Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp

Quyển 1 - Chương 133-1




– Bổn vương quyết không hòa thân!

Gần như đợi đến khuya, Vũ Văn Mặc mới từ thư phòng trở về. Mộ Dung Thư vì có chuyện trong lòng nên cũng không quá để ý.

– Sao đã trễ thế này còn chưa ngủ?

Vũ Văn Mặc thấy nàng dựa trên giường đọc sách, quan tâm hỏi.

Mộ Dung Thư khép sách lại nhìn về phía hắn, mỉm cười nói:

– Có chuyện trong lòng, không cách nào đi vào giấc ngủ cho nên đành đọc sách cho tới giờ.

Nghe vậy, con ngươi sâu thẳm của Vũ Văn Mặc bỗng trở nên tối sầm, thở dài, từ trước tới nay tâm tư nàng sâu sắc, hẳn là đoán được cái gì. Hắn cũng không có ý định giấu giếm nàng.

– Nam Cương kí kết hiệp ước liên minh với Bắc Cương, sứ thần truyền tin đến, nói rằng nếu Đại Hoa quốc không công khai biện pháp giải quyết nạn hạn hán, như vậy, hai nước sẽ khai chiến với Đại Hoa quốc từ hai mặt Nam, Bắc.

Sắc mặt Vũ Văn Mặc nặng nề, nói. Hiện thời tình huống bỗng nhiên thay đổi có chút phức tạp, Nam Cương bởi nạn hạn hán mà làm cho bọn họ không để trong mắt, chỉ cần phát binh chắc chắn có thể san bằng, nhưng hôm nay lại nhảy ra thêm một Bắc Cương.

– Bắc Cương? Một Nam, một Bắc, bọn họ làm sao có thể liên minh?

Mộ Dung Thư hỏi. Thông qua sự hiểu biết của nàng, Nam Cương và Bắc Cương nằm ở hai đầu Nam Bắc, ngăn cách bởi Đại Hoa quốc ở giữa. Mấy trăm năm qua đều không có bất kì liên hệ gì, hiện tại sao có thể liên minh đối phó Đại Hoa quốc? Chẳng lẽ…

– Bắc Cương cũng khô hạn?

Vũ Văn Mặc gật đầu.

– Ừ. Bắc Cương bao năm qua luôn luôn khô hạn, trước kia mùa đông còn có tuyết rơi, đến mùa xuân trồng trọt tuyết tan coi như đất đai khá ẩm ướt. Nhưng hôm nay, không có tuyết đọng, mấy năm qua xuân, hạ, thu mưa rất ít.

Bắc Cương và Nam Cương chỉ là các tiểu quốc, hay nói cách khác chẳng qua là bộ lạc nhỏ, nhưng đều rất khó chơi. Hiện thời nếu Đại Hoa quốc muốn vận dụng quốc khố và quân đội chia ra đối phó, có lẽ sẽ bất đắc dĩ phải tăng cường thu thuế dân chúng.

Những đạo lý này, hai người đều hết sức rõ ràng, đây cũng là lí do khiến bọn họ khó xử, Vũ Văn Hạo và Tạ Nguyên ở Vương phủ nghị sự suốt một ngày.

Vì có sự gia nhập của Bắc Cương, lúc này xác thực khó giải quyết!

Mộ Dung Thư khép hờ mắt, tiếng nói trầm thấp hỏi:

– Hoàng Thượng quyết định thế nào?

Chuyện này khó giải quyết, ở trình độ nhất định nào đó là vạn không thể đi nhầm một bước. Một khi ba bên khai chiến, bất kể có diệt được hai nước kia hay không, lấy thực lực hiện tại của Đại Hoa quốc, e là sẽ tổn thương một nửa. Nếu Đại Hoa quốc công khai phương pháp cứu trị nạn hạn hán, khiến cho hai tiểu quốc kia có cơ hội lấy lại sức và phát triển, ngày sau e là sẽ trở thành kẻ địch nhân mạnh hơn nữa, khó có thể đối phó.

– Hoàng Thượng đáp lời sứ thần rằng cần suy xét.

Vũ Văn Mặc trả lời.

Mộ Dung Thư thần sắc mặt nặng nề, nhưng mà chuyện này là quốc gia đại sự, cho dù nàng có lo lắng cũng không cách nào đả động được quyết định của hoàng thượng. Dù sao nàng khá thông thạo với thương trường, nhưng đối với chiến tranh lại không có nhiều hiểu biết. Cho nên trên phương diện này, nàng không thể có ý kiến gì.

– Đừng nôn nóng. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, sẽ có cách vẹn cả đôi đường.

– Thư nhi, phương pháp cứu trị nạn hạn hán là nàng nghĩ ra, nàng có bằng lòng công khai nó không?

Vũ Văn Mặc do dự một chút, lên tiếng hỏi.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư lắc lắc đầu.

– Đối với ta mà nói không sao cả.

Biện pháp này cũng không phải do nàng nghĩ ra.

– Ừ, cũng không còn sớm, ngủ đi.

Vũ Văn Mặc ôn nhu cười nói. Tiếp đó, hắn cởi áo ngoài, nằm lên giường.

Trong lòng Mộ Dung Thư ẩn ẩn bất an, chỉ một chuyện hòa thân thế nhưng dẫn đến phát sinh nhiều sự việc như vậy, còn không biết sau này sẽ ra sao.

Một đêm này, hai người ôm nhau ngủ.

Liên tiếp ba ngày, Vũ Văn Mặc đều sáng sớm tiến cung, nửa đêm mới về. Có thể là tin tức Nam Cương và Bắc Cương kết đồng minh lọt vào tai dân chúng, khiến mọi người một trận kinh hoảng, không khí kinh thành khá trầm lắng.

Sáng nay, lúc rời đi Vũ Văn Mặc đã nói, vì suy nghĩ cho dân chúng, nếu không ngoài ý muốn có lẽ Hoàng Thượng sẽ đồng ý yêu cầu của Nam Cương và Bắc Cương.

Mặc dù Đại Hoa quốc đang tạm thời thái bình, nhưng loại yên ổn này cùng lắm chỉ duy trì được chừng mười năm! Chỉ cần hai nước kia nghỉ ngơi lấy lại sức, một lần nữa tích trữ lương thảo và binh lính, như vậy nhất định sẽ lại xâm chiếm Đại Hoa quốc.

Mà nếu theo đà này, trong vòng năm năm Đại Hoa quốc ổn định lớn mạnh sẽ không cần kiêng kị hai tiểu quốc kia! Nhưng, loại chuyện ngày sau này không ai dám nắm chắc.

– Mẫu thân, người đang nghĩ gì thế?

Tiểu Hiên nhi nghiêm túc viết chữ, khi ngẩng đầu lên muốn Mộ Dung Thư khen bé, lại phát hiện Mộ Dung Thư đang thất thần thì mở to mắt nhìn, cẩn thận hỏi.

Mộ Dung Thư phục hồi tinh thần lại, nhìn dáng vẻ dè dặt của tiểu Hiên nhi, lòng mềm nhũn, ôm bé vào ngực, nhìn hai chữ “mẫu thân” cu cậu vừa mới viết xong. Tuy Hiên nhi học viết chữ chưa lâu nhưng bé vô cùng thông minh, phu tử chỉ dạy qua một lần, bé đã có thể nhớ kỹ, phu tử cho rằng bé thông minh hiếm có, tương lai chắc chắn đạt được thành tựu to lớn, trở nên nổi bật.

Hai chữ “mẫu thân” này, bao hàm rất nhiều thâm ý. Người mà Hiên nhi cần cảm tạ và ghi tạc trong lòng không thể quên đó là mẹ ruột của bé.

– Hiên nhi, còn nhớ rõ mẫu thân con không?

– Vâng. Hiên nhi còn nhớ rất rõ. Chờ Hiên nhi lớn lên, sẽ không để cho nương và mẫu thân bị người khác bắt nạt.

Tiểu Hiên nhi nghe nói, trong đôi mắt to ngập nước nhất thời phiếm lệ, nhưng bé rất kiên cường, không cho nước mắt rơi xuống.

Mộ Dung Thư nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng bé.

– Mẫu thân Hiên nhi hi vọng sau này con sẽ sống thật vui vẻ hơn bất cứ ai. Nương con không mong muốn nhìn thấy Hiên nhi vì nhớ mình mà rơi lệ.

– Vâng, Hiên nhi hiểu ạ.

Hiên nhi gật đầu lia lịa. Ánh lệ trong mắt dần dần biến mất.

– Chúng ta tiếp tục luyện chữ.

Mộ Dung Thư ôn nhu nói.

Hiên nhi gật đầu, nghe lời cầm bút lông rất ra dáng, nghiêm túc viết chữ. Lúc này hai chữ Hiên nhi viết là mẫu thân.

Khi nhìn thấy hai chữ này, trong lòng Mộ Dung Thư chợt ấm áp. Lúc trước nhận nuôi Hiên nhi là vì Ngọc nhi nhờ vả. Sau mấy tháng, nàng phát hiện nàng và Hiên nhi ngày càng có tình cảm mẹ con. Bé nghe lời, ngoan ngoãn, hiếu thuận, đáng yêu, rất khó làm cho người ta không thích.

Sau giờ cơm trưa, Mộ Dung Thư cho người đưa Hiên nhi trở về phòng nghỉ ngơi. Mà nàng cũng có thói quen ngủ trưa nên cũng nằm ở trên giường muốn chợp mắt một lát.

Ai ngờ, vừa mới nhắm mắt lại, chợt nghe nha đầu ngoài cửa bẩm báo:

– Khởi bẩm vương phi, có một cô gái họ Thẩm xin gặp.

Cô gái họ Thẩm? Mộ Dung Thư chầm chậm mở mắt, nhìn về phía cửa hỏi:

– Tên đầy đủ?

– Thẩm Nhu.

Nha đầu kia lập tức trả lời.

Thẩm Nhu? Lại là Thẩm Nhu! Nghe nói Thẩm Nhu đã chạy trốn khi Thẩm gia bị tịch thu tài sản chém đầu, hiện giờ sao có thể xuất hiện lần nữa?

– Vương phi?

Ngoài cửa, nha đầu chưa nghe thấy Mộ Dung Thư trả lời, lập tức lại dè dặt cẩn trọng kêu một tiếng.

Mộ Dung Thư hoàn hồn, thầm nghĩ: lúc này Thẩm Nhu quay về đòi gặp nàng, sẽ là vì chuyện gì? Gặp hay là không gặp? Gặp mặt, có thể tìm hiểu xem nàng ta muốn thế nào. Không gặp, nàng chỉ có thể đoán! Như vậy…

– Ừ, đưa nàng đến nhà kề chờ đi.

Một lúc sau, Mộ Dung Thư lần nữa thay quần áo rửa mặt chải đầu chỉn chu, lập tức đến nhà kề.

– Vương phi, sao Thẩm Nhu lại đột nhiên tới gặp ngài? Chẳng lẽ nàng ta không sợ bị người khác biết?

Hồng Lăng đi phía sau Mộ Dung Thư nghi hoặc hỏi. Hiện nay Thẩm Nhu là con gái của tội thần, thời điểm Thẩm gia bị tịch biên chém đầu đã không rõ tung tích nàng ta. Mà khi tân đế vừa đăng cơ, cũng không phái người tìm kiếm. Nhưng ai có thể nghĩ tới nàng sẽ chủ động xuất hiện?

Mộ Dung Thư sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng nghi hoặc không thua gì Hồng Lăng. Hiện tại không thấy được Thẩm Nhu, hết thảy cũng chỉ có thể là đoán.

Nhà kề.

Thẩm Nhu nhìn nơi quen thuộc này với vẻ mặt bình tĩnh. Lúc nàng vẫn còn là Thẩm trắc phi đã tới Mai viên vài lần, nhưng ngay tại đây, nàng nhiều lần bị Mộ Dung Thư tính kế phản kích. Lúc rời đi nàng cũng thật không ngờ chung quy có một ngày mình sẽ quay lại! Mà khi nàng lần nữa ngồi ở đây mới phát hiện, nàng vẫn khó có thể quên Vũ Văn Mặc cùng những chuyện đã trải qua ở chốn này.

Lúc Mộ Dung Thư đến gần nhà kề, nhìn thấy Thẩm Nhu đăm chiêu, như đang thất thần. Tuy rằng mới không gặp chỉ mấy tháng nhưng Thẩm Nhu thay đổi thật lớn, thân hình nàng ta gầy yếu, sắc mặt khô vàng, nhìn qua như hơn ba mươi tuổi. Trong mái tóc dày thoáng thấy được cả tóc bạc. Không thể tưởng tượng được chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà Thẩm Nhu lại thay đổi đến mức này!

Trong phòng bỗng nhiên nhiều hơn một người, Thẩm Nhu đã có cảm giác, nàng chậm rãi thu hồi tầm mắt, quay đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Mộ Dung Thư, câu nói đầu tiên khi mở miệng đó là:

– Chắc Vương phi không thể ngờ chúng ta vẫn sẽ gặp lại đi?

Ngay cả nàng cũng thật không ngờ.

Mộ Dung Thư lạnh nhạt thong dong nhìn Thẩm Nhu, hơn tháng không thấy, nàng thoát thai hoán cốt hiện thời càng thêm trầm ổn, hai mắt vô cùng bình tĩnh, làm cho người ta nhìn không ra nàng đang suy nghĩ gì. Lướt qua bên người nàng, sau khi ngồi xuống, mới nhìn nàng mà nói:

– Bổn vương phi cũng rất ngoài ý muốn.

Tầm mắt bỗng nhiên rơi vào trên người nha hoàn phía sau Thẩm Nhu. Nha hoàn kia cúi đầu, thấy không rõ dáng người, nhưng thân hình nhìn khá quen mắt.

– Mấy tháng không gặp, vương phi sắc mặt hồng nhuận, da thịt thắng tuyết, so với ba năm trước đây còn rạng rỡ, trẻ đẹp hơn nhiều.

Khi nói lời này giọng Thẩm Nhu vẫn bình tĩnh, nghe không ra một tia ghen tị. Nàng bất quá là tự giễu cười khẽ, rồi nói tiếp:

– Đâu có giống ta hiện thời, khuôn mặt già nua như phụ nhân bốn mươi tuổi.

Ngắn ngủn mấy tháng quang cảnh, đã là vật còn người mất.

Thẩm Nhu bình tĩnh như thế, thật ra khiến Mộ Dung Thư tạm thời không đoán được là chuyện gì xảy ra, nhưng khoé mắt nàng ngẫu nhiên liếc về phía nha hoàn sau lưng Thẩm Nhu.

– Ngươi nói đùa.

Mộ Dung Thư cười nhạt đáp lại.

Nhìn Mộ Dung Thư bình tĩnh thong dong, ánh mắt Thẩm Nhu chuyển động, cho dù đã trải qua nhiều như vậy, Mộ Dung Thư vẫn không hề thay đổi, vẫn trấn định như thế, biết nàng hôm nay có mục đích mà đến, còn có thể không chút dao động! Cho dù nàng tự nhận tính tình mình so với trước đây càng trấn định, nhưng khi đối mặt Mộ Dung Thư, nàng vẫn không cách nào khống chế lòng mình, muốn đối đầu cùng nàng ta.

– Sao lại là nói đùa. Chỉ cần người có mắt sẽ nhìn ra, hiện giờ nếu ta đứng bên cạnh vương phi, e rằng ai cũng nghĩ ta chỉ là một nha hoàn thân phận thấp kém mà thôi. Lại có ai sẽ nghĩ tới, ta đã từng là Thẩm trắc phi được sủng ái hai năm của phủ Nam Dương Vương?