Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp

Quyển 1 - Chương 109




Ơ, Thu Diệp biết Nhị thiếu gia khi nào? Lại còn được đưa lên làm di nương? Dung nhi, ngươi có chuyện này là sao không?

Xuân Mai đưa mắt nhìn về phía dáng người nho nhỏ đang chạy tới của Thu Diệp, hỏi Mộ Dung Thư bên cạnh.

Mộ Dung Thư lắc đầu.

– Ta cũng không biết.

Nàng không biết Thu Diệp nghĩ thế nào lại không để ý lời dặn của nàng. Ngay cả chuyện loạn luân mà Nhị thiếu gia và Tam tiểu thư cũng có thể làm được, sao lại để nàng ấy làm thiếp. Cử chỉ lần này của Nhị thiếu gia càng cho thấy rõ, hắn biết Thu Diệp phát hiện bí mật của hắn. Mà nha đầu Thu Diệp này, coi lời nàng như gió thoảng bên tai!

Trách không được hai ngày này nàng ta như chìm trong yêu đương, luôn cười ngây ngô!

– Ngay cả ngươi cũng không biết?

Xuân Mai kinh ngạc. Thu Diệp là người ở cùng phòng với Dung nhi đó, hơn nữa quan hệ hai người rất tốt, có đôi khi nàng còn thấy ghen tị, kết quả là chuyện gì xảy ra?

Thu Diệp chạy đến trước mặt hai người, màu đỏ ửng trên má không biết là do chạy hay là bởi hạnh phúc với việc vui đến gần. Nàng nắm tay Mộ Dung Thư và Xuân Mai, thẹn thùng nói:

– Lát nữa Nhị thiếu gia sẽ nói với Ngũ thiếu gia muốn ta, sau này ta sẽ rời khỏi Nhã Đức Uyển, có thời gian ta sẽ đến thăm các ngươi.

Nhắc tới Nhị thiếu gia, trên mặt nàng càng đỏ hơn. Thế nhưng khi chạm đến ánh mắt lạnh nhạt của Mộ Dung Thư, nàng làm nũng lắc lắc cánh tay Mộ Dung Thư.

– Dung nhi, ngươi đừng lo lắng. Ta biết phải lựa chọn thế nào. Nhị thiếu gia thật sự đối xử với ta rất tốt. Ta vẫn luôn muốn gả cho một nam tử như vậy. Ta biết bận tâm và lo lắng của ngươi, nhưng Nhị thiếu gia là thật sự yêu thích ta. Nhị thiếu gia nói, ngày sau nhất định sẽ đối xử với ta thật tốt, tuyệt đối sẽ không để cho ta chịu bất kì thiệt thòi gì.

Nghe vậy, trong lòng Mộ Dung Thư trầm xuống. Nàng vốn còn muốn khuyên bảo Thu Diệp đừng để bị nam nhân này lừa gạt, nhưng trước mắt nghe thấy Thu Diệp nói thế, nàng hiểu được, ngay cả nàng có thuyết phục cỡ nào, Thu Diệp cũng nhất định sẽ không đổi ý. Hơn nữa, nàng rất hiểu suy nghĩ của Thu Diệp, nàng ta cho rằng gả cho Nhị thiếu gia rồi là có thể có được cuộc sống tốt hơn, mà nếu nàng ngăn cản, nói càng nhiều càng khiến Thu Diệp trách móc và oán hận, cuối cùng cũng chẳng được gì.

Thu Diệp dè dặt cẩn trọng quan sát vẻ mặt Mộ Dung Thư, xem nàng có phải đang tức giận hay không rồi lập tức tiến lên lắc lắc cánh tay Mộ Dung Thư.

– Tin ta đi.

Nếu cuộc sống của nàng giống Hạ Hoa, nàng cũng đành chấp nhận. Thế nhưng, Nhị thiếu gia rất dịu dàng với nàng, ngày sau nàng nhất định sẽ không rơi vào kết cục như Hạ Hoa.

Mộ Dung Thư nói không nên lời trong lòng là mùi vị gì, bởi nàng quá rõ lúc này nàng không thể làm gì. Vì cứu người mà nhận lấy oán hận, loại chuyện này nàng tuyệt đối không dính vào. Huống hồ với tính tình như Thu Diệp nếu không trải qua vài việc, e là vĩnh viễn cũng không biết nên lựa chọn thế nào. Nàng đã làm quá nhiều, nói cũng quá nhiều.

Đây là con đường Thu Diệp tự mình lựa chọn, nàng không có quyền can thiệp.

– Ừ.

Mộ Dung Thư nhàn nhạt đáp.

– Ngươi giỏi lắm Thu Diệp, thật sự là tốt số, lại được Nhị thiếu gia coi trọng! Tương lai nếu trải qua ngày lành cũng đừng quên chúng ta đó. Ôi chao! Khó trách, thật là khó trách, hai ngày này ngươi cứ như kẻ mất hồn, thì ra người trong lòng lại là Nhị thiếu gia. Hay cho Thu Diệp ngươi, còn không thèm nói sớm cho chúng ta biết một tiếng. Hiện thời người khác đều biết, ta và Dung nhi lại là người cuối cùng!

Xuân Mai đẩy Thu Diệp một chút, vờ cả giận nói.

Thu Diệp thấy Mộ Dung Thư lạnh nhạt, không hề tỏ ra tức giận, liền yên tâm, cười nói với Xuân Mai:

– Những việc thế này sao ta có thể nói lung tung? Nếu Nhị thiếu gia không ưa thích ta, như vậy ta nói ra không phải là dọa người sao? Hơn nữa, lúc ấy ta cũng không xác định, sao Nhị thiếu gia có thể yêu thích ta chứ?

Càng nói Thu Diệp càng lộ vẻ ngọt ngào, khiến Xuân Mai nhìn mà phát ghen.

– Được rồi, được rồi. Ta đã biết, chúng ta là hảo tỷ muội, ngươi nghĩ rằng ta sẽ trách tội ngươi sao? Ngươi có thể có một kết quả tốt, ta và Dung nhi đều mừng thay cho ngươi.

Nghe vậy, Thu Diệp đỏ bừng mặt, cúi đầu xuống.

Mộ Dung Thư khẽ cong môi cười nhạt, đưa mắt nhìn về phía trước, đối diện có một vị nam tử mặt mũi như ngọc mặc hoa phục và một nữ tử hoa nhường nguyệt thẹn. Hai người chậm rãi đi đến. Tuy chưa từng thấy qua hai người nhưng nàng cũng có thể đoán được, nếu không nhầm, đây chính là Nhị thiếu gia và Tam tiểu thư.

– Ồ? Sao Nhị thiếu gia và Tam tiểu thư lại đi cùng nhau?

Đang lúc Xuân Mai cười rộ lên chợt thấy phía trước, Nhị thiếu gia Triệu Khiêm và Tam tiểu thư Triệu Phỉ. Trong lòng bỗng nổi lên nghi hoặc, bình thường Nhị thiếu gia và Tam tiểu thư rất ít ui tới, càng hiếm khi đến Nhã Đức Uyển, sao hôm nay lại cùng đi? Chẳng lẽ là vì Thu Diệp?

Đang lúc nghi hoặc, Triệu Khiêm và Triệu Phỉ đã tới trước mặt các nàng.

– Bái kiến Nhị thiếu gia, Tam cô nương.

Ba người cùng xoay người hành lễ.

– Tất cả đứng lên đi, thiếu gia các ngươi có ở đây không?

Nhị thiếu gia tác phong nhanh nhẹn hỏi. Ánh mắt rơi vào trên người Mộ Dung Thư. Nữ tử này quả thật đẹp như thiên tiên, trên đời hiếm thấy. Trách không được làm Triệu Sơ để ý đến thế.

Nhận thấy ánh mắt nóng rực của Triệu Khiêm, Mộ Dung Thư nhẽ nhíu mày, gã đàn ông như sói đói này thật đáng khinh! Uổng cho bộ mặt con người đẹp đẽ kia của hắn!

– Ngũ thiếu gia đến chỗ Đại thiếu gia ạ.

Xuân Mai vội trả lời.

Thu Diệp vừa thấy Nhị thiếu gia thì hơi thả lỏng tay Xuân Mai ra, đứng ở phía sau Nhị thiếu gia Triệu Khiêm, mang dáng vẻ như một nàng dâu nhỏ.

Mà khi nàng đi đến phía sau Triệu Khiêm, Mộ Dung Thư rõ ràng bắt gặp trong mắt tiểu thư khuê các Triệu Phỉ loé lên một tia âm độc.

Thấy thế, trong lòng Mộ Dung Thư vang lên một tiếng chuông cảnh báo. Quả nhiên, làm sao có thể đơn giản như Thu Diệp đã nghĩ!

Hiển nhiên, Triệu Phỉ cũng phát hiện Mộ Dung Thư. Dung mạo của nàng được cho là mỹ nhân đệ nhất Bình Thành, mà lúc này nàng lại phát hiện, dung mạo nha hoàn này thế nhưng còn hơn nàng một bậc! Trong lòng nàng lập tức sinh ra vài phần chán ghét.

– Ngươi chính là nha đầu mà cách đây mấy ngày Ngũ ca mang về? Lớn lên thật là lẳng lơ quyến rũ. Trách không được làm cho Ngũ ca thất hồn lạc phách.

– Phỉ Nhi, chúng ta hẳn nên vui thay cho Ngũ đệ. Nhiều năm như vậy cũng không thành thân. Hơn nữa bên người ngay cả một nữ nhân cũng không có. Trước kia người ngoài đều đồn đại Ngũ đệ thích nam sắc, hại mẫu thân lo lắng không thôi. Hiện thời bên người có một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, đương nhiên Ngũ đệ sẽ động lòng. Chậc chậc, thật không ngờ Ngũ đệ lại có diễm phúc như thế.

Triệu Khiêm càng nhìn Mộ Dung Thư trong lòng càng rung động, đẹp như vậy thiên hạ rất hiếm thấy, hắn thật có vài phần ghen tị.

Thế nhưng, sau này chờ Triệu Sơ cưới thê tử rồi, mỹ nhân này bị vắng vẻ, có lẽ hắn sẽ có cơ hội. Dù sao, ngay cả em ruột của mình hắn đều có thể nắm trong lòng bàn tay, cũng đủ để nói rõ năng lực của hắn.

Khi trong lòng hắn đang nghĩ đến chuyện dơ bẩn đáng khinh như vậy, Triệu Phỉ lại ăn phải dấm chua. Trước kia mấy lời ca ngợi đều dành cho nàng, hôm nay lại bị một nha đầu thân phận đê tiện như vậy đoạt đi! Xem dáng vẻ Triệu Khiêm, chắc chắn đã động lòng với tiện nha đầu này rồi.

– Nhìn đi nhìn lại vẫn là một tiện nha đầu. Ngũ ca cũng chỉ chơi đùa mà thôi.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhíu nhíu mày. Triệu gia là một gia tộc lớn như thế, sao lại có lắm nữ tử không lên được phòng khách thế kia (ăn nói bừa bãi, không biết xử sự)? Nói ra toàn những lời thô tục.

– Nhị thiếu gia, giờ phải làm sao?

Thu Diệp nghe Triệu Sơ không có ở đây, có chút lo lắng hỏi.

Vừa rồi Nhị thiếu gia đã đồng ý với nàng, hôm nay sẽ dẫn nàng về Văn Thanh Uyển, sau đó cho nàng làm di nương.

Sau này nàng coi như là nửa chủ tử.

Nhị thiếu gia ra vẻ thâm tình nhìn Thu Diệp, trước mặt Mộ Dung Thư, Xuân Mai, Triệu Phỉ lại cầm tay nhỏ bé của Thu Diệp, ôn nhu nói:

– Không bằng, trước tiên ngươi đến Văn Thanh Uyển cùng ta được chứ? Ngũ đệ đến chỗ đại ca cũng không biết khi nào mới về. Dù sao nếu đến chỗ đại ca tìm Ngũ đệ để nói chuyện này của chúng ta, e là không ổn, chúng ta chờ một chút được không?

Nghe vậy, vành mắt Xuân Mai đỏ lên. Nàng thật mừng thay Thu Diệp. Xem ra, Nhị thiếu gia đối xử với Thu Diệp thật là tốt! Dịu dàng như thế. Có điều…

Chân mày Mộ Dung Thư càng cau chặt. Nếu Thu Diệp có chút rụt rè, chưa quá ngu xuẩn thì đừng gật đầu với Triệu Khiêm! Nếu như đồng ý, nàng sẽ không thèm để ý nữa, bất kể Thu Diệp ra sao.

Nhưng Thu Diệp đã bị sự dịu dàng của Triệu Khiêm hòa tan, hiện thời sao có thể nghĩ nhiều, hai gò má hiện lên rặng mây đỏ hồng, cúi đầu đáp:

– Vâng.

Lòng Mộ Dung Thư trầm xuống, lúc này xem ra đã không còn đường quay lại.

– Thế này hình như có chút không hợp quy củ? Hiện tại Thu Diệp vẫn là người của Nhã Đức Uyển, nếu nàng ấy không được sự đồng ý của Ngũ thiếu gia mà đến Văn Thanh Uyển, sợ là bất kính với thiếu gia.

Xuân Mai cau mày nói.

Tâm địa Xuân Mai từ trước tới nay vốn thẳng thắn, hiện thời chuyện còn liên quan đến Thu Diệp, nàng càng tỏ ra nóng nảy. Thật ra nàng cũng chỉ suy nghĩ cho Thu Diệp, hiện thời không danh không phân đi theo Nhị thiếu gia, vậy nếu ngày sau không được nâng làm di nương, đời này của nàng ấy coi như hoàn toàn bị huỷ!

– Ngươi chính là Xuân Mai à? Ngươi cũng thấy đấy, nhị ca và Thu Diệp tình đầu ý hợp, Thu Diệp cũng muốn cùng nhị ca đi Văn Thanh Uyển, ngươi cũng đừng quá quan tâm. Một lát Ngũ ca trở lại, nhị ca sẽ lại tới.

Triệu Phỉ có chút không kiên nhẫn đối với lời nói của Xuân Mai. Bất quá trên mặt vẫn lộ ra nụ cười giả dối. Dù sao cô nương Xuân Mai này cũng là người được Triệu Sơ tín nhiệm. Xuân Mai cắn chặt răng, còn muốn khuyên Thu Diệp, đây chính là chuyện liên quan đến danh dự của một nữ nhân và hạnh phúc cả đời kia mà! Thu Diệp cứ đi theo Nhị thiếu gia thế này, nếu Nhị thiếu gia thật sự nâng nàng làm di nương thì tốt rồi, nhưng ngược lại, sau này nàng cũng đừng mong có thể ngẩng đầu làm người.

Hai tay Thu Diệp xoắn cùng một chỗ, nghe Xuân Mai nói, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, cắn răng nhìn về phía Xuân Mai,

Không phải Xuân Mai là cố ý đó chứ? Nhìn thấy Nhị thiếu gia đối xử với nàng tốt như vậy nên ghen tị? Thành ra mới ngăn cản nàng?

Người nãy giờ im lặng, Mộ Dung Thư nhìn thấy vẻ mặt Thu Diệp thì hai mi đang nhíu chặt dần dần giãn ra, kỳ thực cũng có thể thông cảm cho Thu Diệp. Lòng tốt của Xuân Mai lại chỉ nhận lấy oán hận của Thu Diệp. Nàng giữ chặt cánh tay Xuân Mai, lên tiếng:

– Chúng ta không có quyền quản chuyện của chủ tử. Huống hồ chẳng phải Thu Diệp cũng gật đầu đồng ý đó sao? Đi thôi, chúng ta cũng còn nhiều việc phải làm đấy.

Xuân Mai không cam lòng nhìn thoáng qua Thu Diệp, còn muốn nói tiếp gì đó, nhưng khi nhìn thái độ Mộ Dung Thư, nàng liền ngậm miệng lại, trong lòng nghĩ: cũng đúng, đây chính là Thu Diệp tự mình lựa chọn, nàng không có quyền bác bỏ, huống hồ, nhìn thái độ kia của Thu Diệp, có vẻ như cũng không muốn nàng quản.

– Nhị thiếu gia, Tam tiểu thư, chúng nô tỳ phải làm việc. Cáo lui.

Xuân Mai và Mộ Dung Thư cùng hành lễ, sau đó lướt qua trước mặt ba người bọn họ.

Thu Diệp luôn luôn cúi đầu, hai tay vẫn xoắn cùng một chỗ.

Ánh mắt Triệu Khiêm si mê nhìn bóng lưng Mộ Dung Thư lúc rời đi, nàng ta thật đúng là yêu nghiệt, dáng vẻ thướt tha mềm mại! Trong phủ trên dưới có đến một hai trăm nữ nhân, thế nhưng không có một người nào có thể so được với nàng! Nghĩ đến đây, hắn cảm giác được bụng một trận xôn xao.

– Còn nhìn cái gì? Đi thôi.

Triệu Phỉ trừng Triệu Khiêm một cái, âm thanh lạnh lùng nói.

– Tam muội không nên tức giận, ta chỉ là cảm thấy nha đầu kia cũng khá xinh đẹp mà thôi.

Triệu Khiêm lưu luyến rời mắt khỏi bóng lưng Mộ Dung Thư phía xa xa, quay đầu ôn nhu giải thích với Triệu Phỉ.

Triệu Phỉ mím môi cười, nếu không phải e ngại bên cạnh có người, e là muốn bổ nhào vào trong ngực Triệu Khiêm tìm kiếm an ủi. Triệu Khiêm là một kẻ ong bướm tung hoành chốn bụi hoa, hiểu rất rõ nữ nhân.

Thu Diệp đứng ở phía sau hai người dường như không nhìn thấy mắt đi mày lại giữa bọn họ, có điều hai bàn tay xoắn lại dưới ống tay áo trở nên trắng bệch.

– Tam muội ngươi nếu cứ tiếp tục ngang ngạnh như vậy thì cũng đừng hối hận sau này không thể gả đi được.

Triệu Khiêm cười khẽ, trêu chọc.

– Tam tiểu thư dung mạo như thiên tiên, làm sao có thể không gả đi được chứ? Khắp Bình Thành chúng ta có bao nhiêu công tử danh môn vọng tộc tới cầu hôn đó.

Thu Diệp ngẩng đầu, trên mặt không một tia khác thường, mà là cười nịnh nọt nói.

Nghe vậy, Triệu Khiêm và Triệu Phỉ hai mặt nhìn nhau, sau đó đều ôn hòa cười với Thu Diệp. Triệu Khiêm nắm hai vai Thu Diệp, ôn nhu nói:

– Đi thôi, cơm chiều gia đã sai người chuẩn bị món ngon cho ngươi. Có thể được một mỹ nhân như ngươi vậy, hôm nay gia thật cao hứng.

– Vâng.

Thu Diệp gật đầu, mềm mại như chim nhỏ nép vào người, được Triệu Khiêm ôm lấy hai vai đi về phía Văn Thanh Uyển. Trên đường đi, nhìn thấy tình cảnh này mọi người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó lại nhanh chóng làm như không có chuyện gì.

Chỉ trong một canh giờ, chuyện Thu Diệp đã truyền khắp ngóc ngách trong ngoài Triệu phủ. Dù sao trong vài ngày ngắn ngủi đã có hai đại nha hoàn xuất thân từ Nhã Đức Uyển trở thành nữ nhân của các chủ tử, tuy rằng kết quả của Hạ Hoa rất thê thảm, nhưng cũng không thể khẳng định là sau này không được Tam thiếu gia sủng ái. Mà Thu Diệp, nhìn dáng vẻ quý trọng kia của Nhị thiếu gia, cũng không tệ lắm!

Lập tức, có không ít nha hoàn muốn nhân cơ hội đến Nhã Đức Uyển, phần lớn mọi người đều mong tương lai không chừng được chủ tử coi trọng, như vậy, từ nay về sau sẽ có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý.

Trong phòng, khuôn mặt Xuân Mai như phủ mây đen.

– Sao Thu Diệp có thể hồ đồ như thế? Dù cho Nhị thiếu gia đối xử với nàng rất tốt đi nữa cũng không thể không danh không phận đi theo được. Nếu vậy thì có khác gì Hạ Hoa? Tuy rằng Nhị thiếu phu nhân không tàn nhẫn như Tam thiếu phu nhân nhưng cũng không phải người hiền lành gì. Nàng đi như vậy, khó tránh sẽ bị thiệt thòi.

Xuân Mai cắn răng nói, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Mộ Dung Thư lạnh nhạt, vỗ vỗ mu bàn tay Xuân Mai.

– Ngươi không nên nói những lời này. Đây là con đường Thu Diệp tự mình lựa chọn. Nàng cho là đúng. Ngươi nói nhiều hơn nữa cũng chỉ là vô dụng. Không chừng còn khiến người khác oán hận đấy.

Đây là thói hư tật xấu của rất nhiều người.

– Ừ. Ta biết, ánh mắt lạnh lẽo kia vừa rồi của Thu Diệp, ta chưa từng thấy qua. Kỳ thực, ta cũng muốn tốt cho nàng mà thôi.

Xuân Mai thở dài một tiếng rồi nói ra.

– Xuân Mai, có phải còn có nửa năm là ngươi sẽ thành thân?

Con ngươi đen của Mộ Dung Thư chớp động, rót cho mỗi người một chén trà sau đó nói sang chuyện khác.

Vừa nhắc tới thành thân, mây đen trên khuôn mặt của Xuân Mai bỗng tiêu tán, ngược lại lộ vẻ ngượng ngùng của một cô gái xuân thì.

– Ừ. Sau nửa năm nữa ta sẽ không thể ở đây hầu hạ Ngũ thiếu gia, cũng không thể ở chung với ngươi. Đến lúc đó có thể ta phải đến làm quản sự phòng bếp.

Mộ Dung Thư khẽ cười nói:

– Ngươi đó, mỗi nữ nhân đều có một ngày này. Sau này ngươi thành thân cũng không nên nóng nảy như hiện giờ, phải chững chạc một chút. Đây là lễ vật chúc mừng ngươi  thành thân.

Nàng lấy một miếng ngọc bội trong người đưa cho Xuân Mai.

Ngọc bội kia là lấy ở phủ Nam Dương Vương lúc rời đi, thứ duy nhất trên người mà nàng mang theo. Chất lượng thượng thừa, ước chừng có thể đổi năm sáu trăm lượng bạc.

– Ngọc bội này là hàng cực phẩm, sao ngươi có thể có vật quý trọng như vậy? Ta không thể nhận. Ngươi nên giữ lại bên người đi, sau này lập gia đình còn có thể làm đồ cưới.

Xuân Mai lớn lên ở Triệu phủ, nhận biết khá nhiều vật quý giá nên vừa nhìn nàng đã biết ngọc bội kia rất quý.

Mộ Dung Thư lại nhét ngọc bội vào tay Xuân Mai, cười nói:

– Đây là ta cho ngươi thêm đồ cưới. Ngọc bội này do Ngũ Thiếu gia thưởng, ta giữ lại làm gì. Huống hồ Ngũ thiếu gia còn thưởng cho ta vài món khác. Đây là tấm lòng của ta, bất kể thế nào ngươi đều phải nhận.

Trong phủ, tiền tiêu vặt hàng tháng của nha hoàn khoảng chừng năm sáu lượng bạc một tháng, cho dù có để dành toàn bộ thì cũng không được bao nhiêu. Nếu sau này Xuân Mai gặp việc cần gấp cũng có cái mà dùng.

Xuân Mai nghe Mộ Dung Thư nói như vậy, cũng không từ chối nữa mà dè dặt cẩn trọng cất ngọc bội vào.

– Đợi sau này ngươi thành thân, ta cũng tặng thêm đồ cưới cho ngươi. Có điều, Ngũ thiếu gia đối với ngươi thật tốt, nếu ngươi thích thì để Ngũ thiếu gia dâng ngươi làm thiếp. Ngũ thiếu gia là một người tốt bụng hiếm thấy, bao nhiêu cô nương tốt muốn gả cũng không được.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhấp môi cười nhẹ, vẫn chưa trả lời, mà chỉ khẽ nói:

– Không còn sớm nữa, chắc là Ngũ thiếu gia đã trở lại, chúng ta cũng không nên ở đây tán gẫu. Nếu ngươi không nhìn ngó các nha đầu ngoài kia, không chừng họ lại bắt chước ngươi lười biếng đó.

– Ừ.

Xuân Mai gật đầu, uống hết ly trà, dùng khăn lau miệng rồi đi theo Mộ Dung ra khỏi phòng.

Sau buổi cơm tối, Triệu Sơ vừa trở về, nghe báo lại chuyện của Thu Diệp cũng không tỏ thái độ gì. Nhưng không biết vì sao, không lâu sau, Triệu Khiêm và mẹ ruột hắn, Vương di nương đến cửa xin lỗi.

Điểm ấy khiến Mộ Dung Thư có chút ngoài ý muốn. Triệu Sơ cái gì cũng chưa nói sao vẫn làm cho hai người sợ đến như thế? Buổi chiều lúc Triệu Khiêm và Triệu Phỉ tới còn chưa có vẻ mặt kinh sợ như vậy.

Mộ Dung Thư không biết rằng, vốn Triệu Khiêm tưởng rằng cùng lắm là một nha đầu, hắn trước đưa đi, sau đó ngày khác lại đến nói một tiếng, hẳn là Triệu Sơ sẽ không để ý, cho nên mới làm như vậy. Nhưng sau khi bọn hạ nhân bẩm báo lại mọi chuyện cho Triệu Sơ, hắn lại không nói không rằng, sắc mặt thâm trầm, thế này mới khiến Triệu Khiêm sợ hãi. Dù sao Triệu Sơ là con thứ năm dòng chính của Triệu phủ, tương lai sẽ kế thừa sản nghiệp Triệu gia. Hơn nữa, chẳng biết tại sao, trong phủ ngoại trừ Lão phu nhân, Đại phu nhân và Đại lão gia, còn gần như ai cũng đều kiêng dè Triệu Sơ. Dù sao, Triệu Sơ không phải ôn hòa như vẻ bề ngoài.

Lúc này, ở chính phòng Nhã Đức Uyển, Triệu Khiêm và Vương di nương mang theo khuôn mặt tươi cười hối lỗi. Lúc hai người bọn họ đến, đúng lúc Mộ Dung Thư và Triệu Sơ ở trong thư phòng, vì có vài chi tiết trong bản vẽ các thiết bị này Triệu Sơ không hiểu, Mộ Dung Thư mới bắt đầu giảng giải.

Kết quả, khi Triệu Khiêm và Vương di nương đến, Mộ Dung Thư cũng không tiện lui ra, bèn đứng phía sau Triệu Sơ giả vờ giả vịt.

– Thu Diệp kia thật sự là một cô nương tốt, cùng Nhị thiếu gia tình đầu ý hợp, vốn buổi chiều Nhị thiếu gia đã tới tìm Ngũ thiếu gia nói với người muốn Thu Diệp, ai ngờ Ngũ thiếu gia không ở Nhã Đức Uyển. Nhị thiếu gia chính là người nóng tính, thế này mới dẫn Thu Diệp theo về. Vậy cho nên, vừa biết Ngũ thiếu gia trở về viện, ta và Nhị thiếu gia vội tới. Hiện thời người trong phủ đều biết Thu Diệp đã là người của Nhị thiếu gia, xin Ngũ thiếu gia thành toàn.

Vương di nương khá đẫy đà, mặt mũi hơi tròn trịa, xem ra cuộc sống rất thoải mái.

Mộ Dung Thư nghe Vương di nương nói xong, khóe miệng khẽ cong lên. Vương di nương này nói năng cũng quá nhanh nhảu. Nói gần nói xa, ý cho thấy Thu Diệp đã là người của Triệu Khiêm, Triệu Sơ buộc phải cho. Nếu như không cho, khó tránh khỏi làm cho người trong phủ chê cười.

Vương di nương bên này giải thích với Triệu Sơ, bên kia Triệu Khiêm lại không khống chế được hai mắt của mình, nhìn Mộ Dung Thư không chớp, trong mắt mơ hồ nổi lên sắc dục. Trong mắt hắn, cùng lắm Mộ Dung Thư chỉ là một nha hoàn, vì vậy không thèm kiêng nể gì, nhưng lại nghĩ đến lúc này Mộ Dung Thư thuộc về Triệu Sơ, mới bớt đi mấy phần dâm quang trong mắt.

Ánh mắt kia quả thực khiến người khác buồn nôn. Mộ Dung Thư khẽ nhíu mày.

Triệu Sơ hờ hững nhìn lướt qua Triệu Khiêm, ánh mắt kia bình tĩnh, nhưng cực kì sâu thẳm, thậm chí mang theo một hơi thở nguy hiểm.

– Ngũ thiếu gia? Ta cố ý dẫn theo mấy nha đầu để đổi một Thu Diệp.

Vương di nương thấy Triệu Sơ không lên tiếng, lại nhìn về phía Triệu Khiêm, vội nói. Tuy bà ta không biết Triệu Khiêm chọc phải cái tai vạ gì, nhưng vạn lần không thể đắc tội với Triệu Sơ, không chừng sau này mẹ con họ còn phải dựa vào Triệu Sơ để kiếm ăn. Thế nhưng, nói gì đi nữa Triệu Khiêm cũng khăng khăng muốn nha đầu Thu Diệp kia, tất nhiên bà không cách nào từ chối. Chỉ hy vọng Triệu Sơ không cần quan tâm đến một nha đầu.

Phía sau Vương di nương có mấy nha hoàn đang đứng, nhìn qua có vài người dung mạo xinh đẹp tuyệt trần. Xem ra, lần này Vương di nương tốn không ít tâm tư.

Triệu Khiêm có vẻ như đã nhận ra Triệu Sơ đang nhìn hắn, vội vã rời mắt khỏi Mộ Dung Thư, sau đó mở miệng nói:

– Thu Diệp đó thật hợp với ta. Ba nữ nhân trong viện của ta kia đều không khéo hiểu lòng người như nàng ấy. Trước giờ Ngũ đệ là người rộng rãi, có thể tặng Thu Diệp cho ta chứ?

Vương di nương và Triệu Khiêm đều vô cùng khẩn trương nhìn Triệu Sơ, cùng đợi câu trả lời của hắn.

Triệu Sơ thần sắc bình tĩnh như thường, nhưng trong ôn hòa tựa hồ có thêm vài phần lãnh ý. Hắn nâng tách trà uống vài ngụm rồi mới đảo mắt nhìn về phía hai mẹ con Vương di nương.

– Nếu ta nói không được thì sao?

– Này … Này, Ngũ đệ, kia cùng lắm chỉ là một nha đầu mà thôi.

Triệu Khiêm nghe vậy, lộ vẻ gấp gáp, có chút lắp bắp.

Sắc mặt Vương di nương thay đổi, miệng há to nói không nên lời, run run hai cái mới có thể lên tiếng.

– Ngũ thiếu gia đây không phải là khiến người khác chê cười? Nhìn đi nhìn lại cũng chỉ là một nha đầu mà thôi. Ta đây không phải đã đưa tới cho Ngũ thiếu gia mấy người luôn sao? Lấy ít đổi nhiều, Ngũ thiếu gia cũng không thiệt thòi.

Mộ Dung Thư ở một bên xem cuộc vui có chút ngoài ý muốn. Đối với Triệu Sơ, Thu Diệp thật là một nha hoàn, mà ở thời đại này, đừng nói là nha hoàn, thậm chí ngay cả tiểu thiếp cũng có thể tặng qua tặng lại. Thái độ này của Triệu Sơ khá khó hiểu, nàng không thể đoán được chính xác ý nghĩ của hắn.

– Thế nhưng, nhìn Nhị ca có vẻ thật sự thích Thu Diệp, vậy cứ để Thu Diệp hầu hạ bên cạnh ngươi đi.

Triệu Sơ lại nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi cười nói.

Nghe vậy, Vương di nương và Triệu Khiêm đồng thời nhẹ nhàng thở ra.

– Tạ Ngũ thiếu gia/ Ngũ đệ.

Nhưng hiển nhiên Triệu Sơ còn chưa nói xong, nhìn nét vui mừng trên mặt hai người rồi nói tiếp:

– Nhị ca đang quản lý một cửa hàng tơ lụa trong thành phải không?

– Đúng vậy.

Triệu Khiêm nghi hoặc đáp. Sao Triệu Sơ lại đột nhiên nhắc tới cửa hàng tơ lụa duy nhất hắn quản lý? Bởi hắn không có khiếu buôn bán nên vốn là đang quản mười cửa hàng nhưng đều lỗ vốn thành ra cha hắn mới thu hồi hết, chỉ chừa một cửa hàng tơ lụa kinh doanh khá ổn định cho hắn.

Triệu Sơ gật đầu.

– Cửa hàng này tạm thời không cần Nhị ca để ý tới. Nhị ca coi như là tân hôn, khó tránh khỏi quá vất vả, giờ cửa hàng cứ giao cho ta tạm thời quản lý đi. Nhị ca cũng không cần băn khoăn, giữa huynh đệ chúng ta không cần nói cảm ơn.

– Cái gì?

Vương di nương từ trên ghế đứng bật dậy, quả nhiên bị kinh hãi không ít. Cửa hàng này kiếm được khá bộn, mẹ con họ dựa vào nó mới có thể qua ngày.

Sắc mặt Triệu Khiêm càng thêm tái nhợt.

– Ngũ đệ có nhiều việc buôn bán cần trông nom như vậy, mà ta chỉ có một cửa tiệm, tất nhiên không mệt nhọc gì, không cần làm phiền Ngũ đệ.

– Không cần nói, chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Giờ cũng không còn sớm, Vương di nương, Nhị ca hai người cũng nên trở về nghỉ ngơi.

Triệu Sơ phất phất tay, không có ý định lằng nhằng tiếp với hai người.

Thấy thế, Mộ Dung Thư rất ngoài ý muốn, trong lòng nghi hoặc càng sâu. Triệu Sơ không cần tốn nhiều sức đã có thể đoạt lại cửa hàng trong tay Triệu Khiêm! Lại nhìn thần sắc Triệu Khiêm, là giận mà không dám nói, nửa câu cũng không có, chỉ có thể không tình nguyện rời đi. Triệu Sơ làm như vậy, sau này Triệu Khiêm không có nguồn tài chính của cửa hàng để dựa vào, sợ là cuộc sống càng thêm khó khăn. Hay! Người như thế đáng bị rơi vào kết cục này.

– Giờ không còn sớm, ta cũng nên đi. Nếu Ngũ thiếu gia còn chỗ nào không hiểu, ngày mai ta lại giải thích cho Ngũ thiếu gia sau.

Mộ Dung Thư thấy Triệu Khiêm và Vương di nương đã rời đi thì cũng chuẩn bị về phòng.

Triệu Sơ nhìn lướt qua nàng, gật đầu.

– Ừ.

Hôm sau, thời tiết âm u, vẻ như lại sắp đổ mưa.

Lại có tin từ kinh thành truyền đến, là tin tức động trời! Đương kim hoàng đế không phải huyết mạch hoàng thất chính thống mà là kết quả gian díu của thái hậu đã qua đời cùng một gã thị vệ. Bắc Lăng Vương khởi binh đoạt vị, Nam Dương Vương Vũ Văn Mặc lấy ra chứng cứ bắt tay với Bắc Lăng Vương, hiện thời người trong kinh thành cảm thấy bất an, khắp nơi hoang mang lo sợ.

Mộ Dung Thư ngồi trước cửa sổ, tay cầm chén trà, sắc mặt nghiêm túc. Dùng bồ câu thì chỉ cần hai ngày, tin tức kinh thành đã truyền tới đây, không biết tình huống trong kinh thành hiện thời thế nào? Có lẽ rất nhanh sau đó, đương kim thánh thượng sẽ bị hất khỏi long ỷ, Đại Hoa quốc thay đổi triều đại.

– Dung nhi, ngươi đang suy nghĩ gì đấy?

Một đôi tay mềm mại khẽ đập xuống vai trái của nàng, nghe tiếng Mộ Dung Thư biết ngay là ai.

– Sao ngươi lại trở về?

Mộ Dung Thư nhẹ giọng hỏi.

Nhìn vẻ mặt Mộ Dung Thư có chút lãnh đạm, Thu Diệp băn khoăn bất an nói.

– Dung nhi, có phải ngươi còn trách ta không? Ta cũng không ngờ sẽ như vậy. Lúc ấy ngẫu nhiên gặp Nhị thiếu gia, ta luôn luôn ghi nhớ lời ngươi dặn, vốn định không nói nhiều với Nhị thiếu gia mà đi tìm Ngũ thiếu gia cầu xin. Nhưng đúng lúc ta bỏ đi, bỗng một con rắn xuất hiện mổ về phía ta, may là Nhị thiếu gia ra tay chém nó thành hai nửa. Lúc ấy tình huống nguy cấp, Nhị thiếu gia đều có thể tới cứu ta, có thể nghĩ Nhị thiếu gia thật lòng với ta. Mấy ngày sau Nhị thiếu gia đều tới gặp ta, ta biết rõ Nhị thiếu gia chân thành. Dung nhi, ngươi không có người trong lòng, ngươi không hiểu được lòng ta lúc này. Ta là thật hài lòng về Nhị thiếu gia. Ta không để ý quá khứ của hắn, Nhị thiếu gia cũng nói sau này hắn nhất định sẽ đối xử tốt với ta. Hắn đưa cho nhà ta một trăm lượng bạc đó. Nếu ta bỏ lỡ một người tốt như vậy, sợ là sau này cũng sẽ không thể gặp nam nhân khác tốt hơn.

Mộ Dung Thư lặng yên không nói, nhìn ngọn cây ngoài cửa sổ bị từng cơn gió phất qua, ánh mắt sâu thẳm, lạnh lùng.

– Ngươi nhất định nói ta rất ngốc đúng không? Biết rõ chuyện của Nhị thiếu gia và Tam tiểu thư vẫn muốn gả cho hắn. Đây cũng là điều khiến ta do dự, nhưng rồi sau đó ta đã thông suốt. Chỉ cần Nhị thiếu gia yêu thích ta, đối xử tốt với ta, hết thảy những chuyện khác đều không quan trọng.

Thu Diệp thẹn thùng e lệ nói.

Dứt lời, nàng nắm tay Mộ Dung Thư, đứng lên.

– Ngươi yên tâm, Nhị thiếu gia căn bản không biết ngày đó người phát hiện hắn và Tam tiểu thư là ta. Sau này ta cũng sẽ không nhắc tới nữa. Vì vậy ngươi đừng lo. Dung nhi, ngươi sẽ chúc phúc cho ta phải không?

Nghe vậy, Mộ Dung Thư khẽ nhếch khóe môi, xoay người nhìn về phía Thu Diệp.

– Thu Diệp, có phải hiện tại ta nói gì đi nữa thì ngươi đều không thay đổi chủ ý đúng không?

Nàng cần xác nhận lại một lần, coi như cho Thu Diệp thêm một cơ hội.

Thu Diệp khẽ cắn môi, do dự một chút, cuối cùng gật đầu.

– Đúng vậy, Dung nhi. Ta quyết định rồi. Vì vậy, chúc phúc ta được không?

– Được, chỉ cần ngươi không hối hận là được. Ta thật tình hi vọng Nhị thiếu gia đối xử tốt với ngươi.

Mộ Dung Thư rút tay ra, thần sắc hờ hững cười nói.

Hiện thời, nàng cũng chỉ hy vọng Triệu Khiêm xuống tay không cần quá ác, dù sao Thu Diệp khư khư cố chấp, cho dù nàng có lòng cũng không giúp được.

Nghe thấy lời chúc mừng của Mộ Dung Thư, Thu Diệp vô cùng vui vẻ.

– Thật tốt quá. Dung nhi, ngươi không biết mới vừa rồi ta còn lo lắng, chỉ sợ về sau ngươi sẽ không để ý ta. Ở trong phủ, ta xem ngươi như bạn tốt. Cũng chỉ có ngươi thật tình đối xử tốt với ta. Xuân Mai vĩnh viễn cho người khác cảm giác cao cao tại thượng, nàng là gia sinh tử (kiểu như đời này qua đời kia đều là nô tài của phủ), số mạng so với chúng ta tốt hơn rất nhiều. Hôm qua nàng nhiều lần cản trở ta đi Văn Thanh Uyển, có lẽ là ghen tị ta có kết quả tốt. Dung nhi, ngươi yên tâm, sau này ta sống tốt, tuyệt đối sẽ không quên ngươi.

Mí mắt Mộ Dung Thư run lên một cái, lòng bàn tay đầy mồ hôi dần dần phục hồi. Quả thật nàng đoán không sai!

– Xuân Mai chỉ quá lo lắng cho ngươi thôi, không nên nghĩ nhiều. Bây giờ cũng không còn sớm, ngươi nên quay về Văn Thanh Uyển đi. Ta ăn cơm trưa xong phải đến thư phòng hầu hạ Ngũ thiếu gia.

Mộ Dung Thư đứng dậy, sắp xếp lại bần ghế rồi nói với Thu Diệp.

Không hiểu do lúc này lòng Thu Diệp ngập tràn mừng rỡ, hay bởi từ trước tới nay Mộ Dung Thư rất giỏi ngụy trang, nàng không phát hiện thái độ Mộ Dung Thư, vui vẻ gật đầu trả lời:

– Ừ. Ta đi trước, sau này có thời gian trở lại thăm ngươi.

Nàng mới vừa đi một lúc thì Xuân Mai mang vành mắt đỏ hoe bước vào.

– Dung nhi. Ngươi cũng biết ta, ta thật lòng hi vọng nàng được tốt. Ta không thể ngờ nàng lại nghĩ về ta như thế.

Xuân Mai một bên chảy nước mắt, một bên ấm ức nói.

Mộ Dung Thư thấy thế, nhẹ giọng an ủi:

– Đừng nghĩ nhiều. Nàng chỉ nhất thời bị mê mẩn tâm trí.

Nàng lấy khăn lụa lau nước mắt trên má Xuân Mai.

– May mà lúc ấy ngươi kéo ta lại, ngăn ta tiếp tục nói hết. Bằng không ta nói thêm hai câu nữa, không chừng ở trong lòng Thu Diệp nghĩ là ta muốn phá hoại hạnh phúc của nàng. Tuy rằng nàng nghĩ ta như vậy nhưng ta vẫn hi vọng nàng có thể sống tốt, hi vọng Nhị thiếu gia thật lòng với nàng.

Xuân Mai cắn chặt răng, nín khóc mỉm cười nói.

Thấy nàng như thế, Mộ Dung Thư tùy tâm mà cười.

– Ngươi nghĩ như vậy là được rồi.

Cuộc sống tựa như một chuỗi câu đố, mỗi giai đoạn đều phải đối mặt một sự lựa chọn, nếu có thể giữ vững ước nguyện ban đầu thì sẽ không xuất hiện lệch lạc, đời người cũng sẽ không có hai từ “hối hận”. Nhưng có mấy ai có thể đối mặt với nghèo khổ, phú quý mà không dao động? Thu Diệp cũng chỉ là một người trong số đó mà thôi.

– Khi ta tới tìm ngươi, đúng lúc Ngũ thiếu gia muốn đi ra ngoài, nói là chiều nay ngươi có thể nghỉ ngơi, không cần ở thư phòng hầu hạ.

Xuân Mai bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, vội vàng nói.

Mộ Dung Thư gật đầu.

– Tốt quá, cũng lâu rồi không được nghỉ ngơi. Không phải ngươi nói phía sau viện của chúng ta có một bàn đu dây sao? Ta muốn xem, cũng nhân dịp này hít thở không khí trong lành.

– Được rồi, được rồi, ngươi là thật không nên giam mình trong nhà. Phía sau viện chúng ta khá ít người qua lại, thích hợp cho hai người chúng ta vui vẻ chơi đùa. Ta thích nhất là chơi đu dây đấy.

Xuân Mai nghe nàng muốn đi ra ngoài, tức thì ném mọi buồn bực ra sau đầu, lôi kéo Mộ Dung Thư gấp gáp chạy ra ngoài.

Ai ngờ vừa mới ra khỏi cổng đã đụng phải người đối diện.

– Ôi chao, các ngươi là Dung nhi và Xuân Mai phải không?

Nha hoàn kia nhẹ xoa cái trán nhìn hai người hỏi.

Đến tìm họ? Mộ Dung Thư và Xuân Mai hai mặt nhìn nhau.

– Ta là Xuân Hồng, nha đầu bên người Hạ di nương. Hạ di nương sai ta tới tìm các ngươi qua một chút.

Xuân Hồng nhìn hai người, tầm mắt dừng trên người Mộ Dung Thư nói.

Nghe vậy, Xuân Mai nghi ngờ nói:

– Hạ di nương gặp chúng ta làm gì?

– Chủ tử muốn gặp các ngươi, làm gì cần lắm lí do như thế?

Xuân Hồng nhướng mày, thái độ ngạo mạn không thua gì Hạ Hoa.

Trong lòng Mộ Dung Thư thầm nghĩ: chồn chúc tết gà không có gì hay, từ trước tới giờ Hạ Hoa và hai người không hợp nhau, ngày hôm nay lại sai nha hoàn bên cạnh đến mời họ, chắc chắn không có chuyện tốt! Nàng không có tâm tư lãng phí thời gian. Trầm tư một lát, nàng mở miệng nói:

– Một lát Ngũ thiếu gia sẽ trở về, ta và Xuân Mai phải đến Nhã Đức Uyển chờ hầu hạ.

– Hạ di nương chính là chủ tử, chủ tử gọi các ngươi, các ngươi dám không đi?

Xuân Hồng là nha hoàn thân tín của Hạ Hoa, đã quen làm mưa làm gió trong viện của mình, hiện thời đối mặt Mộ Dung Thư và Xuân Mai cũng vênh váo tự đắc như thế, lại đã quên bản thân chỉ là một nha hoàn bậc hai!

– Ngươi đây là thái độ gì? Không có quy củ như thế. Ngươi là nha hoàn bên cạnh di nương, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ là nha hoàn bậc hai. Vậy mà lại dám nói chuyện cùng hai chúng ta như thế? Theo ý ngươi nói thế thì thân phận Hạ di nương so với Ngũ thiếu gia của chúng ta còn cao quý hơn? Ngũ thiếu gia của chúng ta không phải chủ tử, Hạ di nương của các ngươi mới là chủ tử?

Tuy rằng tính tình Xuân Mai hoạt bát lại khá đơn thuần, nhưng dù sao nàng cũng ở Nhã Đức Uyển quản sự một thời gian không ngắn, lúc nổi giận rất có uy nghiêm.

Sắc mặt Xuân Hồng xanh trắng lẫn lộn.

Khóe miệng Mộ Dung Thư khẽ cong, cảm thấy càng thích tính cách của Xuân Mai. Mấy câu nói đó nói có đầu có đuôi, lý lẽ rõ ràng.

– Các ngươi chờ coi!

Xuân Mai tự biết vừa rồi lỡ lời bèn im miệng, hiểu rằng có nói thêm gì đi nữa cũng không chiếm được ưu thế. Dáng vẻ trước đây dùng để đối phó với thô sử nha hoàn lúc này căn bản vô dụng, nàng ta để lại một câu đe doạ rồi chạy đi.

– Từ trước tới nay Hạ Hoa đều là kẻ không nhìn xa trông rộng, biết rõ Ngũ thiếu gia không cho người khác đến quấy rầy ngươi mà nàng còn cả gan đến đòi ngươi qua đó. Nàng cũng không sợ làm cho Ngũ thiếu gia tức giận, sau này không thể yên ổn mà sống ở Triệu phủ!

Xuân Mai nhìn bóng lưng Xuân Hồng, lạnh giọng nói.

Những lời này rơi vào tai Xuân Hồng, một từ cũng không sót. Quả nhiên, lúc nãy vốn chỉ là đi nhanh giờ đã thành chạy trối chết.

– Ha ha! Nhìn dáng vẻ như bị ma đuổi của nàng ta kìa! Đi, chúng ta đi chơi.

Xuân Mai cầm tay Mộ Dung Thư cùng đi ra ngoài.

Mộ Dung Thư lẳng lặng suy nghĩ, Hạ Hoa tới gọi các nàng tuyệt đối có mục đích. Lần này không được, khẳng định sẽ có lần sau. Chỉ không biết, rốt cuộc Hạ Hoa có mục đích gì?

Phía sau viện khá hoang vắng, rất nhiều cỏ dại mọc tràn lan nhưng cảnh sắc cũng không tệ. Nàng và Xuân Mai chơi vui vẻ đến trời tối mịt mới lưu luyến quay về.



Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã ba ngày.

Phía kinh thành không có tin tức gì. Cũng không biết cuối cùng là người nào chiếm được long ỷ. Đã nhiều ngày thần sắc Triệu Sơ khá nặng nề, hiển nhiên, mọi chuyện đều không phải quá thuận lợi.

Hai ngày này, Triệu Sơ làm xong toàn bộ các thiết bị mà nàng phác họa. Nàng cố ý đi xem thử, thấy mỗi cái đều được làm vô cùng tỉ mỉ khéo léo.

Mà hôm nay, kế hoạch điều trị cho Triệu Thần bắt đầu. Mỗi ngày kiên trì tập luyện một canh giờ. Ngày đầu tiên nàng nhất định phải ở một bên dạy bọn nha hoàn cách giúp Triệu Thần tiến hành sử dụng các thiết bị.

Vừa mới bắt đầu cường độ chắc chắn không thể quá nặng, sợ thân thể Triệu Thần không chịu nổi.

Triệu Thần buông quải trượng, luyện tập các động tác nhìn như đơn giản lại khiến hắn phải cực kì cố sức, nhưng chỉ được một lá thì hai chân đã vô cùng đau nhức.

– Kiên trì, kiên trì! Đại thiếu gia đừng từ bỏ. Lúc này chân trái của thiếu gia còn có cảm giác, chẳng qua là thời gian dài không hoạt động khiến cơ bắp bị teo nhỏ. Chỉ cần thiếu gia hoàn thành tất cả động tác là có thể khôi phục sức lực ở chân, dần dần sẽ không cần dựa vào người khác hay quải trượng nữa. Sau này muốn nhàn tản đi dạo hay chạy như bay đều không có vấn đề. Kiên trì đi!

Mộ Dung Thư thấy hắn một đầu mồ hôi bèn ở một bên lên tiếng khích lệ.

Quả nhiên, Triệu Thần có được sự ủng hộ, niềm tin được củng cố, ngay cả bị té ngã khiến hắn xấu hổ nhưng vẫn kiên trì.

– Ngũ đệ, Dung nhi, dường như chân của ta có một cảm giác rất lạ. Ta nghĩ chỉ cần kiên trì, ta nhất định có thể đi lại được.

Nghe Triệu Thần nói, Mộ Dung Thư yên lòng, nàng vốn e ngại các thiết bị này không phát huy tác dụng, dù sao nàng cũng là đúng dịp nên mới nghĩ đến, không phải chuyên gia.

Buổi tối, trên đường trở về, Triệu Sơ đang đi phía trước bỗng nhiên dừng bước. May mà Mộ Dung Thư cảnh giác, bằng không sẽ đụng phải lưng hắn.

– Trong kinh có tin tức, hoàng đế đã bị phế. Hai ngày nữa Bắc Lăng Vương sẽ lên ngôi. Đợi khi tân hoàng đăng cơ, trong triều ổn định, không quá nửa tháng Vương gia sẽ tới đón ngươi.

Triệu Sơ đưa lưng về phía nàng, giọng nói hơi vẻ trầm khàn, nghe không ra cảm xúc của hắn.

Đáy lòng Mộ Dung Thư như mặt hồ gợn sóng! Nhưng, nếu Vũ Văn Mặc tới đón nàng, một lần nữa nàng lại phải lựa chọn.

Một lựa chọn khó khăn.

– Cảm ơn ngươi.

Triệu Sơ trầm giọng nói.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư trừng mắt nhìn, chưa nghe ra giọng điệu khác thường của hắn, mà là cười nói:

– Chỉ là tiện tay, vả lại cũng không phải ta làm không công. Một giao dịch mà thôi. Ngũ thiếu gia không cần nói cảm ơn.

– Nhờ có ngươi, hôm nay là ngày vui vẻ nhất của đại ca trong nhiều năm qua. Ngay cả mồ hôi ướt đẫm, huynh ấy vẫn rất vui vẻ.

Triệu Sơ xoay người, khi đối mặt Mộ Dung Thư giọng nói càng trầm thêm mấy phần.

Mộ Dung Thư mỉm cười, nhún vai, từ chối cho ý kiến. Nếu hắn muốn cảm ơn, vậy thì nàng nhận.

– Thu di nương, di nương đừng chạy. Người vừa bị bệnh, thân thể yếu đuối, đừng để gặp lạnh.

Phía sau truyền đến tiếng kêu vội vã, còn có tiếng khóc đứt ruột đứt gan.

Tiếng khóc kia thật quái dị, thô ráp khó nghe.

Mộ Dung Thư quay đầu nhìn lại.

Trước mặt chính là Thu Diệp đang chạy tới, tiếng khóc là của nàng.

Mộ Dung Thư bước hai bước về phía Thu Diệp.

– Thu Diệp, sao thế?

Thu Diệp khóc lóc một cách tuyệt vọng, miệng há ra muốn nói, nhưng mỗi lời thốt ra đều chỉ là a a a.

Trong lòng Mộ Dung Thư chấn động, tay run run đặt trên vai Thu Diệp. Triệu Sơ sau lưng nàng nhìn thấy Thu Diệp khác thường thì nhíu nhíu mày.

– Nô tì bái kiến Ngũ thiếu gia. Thu di nương không phải cố ý. Hôm nay, sau khi ngủ trưa dậy, Thu di nương bỗng đổ bệnh, không thể nói chuyện. Có thể là chịu không nổi kích thích, vậy nên mới đụng vào Ngũ thiếu gia.

Nha hoàn của Thu Diệp vội hành lễ với Triệu Sơ, giải thích.