Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 64




Tại phi trường Toronto, Bắc Dã Thương đi ra từ lối đi chuyên dụng dành cho khách quý, khuôn mặt âm lãnh của anh ta vừa đi, vừa khiển trách người bên cạnh: "Tất cả các người đều là một đám vô dụng! Thậm chí ngay cả việc nhỏ thế này cũng phải để tôi tự mình ra tay!" .

"Chuyện nhỏ?" Sau lưng Mị Ảnh nghe mà sợ đến há to mồm, mồ hôi lạnh chãy ròng ròng không ngừng, đảo loạn một nước kinh tế chuyện này được mà là chuyện nhỏ sao?

"Anh Phong, điều này cho thấy năng lực cực siêu của anh, nếu không phải là anh ra tay thì Tổng Thống nước B sao có thể dễ dàng nói chuyện như vậy, còn đích thân tự nhận lỗi với anh." Mị Ảnh nịnh hót nói.

" Tổng Thống nước B? Hừ! Chỉ là một tên nhát gan, một viên đạn sẽ làm cho anh ta sợ đến đùi mềm nhũng ra . Lần trước Lam Hồ thất bại, làm tôi không hài lòng, lần này nói gì cũng không thể để cho Đường Chá dễ dàng thoát được trừng phạt. Cứ để cho anh ta thêm hai ngày mộng đẹp nữa vậy." Bắc Dã Thương hừ lạnh đi ra, một hàng đoàn xe đợi đã lâu ở bên ngoài phi trường.

Không quan tâm đến lời hỏi thăm của đám thủ hạ mặc đồ đen,

anh ta trực tiếp ngồi vào chiếc xe Lincoln cầm đầu những chiếc xe nối dài.

Ngồi vào bên cạnh anh ta là Mị Ảnh, cung kính nói: "Anh Phong, hacker tên Tiểu Vũ đã tìm được."

"Tiểu Vũ ? Người đem toàn bộ tiền gửi ngân hà ng của chúng ta ở Thụy Sĩ dời đi ?" đôi mắt lãnh mị của Bắc Dã Thương bỗng chốc ngưng tụ lại nhìn Mị Ảnh.

"Chính là anh ta!" Mị Ảnh tiêu sái trên mặt thoáng vẻ hả hê , anh ta tranh công nói, "Vốn là anh ta không muốn gia nhập đế quốc chd của chúng ta, anh ta nói anh ta không thiếu tiền. Tôi chính là dùng hết lời lẽ mới dụ dỗ anh tôi động lòng."

"Làm tốt lắm, tôi sẽ thưởng cho cậu phần thưởng phong phú." Trong mắt Bắc Dã Thương lóe qua chút ánh sáng, bộ dạng giống như vừa phát hiện thấy con mồi.

"Anh Phong, có thể để cho Lam Hồ trở lại không? Anh đối với cô ấy đã trừng phạt quá nặng, đem cô từ tập đoàn chd rời đi đối với cô ấy có chút tàn nhẫn." Mị Ảnh cười đùa nói.

"Đây chính là thứ cậu muốn được thưởng?" Bắc Dã Thương nheo đôi mắt tà mị, nhìn từ trên xuống dưới Mị Ảnh.

Mị Ảnh vuốt của ót mình, cười nói: "Theo bên cạnh Anh Phong nhiều năm như vậy, tiền bạc đối với tôi đã không có ý nghĩa gì, tôi chỉ hi vọng Lam Hồ trở lại bên cạnh tôi."

"Lại một kẻ si tình ngu ngốc rơi vào lưới tình, lòng của Lam Hồ cũng không ở bên cậu!" Bắc Dã Thương hừ lạnh mở máy vi tính trong tay ra, không để ý tới Mị Ảnh.

Mị Ảnh thấy Bắc Dã Thương không nói thêm gì, liền lập tức im lặng. Câu ta đi theo Bắc Dã Thương lâu như vậy cũng hiểu tính tình anh ta ít nhiều, anh ta không phản đối chính là đồng ý, Lam Hồ rốt cuộc cũng có thể trở lại cùng anh sóng vai tác chiến.

Còn nhớ khi còn bé, lần đầu tiên nhìn thấy Lam Hồ, anh liền bị dáng vẻ, hơi thở lãnh mị trên người cô mê hoặc. Anh biết chuyện cha mẹ cô đã gây tổn thương rất lớn đối với cô , mới làm cô không còn tin tưởng đàn ông. Nhưng anh tin tưởng rằng tình yêu và niềm tin của mình sẽ sưởi ấm trái tim lạnh băng ấy, mang lại hạnh phúc thật sự cho cô.

Trong lòng của anh , cô tựa như một đóa hoa hồng có gai, tràn đầy yêu mị mê hoặc lòng người.

Mặc dù bên cạnh anh không thiếu phụ nữ, nhưng có thể làm anh động lòng cũng chỉ có duy nhất Lam Hồ.

Không biết cô hiện đang làm gì, mấy ngày không thấy, thật là có chút chờ mong gặp mặt.

Ở Sillman trong phòng sang trọng, Lâm Khả Nhi cùng Liêu Phàm ngồi chung một chỗ, Đường Chá cố ý ngồi cách cô rất xa ánh nhưng mắt của cô vẫn dán không rời bóng dáng anh, chỉ thấy khuôn mặt anh căng thẳng, thân thể cứng ngắc, ngồi ở chỗ đó có chút không tự nhiên, giống như cô là một dạng ôn dịch phải mau chóng cách càng xa càng tốt.

Kể từ lúc ở văn phòng, Đường Chá liền tránh xa cô , mỗi lần cô trêu chọc anh, anh đều chạy vào toilet tắm nước lạnh. Vì không để cho chú Chá của cô bị nước lạnh xông hư, cô tạm ngừng kế hoạch trêu chọc người yêu muốn chú Chá nghỉ ngơi một chút.

Người hầu bàn bưng tới điểm tâm nhỏ cùng trái cây, Liêu Phàm trước gắp một miếng dứa đưa cho Lâm Khả Nhi, dịu dàng nói: "Khả Nhi, cái này cho em."

Lâm Khả Nhi cười đùa há to mồm, một hớp liền đem miếng dứa toàn bộ nuốt vào trong miệng. Cô vừa nuốt cả quả táo, vừa mơ hồ không rõ nói: "Rất ngọt, cám ơn Chị Liêu ."

"Không cần khách khí." Liêu Phàm dịu dàng cười nhạt lại sâm một miếng xoài đưa cho Lưu Vân Thiên, ánh mắt đắm đuối đưa tình nói: "Thiên, anh cũng ăn một miếng đi, không nên uống cà phê như thế, cà phê uống nhiều đối với thân thể không tốt."

Lâm Khả Nhi lập tức chế nhạo nói: "Anh Lưu, anh xem Chị Liêu đối với anh thật tốt ! Còn quan tâm thân thể của anh ."

Vừa nói, cô còn vừa nháy mắt với Lưu Vân Thiên.

Nghe lời trêu đùa nhạo báng của Lâm Khả Nhi , trên mặt Lưu Vân Thiên thoáng qua một chút tối tăm, anh cười nhạt nhận lấy cây xoài trong tay Liêu Phàm, cho vào trong miệng từ từ thưởng thức.

"Khả Nhi, em không nên như thế!" Liêu Phàm ngượng ngùng khuôn mặt rũ xuống, hai gò má sung huyết đỏ bừng.

Lâm Khả Nhi ôm bụng cười ha ha đứng lên: "Chị Liêu thật đáng yêu! Anh Lưu, anh thật là có phúc, có thể tìm được một nhan tri kỷ như Chị Liêu. Làm cho Khả Nhi thật hâm mộ!"

Lâm Khả Nhi nhạo báng khiến sắc mặt Lưu Vân Thiên càng thêm lúng túng, mà Liêu Phàm đầu là rủ được thấp hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hồng đến mức như muốn sôi trào.

Đường Chá đột nhiên búng một cái nhẹ nhàng trên đầu Lâm Khả Nhi, quở nhẹ nói: "Khả Nhi, không nên trêu chọc thư ký Liêu. Em cho rằng tất cả mọi người dạ mặt dày như em sao?"

Lâm Khả Nhi gãi đầu, nâng cái miệng nhỏ nhắn nói: "Chú Chá là người xấu, một đêm không để ý tới Khả Nhi, Khả Nhi cũng không trách anh, anh lại vẫn muốn đánh người mình."

"Đứa nhỏ tinh nghịch, ai cho em trêu chọc Thư ký Liêu? Thư ký Liêu da mặt mỏng, không cho phép em hồ đồ nữa." Đường Chá đưa bàn tay Lâm Khả Nhi nhẹ xoa, vừa vê vừa cau mày nói: "Khả Nhi, thật rất đau sao? Anh không có dùng lực."

"Vậy em đánh thử anh một chút xem sao." Lâm Khả Nhi bĩu môi nhào trong ngực Đường Chá, ôm cổ của anh dùng sức búng.

"Khả Nhi, em thật muốn đánh anh?" Đường Chá nhíu lông mày đen lại , nhìn chằm chằm Lâm Khả Nhi.

"Ai cho anh động thủ trước?" Lâm Khả Nhi ngẩng cao cằm xinh xắn tựa trước ngực Đường Chá nũng nịu.

"Tổng giám đốc, ngài cùng Khả Nhi tình cảm thật tốt, tình cảm của các người mới để cho người ta hâm mộ !" Liêu Phàm đột nhiên đỏ mặt mở miệng, trong mắt của cô tràn đầy yêu thích và ngưỡng mộ.

Nghe được lời nói Liêu Phàm, đang ở trong ngực Đường Chá, mặt Lâm Khả Nhi tỏ vẻ kiêu ngạo đầy khí phách nói: "Anh Chá, có nghe hay không, em đối với anh thật tốt, về sau không được phép khi dễ em."

Đường Chá vuốt đỉnh đầu của mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tiểu Ma Nữ, để cho em khi dễ anh có được hay không?"

Liêu Phàm thấy vẻ mặt uất ức của Đường Chá, vừa cười vừa dựa vào trong ngực Lưu Vân Thiên .