Chỉnh Cổ

Chương 20




Vừa nhìn thấy hai tên hung thần oan gia đứng ngoài cửa, ta và Vệ Tình đều ngẩn cả người. Có ai ngờ hoàng đế đạo mạo cùng quan nhất phẩm triều đình lại đến kỹ viện!

Kẻ đầu tiên phản ứng trong bốn người là ta, theo trực giác, ta lập tức lui ngay về phòng, đóng chặt cửa.

Đáng tiếc là ta suy nghĩ nhanh nhưng động tác lại không nhanh, Hiên Viên Dực dường như đoán được ý của ta, liền một cước bước vào trong phòng, một tay chống cửa, làm ta dù có cố gắng hết sức cũng không thể đóng cửa.

Một Thượng Quan Liên Phong tao nhã trong lòng dân chúng giờ đã biến mất, đứng kia chỉ còn là một kẻ đang tức giận đến sùi bọt mép, bộ dạng u ám làm ta nghĩ đến cũng thấy sợ. Chỉ cần gặp Vệ Tình, hắn đến cả hoàng đế cũng không để vào mắt.

Thượng Quan Liên Phong bất động thanh sắc đi qua phía bên người ta, bắt lấy tay Vệ Tình đang đứng cạnh, dùng sức kéo Vệ Tình ra ngoài.

Có “mối nguy hiểm” Hiên Viên Dực đứng trước mặt, Vệ Tình thế nào cũng không rời ta nửa bước. Kết quả của việc vô ý thức chống cự là Thượng Quan Liên Phong bắt đầu động thủ.

Ngay từ đầu chúng ta chính là phe “sai trái” và “hèn kém”, lại còn là phe chủ động (làm chuyện xấu xa). Ta đưa tay sờ cái trán đang đau, hiện tại phải làm thế nào mới tốt.

Khóe miệng của Hiên Viên Dực xả ra một nụ cười vô cùng tà ác, Thượng Quan Liên Phong và Vệ Tình đang đấu nhau, giống mấy con gà con, nhanh chóng ly khai sạch sẽ ra ngoài, nhường hai người bọn ta gian phòng rồi khóa trái cửa lại.

“Lân Nhi, lại thấy mặt a?”

Có tay cũng không đánh người đang cười, mà có đánh cũng đánh không lại! Ta ngoài cười cười nhưng trong không cười, nói: “Đúng vậy, ha ha, thật là vừa khéo a!”

Hiên Viên Dực dồn ta dựa vào vách tường, vóc người to lớn rất nhiều so với ta, hai cánh tay cường tráng đang giam giữ ta cùng khí thế cuồng ngạo ngất trời, thực tại làm ta có cảm giác bị áp bức.

Ta lấy tay chặn lại, giữ cự ly giữa hai người tách ra một chút, im lặng một thời gian dài làm bầu không khí trở nên quỷ dị, nếu không kiếm đề tài gì hấp dẫn để thu hút chú ý của con dã thú này ra chỗ nào đó, e là ta ngày hôm nay không thoát được kiếp nạn bất hảo.

“Ngươi cũng tìm đến đây vui vẻ à? Ha ha, các cô nương ở đây khá lắm đó!” Đầu ta lúc này nghĩ không được sâu nên câu nói nói ra cũng không đầu không đuôi.

Hình như lời vừa nói đã phản tác dụng, sắc mặt Hiên viên Dực càng xấu: “Ngươi tới đây phiêu kỹ?” (ý bảo anh Lân cũng đến kỹ viện để chơi <...>)

Ta vốn muốn nói “Quản trời quản đất, còn muốn quản lão tử ta đi phiêu kỹ à!” Thế nhưng ta là hội viên năng nổ của hội “Thức thời”. Không thể làm gì khác ngoài bày ra bộ mặt của cô vợ nhỏ bị oan uổng: “Không có a! Vệ Tình nói ta cả ngày ở trong phòng buồn chán, nên mang ta tới đây tâm sự mà thôi.”

Hiên Viên Dực nghe ta giải thích, chỉ cười nhạt. Lần này hắn cũng chưa nói gì, chỉ thẳng xuống cường hôn ta.

“Ngô!” Ta mở to hai mắt nhìn, bộ dáng như không tin được mắt mình, ta còn tưởng hắn sẽ trước tiên chặt hai tay ta, rồi tiếp tục diễn cho đủ thập đại cực hình của Hiên Viên, ai ngờ được hắn lại dùng chiêu này! Xem ra lần trước ta cho hắn ăn mùi phụ bạc còn chưa đủ!

Nhưng mà đem hôn kỹ của hắn ra mà nói, Hiên Viên Dực có thể xem là kẻ có kỹ thuật nhất trong đám người mà ta từng gặp, không nói nữa, được hoàng đế dành cho màn phục vụ thế này, ta chỉ cần nhắm mắt lại hưởng thụ là được rồi.

Hai người dính nhau như keo với sơn, vừa hôn vừa đi đến giường.

Hiên Viên Dực thả môi ta ra, một tay chế trụ hai tay ta, tay kia bắt đầu mò vào trong quần áo ta tìm kiếm.

Ai! Ta gần như muốn vứt bỏ ý định kháng cự, dù sao thì đến thế giới này, cơ thể đã cấm dục không biết bao lâu rồi, ta là người đối với bạn tình thường rất kén chọn, không phải ai ta cũng chấp nhận, nhưng Hiên Viên Dực này… Nếu hắn không phải hoàng đế thì tốt rồi.

Trong lúc đầu ta đang bận đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Hiên Viên Dực đã ấn huyệt vị gì đó của ta, một cỗ chân khí từ ngón tay hắn không ngừng cuồn cuộn truyền đến, làm ta cả người đau đớn như bị ngàn cây kim đâm vào.

Kẻ luôn luôn sống trong an nhàn sung sướng như ta bị đối đãi như vậy, không cầm được cả người run rẩy, bắt đầu giãy dụa thoát ra.

Thế nhưng mặc cho ta cách nào giãy dụa, cũng không thoát ra được, cơ thể ta bởi vì đau mà da đỏ lên, mắt ngân ngấn nước như một tầng sương mê ly.

“Nói, chuyện lần trước là ai bày cho ngươi?” Hiên Viên Dực trong mắt không có bất kỳ tình cảm nào, lạnh như băng mà nói chuyện.

Ta cắn môi dưới, dùng đôi mắt đầy phẫn hận nhìn hắn! Thực sự là rất đau!

Hiên Viên Dực nhíu mày: “Không nói?”

Hỏi xong lại tăng thêm chân khí, kích thích huyệt vị, làm ta như muốn co quắp lại. Kháo, rốt cuộc đây là võ công tà phái gì vậy! Nếu là tại thời hiện đại mà dùng cách này tra tấn với bức cung, chắc chắn sẽ là cách được ưa dùng, vì làm nạn nhân thống khổ nhưng toàn thân trên dưới sẽ không tìm ra được bất cứ vết thương nào.

“A! Đau muốn chết, ta còn chưa nói mà!” Ta cực tức giận, thật sự là tình thế xoay chuyển như vòng tròn mà. (ý nói trước là anh Lân dọa anh Dực, giờ đến anh Dực uy hiếp anh Lân)

“Kỳ thực — ” Ta cố ý kéo dài thời gian, suy nghĩ tìm kế thoát thân, Hiên Viên Dực giả bộ làm động tác truyền thêm chân khí, làm ta sợ đến mức lập tức bật ra: “Không có kẻ nào ra lệnh cho ta làm hết, là tự ta muốn!”

Hiên Viên Dực nghe xong, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi nghĩ ta là đồ ngu à? Một tên vũ linh đê tiện như ngươi, nếu như không có kẻ đứng sau giật dây, làm gì có can đảm đối vua một nước mà giở trò như thế?”

Ta tuy đã sớm biết hắn là hoàng đế, nhưng vẫn giả một bộ dáng oan uổng, nước mắt lưng tròng mà lắc đầu: “Ta, ta thật không biết, không biết ngài là đương kim thiên tử a! Nếu ta biết thân phận thật của ngài, ta có gan trời cũng không dám làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy! Hơn nữa, nếu có người đứng sau giật dây, ta chắc chắn đã sớm ám sát ngài, chứ không có giở trò vui đùa như thế này không thôi!” Vừa nói vừa kết hợp với hai hàng thanh lệ chảy xuống.

“Ngươi thế nào lại không biết thân phận thật của ta?” Lòng ngờ vực của Hiên Viên Dực thật đúng là cao.

“Thật mà thật mà, ta thề có trời, ta tuyệt đối không biết!”

(không biết) Mới là lạ, ta trong lòng nói tiếp.

“Trong lúc ta còn biểu diễn ở Đại Á, thì có người rất giàu đến nói sẽ bao ta, để ta hộ tống công chúa đến dị quốc hiến nghệ, hắn cũng không nói là biểu diễn cho ai. Dọc đường đi ta đều bị cách ly, chỉ có Vệ Tình đại ca thấy ta thương cảm nên chiếu cố ta, có đôi khi cùng ta tâm sự, nhưng những chuyện khác thì hoàn toàn không đả động. Lúc đó nhìn thấy ngài, ta chỉ cho rằng ngài là công tử quý tộc hay quan viên gì đó, tuyệt đối không nghĩ rằng ngài lại là Hiên Viên quốc thiên tử a!”

“Cứ cho lời ngươi nói là có chút đạo lý đi, còn trò đùa dai kia thì sao?” Hiên Viên Dực chú ý nhất cái này.

“Kỳ thật…” Ta bày ra dáng muốn nói mà lại thôi, nhìn Hiên Viên Dực một chút, lại nhắm mắt.

“Nói!”

“Hoàng thượng, ngài biết, chúng ta thân phận như vậy, không tránh được bị người khác khi dễ. Gặp những kẻ dã thú, nhìn thấy ta biểu diễn lền nghĩ đến những chuyện thị phi, nếu không dùng tiền dụ dỗ, cũng sẽ dùng vũ lực cưỡng bức, vì… vì… muốn thân thể của ta…” Phối hợp vài tiếng nức nở, điểu chỉnh độ mạnh yếu kích thích tình cảm.

“Có vài lần như vậy, ta gặp nguy hiểm… sau đó một thân luyện được kỹ năng chạy trốn, trên người cũng mang theo một ít mê hương phòng thân, tình huống nào cũng có thể lấy ra. Trò đùa dai kia, chỉ là ta muốn trả thù, quấy phá một tí. Thật không nghĩ được, lại đắc tội hoàng thượng.” Thực sự là tiếng rất biểu cảm a, chính ta cũng thấy cảm động đó.

Hiên Viên Dực lần này đã tám phần là tin ta, lực kềm chế tay ta cũng giảm không ít. Hắm đem ta kéo vào lòng. Ta hai tay bưng mặt “khóc” nức nở.

“Lân Nhi, nếu ngươi sau này theo ta, sẽ không phải lo lắng sợ hãi nữa.”

Hiên Viên Dực nói chuyện với ta, cũng không thèm ngồi yên mà nói, hắn theo đường cong duyên dáng trên cổ ta mà hôn, tay kia cởi y phục trên người ta.

Thêm một câu nói nữa thốt ra, câu này với Hiên Viên Dực là một câu “thi ân”cảm kích, nhưng với ta lại là một câu vô cùng kinh khủng: “Hoàng thượng, ngài không trách tội ta, còn muốn ta bồi bên người, ngài thật là người tốt nhất trên thế giới này!”

Nói xong, ta chủ động hôn lên môi Hiên Viên Dực.

Hắn được ta hôn nhưng lại tỏ ra kinh hãi, vì trong lúc Hiên Viên Dực không để ý, ta dùng lưỡi đẩy vào miệng hắn một viên thuốc nhỏ đã ngậm sẵn trong miệng lúc giả bộ khóc, sau đó tống một chưởng vào ngực hắn, bắt hắn nuốt viên thuốc vào bụng.

Hiên Viên Dực một tay bắt lấy cổ ta, sắc mặt tái nhợt hỏi: “Ngươi vừa cho ta ăn cái gì?!”

Ta vì khó thở mà sắc mặt ửng hồng lên như mấy con trư, nhưng cũng không có một chút sốt ruột, trong lòng lẩm nhẩm đếm: “Ba, hai, một –”

Ngã này~ Lực chế trụ trên cổ ta bỗng nhiên mất đi, Hiên Viên Dực ngã xuống cạnh ta. Lần này khác với lần trước, ý thức hắn vẫn còn tỉnh táo, chỉ có cả người không nhúc nhích được thôi.

Ánh mắt như muốn giết người phóng về phía ta, ta đỡ sau gáy hắn giúp xoay chuyển cơ thể: “Yên tâm đi, đó không phải là độc dược gì đâu, chỉ là Hóa công tán (thuốc tê liều cao) loại tốt nhất thôi, mười hai canh giờ sau sẽ hết hiệu lực.”

Ta điều chỉnh lại quần áo khi nãy bị tên kia làm cho lộn xộn, mối nguy hiểm lớn nhất hiện tại đã được giải trừ, hai kẻ ngồi đấy không khiêu chiến cũng không hàn huyên.

Ta nhìn hai bên trái phải của đại hình nhân mang hiệu “Hiên Viên Dực”, nói thật, hắn thực sự là quá hoàn mỹ, dù là tướng mạo vóc người hay phương diện khác, tóm gọn lại, hắn đúng mẫu ta thích.

Ta nằm sấp trên bộ ngực rộng của hắn, nhìn hắn chằm chằm một hồi lâu. Đem hắn biến thành búp bê cho ta ôm ngủ một chút, vừa rồi quả thật hao thể lực quá.

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

Ta say sưa nghe tiếng tim đập trầm ổn liên tục của Hiên Viên Dực, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút. Bởi vì ta còn phải nghĩ cách cứu Vệ Tình ra nữa. Phải khôi phục thể lực chứ.

“Đừng ầm ĩ, ngươi không nằm yên một chút được sao?”

Lúc này tình thế đã thay đổi, ta nói chuyện cũng có mười phần mạnh mẽ hơn.

Hiên Viên Dực cũng yên lặng, mặc cho ta làm chuyện có một không hai: xem hoàng đế như miếng đệm lót mà ôm ngủ.

Khoảng chừng qua một canh giờ ta tỉnh, tuy rằng ta rất gầy nhưng dù gì cũng có chút cân nặng, bị ta bắt làm đệm lót hơn một canh giờ, người lại không thể động đậy, chắc chắn là không dễ chịu.

Ta vừa mở mắt, đã thấy Hiên Viên Dực đang nhìn chằm chằm khuôn mặt ta.

“Ngươi thế nào cũng không mệt à?” Ta trên người hắn đứng lên, dời đi.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Hiên Viên Dực không chán mà lập lại câu hỏi.

“Ngươi có thấy phiền hay không a? Ngươi biết rõ là ta không thể nói với ngươi rồi mà!”

Sau đó ta nghĩ ngợi một chút, lại quay về chỗ hắn, ngồi bên giường, lấy tay chọc chọc hắn.

“Hoàng đế đại nhân, có loại… miễn tử kim bài gì đó không? Cho ta một cái a.”

“Thế nào? Sợ ta trả thù? Dám làm thì dám chịu chứ.”

Ngữ khí kiểu này là không đưa rồi.

Ta khó chịu đứng lên, lục lọi trong ngăn tủ trong phòng một lúc. Phòng này là phòng chuẩn bị riêng cho ta và Vệ Tình, đại lão bản đứng sau, nên trong đây không thiếu đồ của ta.

“A! Tìm được rồi!” Ta vui xướng giơ lên một cái bình màu đen.

Ta đi tới bên cạnh Hiên Viên Dực, dào dạt đắc ý giơ cái bình trong tay lên: “Biết đây là cái gì không?”

Hiên Viên Dực im lặng.

“Cái này chính là thuốc nhuộm dùng để họa tranh rùa trên người ngươi đó!” Sắc mặt Hiên Viên Dực trầm xuống.

Ta mở bình, cầm bút lông miết miết quanh miệng bình.

“Nhanh đưa ta miễn tử kim bài, không là ta họa ngay mấy con rùa trên mặt ngươi đó!” Ta cầm bút lông quơ quơ trước mặt hắn, mặt làm vẻ khủng bố.

Đến tận lúc đầu ngòi bút cách cái trán hắn còn 0,01 cm.

“Túi trong nội y gần phần eo của ta có một ngọc bội kỳ lân, thấy nó như thấy ta, coi như là kim bài miễn tử cho ngươi!”

Hắc hắc! Hoàng đế cũng phải khuất phục dưới uy quyền của ta!

Ta vói tay vào bên trong quần áo của Hiên Viên Dực, tay đụng chạm da hắn tìm kiếm, tìm một lúc lâu cũng không thấy cái túi trong mà hắn nói, lợi dụng “không cẩn thận” đụng chạm một chút vào mấy nơi không nên đụng chạm.

Ta cảm giác được Hiên Viên Dực bị ta sờ mó mà thân thể thay đổi chút ít, ta trong lòng cười thầm.

Dốc hết calo ra mới tìm thấy cái ngọc bội kỳ lân kia, ta bỗng nhiên nhớ lại!

Hoàng đế đáng chém kia dám nói Long Duệ Lân ta là “kẻ đê tiện”! Thật là đáng giận, không chỉnh ngươi một trận thì không phải là ta!

Ta nhanh trí khẽ động, nhìn Hiên Viên Dực khẽ nói: “Hoàng thượng, để tạ ơn ngài đã ban ngọc bội, hãy để Lân Nhi vì ngài nhảy lại một đoạn vũ trước kia được không?”

Cũng không chờ Hiên Viên Dực trả lời, ta bắt đầu múa, đương nhiên là thêm vào rất nhiều động tác trêu ghẹo, lại cả động tác cởi quần áo…

Sau khi ta nhảy một đoạn bên cạnh giường lớn hoa lệ, ta ngồi thẳng trên người Hiên Viên Dực, ngồi ở vị trí quan trọng của hắn mà vặn vẹo, có lúc còn cúi đầu hôn lên lớp áo trên ngực hắn.

Hiên Viên Dực rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, phát ra vài tiêng rên rỉ trầm trầm khêu gợi.

Ngay tại giây phút nóng bỏng nhất thì ta từ trên người hắn nhảy xuống.

“Biểu diễn kết thúc, cảm tạ đã xem~”

Nhìn thằng nhỏ của Hiên Viên Dực bên dưới đang muốn đứng lên còn ngực lại dính n (n là một số tự nhiên bất kỳ > 10) dấu hôn của ta, ta vỗ mông chuẩn bị rời đi. Nhưng nghĩ lại, lần trước làm trò còn mượn được cớ không biết thân phận hoàng đế của hắn, thế nhưng lần này thật là nhổ râu cọp rồi, vạn nhất sau này rơi vào tay hắn, không phải ta sẽ chết không chỗ chôn sao?

Nhìn Hiên Viên Dực đang dùng ánh mắt băm ta thành nghìn mảnh, ta thở dài, trở về bên người hắn.

“Được rồi! Được rồi! Nể mặt mũi hoàng đế đại nhân, ta đến phục vụ thêm cho ngài đây! Tuy đã già đầu chừng này nhưng đây là lần đầu tiên ta làm loại chuyện này, có phục vụ không tốt thì cũng đừng trách ta!”

Ta một tay kéo quần hắn xuống, tay cầm phân thân (thằng nhỏ) của hắn, bắt đầu ma sát lên xuống.

Hiên Viên Dực lúc đầu còn cực lực chống cự, sau đó thì dục vọng thắng lý trí. Ta cảm thấy rõ ràng mỗi động tác của ta làm cho hắn toàn thân từ từ trầm tĩnh lại, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới khoái cảm.

Ta thật sự bội phục thể lực của Hiên Viên Dực, phải dùng từ “kinh khủng” hình dung mới đúng, tay ta đã mỏi nhừ mà hắn cũng chẳng có ý muốn kết thúc, nếu bị hắn thượng, không chừng bị hắn cường cho chết mất!

Nhìn bộ dáng hưởng thụ của hắn, ta lại càng tức, để độ kích thích được tăng thêm, ta hôn lên môi Hiên Viên Dực. Quả nhiên thân thể hắn như muốn co lại, rồi bắn vào tay ta.

Ta mỉm cười, đứng một bên dùng khăn gấm lau tay, giúp hắn chỉnh lại y phục, đắp cho hắn cái chăn, rồi tiêu sái nói: “Việc đã xong~ ta phải đi đây! Ta cũng muốn nói rõ với ngươi cái này, kim bài miễn tử này không phải cho ta, mà là cho Vệ Tình. Ngươi có thể bắt không được ta, thế nhưng Vệ Tình có thể không trốn được. Quân tử miệng vàng lời ngọc, mong ngươi không nên khó xử người vô tội.” Ta quay đầu nhìn Hiên Viên Dực đang nằm trên giường, mở cửa ra.

“Lần tới — ” Hiên Viên Dực đang nhắm mắt bỗng buông một câu, làm ta dừng cước bộ, “Ta nhất định sẽ bắt được ngươi, cho ngươi trở thành người của ta!”

Tim nhảy mạnh một cái.

Ta quay đầu lại, nở ra nụ cười khuynh quốc khuynh thành: “Vậy ta sẽ chờ ngươi bắt được ta — ”

“Hơn nữa, ai là người của ai, không nói chắc được đâu!”