng ta vẫn cảm thấy cái thành Gia Trang kia vô cùng tốt. Nếu như ta có thể yên yên ổn ổn ở lại cái thành nhỏ kia mà sống, ta tình nguyện ở lại nơi đó cả đời.

Hắn nói xong câu đó, sau đó đột nhiên hỏi Trầm Khuynh Phiến:

- Còn lại mấy người?

Trương Thế Nhân chuyển qua một câu chuyện không hề liên quan khiến Trầm Khuynh Phiến vẫn không kịp phản ứng lại. Sau khi nàng trầm mặc một lúc thì mới hiểu được Trương Thế Nhân hỏi cái gì. Bởi vậy nàng rất nghiêm túc hồi đáp:

- Năm cái vẫn còn.

- Vậy là tốt rồi.

Trương Thế Nhân thở dài đầy nhẹ nhõm, ngã ngửa người về phía sau để dựa vào cái ghế, nói khẽ:

- Nếu như lại có người chết, trong nội tâm của ta sẽ thật sự cảm thấy có tội lỗi.

- Hiện tại ngươi không có?

Trầm Khuynh Phiến hỏi.

Trương Thế Nhân cười cười, giọng điệu rất nghiêm túc trả lời:

- Còn thật không có.

Câu trả lời này có chút vượt quá dự đoán của Trầm Khuynh Phiến, cho nên sắc mặt của nàng có chút thay đổi. Nàng vẫn cho rằng Trương Thế Nhân là người nhát gan và sợ phiền phức, thậm chí là một người thiếu niên hèn mọn, bỉ ổi, đáng xấu hổ. Đa phần người như vậy, không phân nam nữ thì đều sẽ đa sầu đa cảm một chút ít. Một người cảm tính nhưng trong nội tâm không hề có một tia áy náy với những người vì bảo vệ mình mười lăm năm mà chết đi thật làm cho người ta hơi kinh ngạc, thậm chí tức giận.

- Cảm ơn có, áy náy không có.

Trương Thế Nhân ngẩng đầu nhìn nóc trà lâu, nói rõ ràng từng câu từng chữ:

- Ta biết khi ngươi nghe ta nói nội tâm ta không có áy náy thì nhất định sẽ không thoải mái, thậm chí có nghĩ đến việc giết ta có đúng hay không? Nhưng ta là người thật thà và không biết lừa dối, không có chính là không có… Tuy rằng ta không biết lúc trước các ngươi tại sao phải tụ tập ở bên cạnh ta, bảo vệ ta, thậm chí không biết người mình cần bảo vệ là ai. Nhưng ta có thể khẳng định là… Các ngươi cũng không phải xuất phát từ tình cảm mới tới bảo vệ ta, mà bởi vì các ngươi đã nhận được lợi ích.

Hắn dừng lại một chút, áy náy cười cười, nói:

- Thật có lỗi, nói như vậy sẽ làm người tổn thương, nhưng ta nghĩ điều ta nói chính là chân tướng sự thật. Có lẽ trước khi gia nhập đội ngũ bảo vệ ta, các ngươi đã biết rõ chuyện này là một việc rất nguy hiểm, tùy thời đều có khả năng mất mạng, đoán chừng người giao ta cho các ngươi cũng đã nói rõ ràng. Bằng không thì sau nhiều năm như vậy, các ngươi sớm đã rời đi vì không chịu được việc bất cứ lúc nào cũng gặp nguy hiểm như thế này. Các ngươi lưu lại, tiếp tục bán mạng, nhất định là do người kia hứa cho các ngươi lợi ích rất lớn.

Hắn hỏi:

- Nhắc đến ta lại càng cảm thấy hứng thú, rốt cuộc người kia cho các ngươi cái hứa hẹn gì?

Trong nháy mắt, sắc mặt Trầm Khuynh Phiến trở nên hơi khó coi, nàng hít sâu thở dài mấy lần, sau đó mới có thể khôi phục lại bình tĩnh, nàng nhìn ánh mắt Trương Thế Nhân, giọng điệu rất bình thản đáp:

- Chúng ta đồng ý không phải vì lợi ích, mà là chúng ta bị uy hiếp.





Trong việc tu hành, Trầm Khuynh Phiến là thứ quái thai, nàng chỉ dùng không đến mười năm thì đã đến cảnh giới Bát Phẩm. Dõi mắt toàn bộ tông môn, người như vậy đều sẽ được xem là trân bảo, được bảo vệ rất nghiêm ngặt. Mà sư tỷ Mộc Tiểu Yêu của nàng là loại hình người tu hành cảm nhận cực kỳ thưa thớt, cho nên sư tỷ nàng cũng là một dạng người quý hiếm.

Có thể có được hai cái nữ đệ tử kinh tài tuyệt diễm, tất nhiên cái sư môn của các nàng mạnh mẽ đến mức làm cho người ta kính sợ. Chính vì vậy, Trương Thế Nhân mới sẽ tò mò, hắn muốn biết rốt cuộc là dạng người gì, thế lực nào mà có thể uy hiếp hai người bọn họ, làm cho sư phụ của các nàng không dám ngăn cản, không dám từ chối.

Trương Thế Nhân nghe được ở trong giọng nói của Trầm Khuynh Phiến là sự kiêng kỵ sâu nặng, thậm chí là e ngại đối với người kia.

Thế gian này người hoặc chuyện tình có thể làm cho cao thủ Bát Phẩm sợ hãi không nhiều lắm.

- Có lẽ…

Trầm Khuynh Phiến nhìn vào mắt Trương Thế Nhân, lời nói chân thành:

- Không qua bao lâu nữa hắn sẽ chủ động tới tìm ngươi, bởi vì… ngươi đã phá hủy kế hoạch của hắn.

- Kế hoạch?

Trương Thế Nhân khó hiểu.

- Ngươi là phế vật không thể tu hành.

Trầm Khuynh Phiến nói.

Trương Thế Nhân khẽ nhíu mày, có chút khó chịu nói ra:

- Chuyện này không cần cứ mỗi nửa canh giờ ngươi lại nhắc ta một lần, ta tự biết mình, thậm chí còn rõ ràng hơn bất cứ ai.

Hai tay Trầm Khuynh Phiến chống lấy cái cằm, dường như đang nhớ lại chuyện cũ:

- Kỳ thật, kỳ hạn hắn cho chúng ta là bảo vệ ngươi mười lăm năm, bởi vì sau mười lăm năm, hắn sẽ nghĩ biện pháp mang ngươi trở về bên cạnh hắn. Tuy ta không biết biện pháp này là gì, nhưng cũng đủ để khẳng định là vào năm mười lăm tuổi, ngươi liền bị hắn khống chế. Mà đến cùng thì ngươi có chỗ nào đáng giá để người như hắn tốn công tốn sức bảo hộ, ta càng nghĩ càng không rõ. Nhưng mà lúc trước hắn đã từng nói với chúng ta, sau mười lăm năm hắn sẽ đem ngươi trở về bên cạnh hắn. Mười lăm năm đã qua… Hắn chưa có tới mang ngươi đi, ngươi cũng không có chủ động trở về, cái này chỉ có thể nói rõ rằng ngươi đã phá hủy kế hoạch của hắn.

Trầm Khuynh Phiến trầm mặc một hồi, tự giễu, cười cười nói:

- Đây cũng là lý do mà ta kính nể sư tỷ và Đại Khuyển. Sau ngày sinh nhật thứ mười lăm của ngươi, dựa theo ước định sinh tử trước kia, ngươi cùng hai người bọn họ sẽ không có một tia hay nửa xu quan hệ nào. Đã qua ngày ấy, dù cho ngươi chết ở trước mặt bọn họ mà bọn họ khoanh tay đứng nhìn thì bọn họ sẽ không bị trừng phạt. Nhưng hai người bọn họ không hề rời ngươi đi, còn một mực đi theo bảo vệ ngươi. Cái này chỉ sợ sớm đã không có bất kỳ quan hệ gì với cái sứ mệnh kia.

Nghe được câu này, trong lòng Trương Thế Nhân đột nhiên tràn đầy cảm động cùng chua xót, áy náy cùng ôn hòa.

Ngay lúc nãy, chính hắn vừa nói chính mình không có cảm tình. Từ lúc đi đến thế giới này, Trương Thế Nhân vẫn luôn dùng một loại thái độ thờ ơ và lạnh nhạt quan sát người cùng sự, bắt buộc chính mình đừng sinh ra cái tính ỷ lại cùng cảm tình với bất cứ người nào. Mà cho đến giờ phút này, sau khi Trầm Khuynh Phiến nói ra những lời ấy, hắn không khỏi tự hỏi nếu vị trí của hắn thay đổi với họ, chính hắn có thể sẽ như Đại Khuyển cùng Mộc Tiểu Yêu hay không, hay là sẽ rời bỏ?

Sẽ!

Cái này là đáp án không cần do dự cũng có thể cho ra.

- Cảm giác này cũng không quá tốt.

Hắn bỗng nhiên nói một câu, có chút bất đắc dĩ.

- Cái gì?

Trầm Khuynh Phiến hỏi.

Trương Thế Nhân dùng tay xoa xoa cái hàng lông mày càng ngày càng cau chặt lại, thở dài nói:

- Cái này sẽ để cho ta cảm thấy nếu ta chết thì sẽ thật tiếc nuối, đã có cảm tình như vậy, ta sợ chính mình sẽ càng lúc càng ngốc.

Hắn hỏi Trầm Khuynh Phiến:

- Tại sao ngươi phải nói những thứ này với ta, không phải ngươi vẫn luôn xem thường Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu sao?

- Xem thường là xem thường.

Trầm Khuynh Phiến đứng dậy, giọng điệu bình thản nói:

- Sự thật là sự thật, nếu bởi vì xem thường người khác mà trong tư tưởng hay ở trên ngôn ngữ đều làm thấp người khác, người như vậy mới chính là người bị xem thường nhất.

- Nếu như đến thời điểm không thể làm gì khác hơn, ngươi sẽ giết bọn họ nhưng sẽ không vũ nhục bọn họ phải không?

Trương Thế Nhân hỏi.

Trầm Khuynh Phiến không có trả lời, quay người, chuẩn bị rời đi. Ngay lúc nàng đi đến cửa lớn trà lâu, nàng bỗng nhiên làm một chuyện để Trương Thế Nhân đều không thể không xấu hổ.

Nàng đứng ở trước cửa ra vào, thanh âm cực ngọt ngào, biểu lộ cực quyến rũ mà nói với Trương Thế Nhân:

- Nói xong rồi đấy… Đêm nay ngươi phải đi theo ta, ta đã làm tốt thời gian cho ngươi thích ứng. Đêm xuân ngắn ngủi, nhìn gương nhớ người, khổ sở đứng tựa cửa sổ đợi chờ… Đừng làm cho lòng của ta thêm gấp.





Sau khi Trầm Khuynh Phiến rời khỏi, Trương Thế Nhân cũng không có đứng dậy, hắn vẫn ngồi ở bên cửa sổ trà lâu, nhìn Đại Khuyển cùng một lão già bán chó tranh chấp ở trên đường, nhìn Mộc Tiểu Yêu với bộ đồ nóng bỏng và thanh tú động lòng người đang chờ mình.

Nghĩ đến lời nói trước đó của Trầm Khuynh Phiến, trong lòng của hắn thật sự ấm áp.

Cũng rất nghi hoặc.

Mười lắm năm, là một kỳ hạn.

Là cái dạng kỳ hạn gì?

Trầm Khuynh Phiến không cần phải bịa ra một cái lý do để lừa hắn, nàng đã nói ra những chuyện này thì nhất định là nó tồn tại. Thế nên hắn muốn suy nghĩ cẩn thận và tỉ mỉ xem xem có phát hiện chút dấu vết nào để lại trong mười lăm năm này hay không. Hắn có ý định muốn dựa vào hồi ức mà tìm ra một số thứ hữu dụng, nhưng sau khi ngẫm lại tất cả hình ảnh mười lăm năm này, hắn lại không phát hiện bất cứ cái hình ảnh nào đáng chú ý.

Mười lăm năm.

Những người kia bảo vệ mình.

Chính mình quỷ dị tiến vào kiếp sống chạy trốn.

Một người thần bí và đáng sợ điều khiển sau màn.

Những điều đó, rốt cuộc là vì cái gì?

Sau khi những vấn đề này tụ tập cùng một chỗ, ý nghĩ trong đầu Trương Thế Nhân bắt đầu mỗi lúc một loạn. Hắn bắt buộc chính mình không nên nghĩ ngợi lung tung, mà cố gắng tìm được nguyên nhân căn bản nhất. Mà ngay ở trong một cái nháy mắt, trong đầu hắn bỗng nhiên sáng ngời, dường như đã tìm được một cái phương hướng.

“Mà đến cùng thì ngươi có chỗ nào đáng giá để người như hắn tốn công tốn sức bảo hộ, ta càng nghĩ càng không rõ.”

Những lời này của Trầm Khuynh Phiến có lẽ là một phương hướng cần phải xoáy sâu vào.

- Đúng vậy… Ta chỉ là một phế vật không thể tu hành, rốt cuộc đến chỗ nào đáng giá để ngươi tốn công tốn sức như thế? Tính mạng thứ hai của ta mới vừa bắt đầu thì ngươi đã có ý đồ khống chế ta… Đến cùng ngươi có ý định gì? Lại muốn đạt được cái gì trên người ta?

Đây không phải là một chuyện có thể lập tức suy nghĩ chu đáo, cho nên Trương Thế Nhân không có ý định lãng phí thời gian ở trong trà lâu nữa. Hắn đứng dậy, rời đi, đi về phía đường cái mà tìm Mộc Tiểu Yêu cùng Đại Khuyển.

Đúng lúc này, hắn chợt phát hiện một chuyện khác khi nhìn thấy lão già bán chó tranh chấp cùng Đại Khuyển. Chuyện này làm hắn rất tò mò, thế là hắn liền tạm thời quên đi phiền não của bản thân.

- Như vậy đi!

Lão già bán chó nhìn Đại Khuyển, nói thật:

- Nếu như ngươi có thể nói ra lai lịch của cái khay này, ta không chỉ trả bạc lại cho ngươi, mà còn tặng ngươi cái khay này.

Đại Khuyển cười khinh bỉ, không cần nghĩ ngợi mà trả lời:

- Được…

Lời nói vừa thốt ra được một giây, hắn bỗng nhiên dừng lại, trong ánh mắt có một tia cảnh giác lóe lên tức thì:

- Không biết, số bạc đó xem như ta đưa ngươi mua quan tài, ông đây không cần.

Hắn ôm cái hộp gỗ có bốn con chó nhỏ, lúc nhìn về phía Trương Thế Nhân thì sắc mặt đã khôi phục lại bình tĩnh, không nhìn ra một chút khác thường. Hắn vừa đi vừa cười ha hả với Trương Thế Nhân:

- Chúng ta nên đợi mấy con chó nhỏ trưởng thành rồi ăn hay tối nay ăn luôn bọn chúng?

Trương Thế Nhân không để ý, trực tiếp cầm cái hộp gỗ đặt ở trước mặt lão nhân, sau đó cầm lên cái khay bẩn thỉu kia, chậm rì rì nói:

- Ây… da…Ba… Cạch.

Rắc!

Lão nhân theo bản năng đưa tay về phía mặt đất, muốn tiếp được cái khay, nhưng lại thấy Trương Thế Nhân bẻ cái khay kia làm hai.

- Ngươi!

Lão nhân chỉ vào mặt Trương Thế Nhân, tức giận mà không biết nói gì.

Trương Thế Nhân cười cười, nói:

- Như thế nào, tức giận? Thế thì thả chó cắn ta đi.

Nói xong câu đó thì hắn quay đầu bước đi, khi đi qua bên người Đại Khuyển thì bỗng nhiên nhẹ giọng nói:

- Như thế nào mà ta đột nhiên cảm thấy… So với ta ngươi mới chính là người có chuyện cũ…