Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 87




Editor: Sendyle

"Bắc Dã tiên sinh, xin tự trọng." Giọng nói Đường Chá trầm thấp mà vô cùng phong phú, nhàn nhạt, lại mang theo mị lực khiếp người, tròng mắt của anh ta như một thanh lợi kiếm bắn về phía khuôn mặt cười tà của Bắc Dã Thương.

"Tự trọng? Đường Chá tại sao anh lại nói như thế? Tôi thích tiểu hồ ly, chẳng lẽ theo đuổi cô ấy lại không được?" Bắc Dã Thương vòng tay quanh ngực, khiêu khích liếc xéo Đường Chá.

"Cô ấy vốn là hoa đã có chủ, anh đừng mơ tưởng đến người phụ nữ của tôi!" Đường Chá nhíu mày nhàn nhạt, ưu nhã cười lạnh.

Lâm Khả Nhi hưng phấn ở trên môi Đường Chá hôn lên một nụ hôn, sau đó kiêu ngạo mà nhìn Bắc Dã Thương: "Lão hồ ly, không nghe thấy Anh Chá nói sao? Còn không mau đi!"

"Tiểu hồ ly, không tới cuối cùng, không ai có thể biết được ai mới là người chiến thắng." Bắc Dã Thương đứng dậy, kích động không kềm chế được, thân trang phục màu đen trên người nhẹ run, lạnh lùng kiêu ngạo nói: "Đường Chá, chớ hả hê quá sớm, tôi mới là người đàn ông cuối cùng của tiểu Khả Nhi."

Nói xong, Bắc Dã Thương tiêu sái rời đi, để lại Đường Chá nhìn theo bóng dáng anh ta như một bóng ma vừa rời đi.

Lâm Khả Nhi nhìn về phía bóng lưng Bắc Dã Thương làm mặt quỷ, nghịch ngợm nói: "Người đàn ông cuối cùng của Tiểu Khả Nhi nhất định không phải anh."

Bắc Dã Thương lắc đầu một cái, cũng không dừng bước lại, cuồng nịnh cười đi ra phòng ăn.

"Anh Chá, anh đừng để ý đến anh ta, anh ta chỉ khoát lát thôi." Lâm Khả Nhi nâng khuôn mặt của Đường Chá lên, nghiêng mặt khích lệ nói:"Anh Chá phải tin tưởng tiểu Khả Nhi, Bắc Dã Thương tuy rất anh tuấn, mị lực, nhưng tiểu Khả Nhi sẽ không động lòng đối với anh ta đâu."

Đường Chá thanh nhã cười, ôm chặt Lâm Khả Nhi: "Tiểu Khả Nhi, anh tin em."

"Vậy mới là người đàn ông ngoan!" Lâm Khả Nhi dí dỏm mà dùng đôi tay véo gò má tuấn mỹ của Đường Chá, giống như cưng chiều thú cưng nhỏ, sủng ái tặng trên môi anh một nụ hôn.

Đường Chá cười rạng rỡ, đem hai tay của Lâm Khả Nhi nắm chặt lồng vào tay mình, đặt lên nụ hôn: "Tiểu Khả Nhi, làm sao em lại đáng yêu đến như thế?"

"Có phải anh đã mê em rồi không ?" Lâm Khả Nhi kiêu ngạo, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nựng gương mặt tuấn tú của Đường Chá, mặt nghịch ngợm nhếch lên, khóe miệng cười trộm.

"Đứa nhỏ tinh nghịch! Lòng của anh sớm đã bị em mê chết rồi." Đường Chá xoa tóc Lâm Khả Nhi, cưng chiều nói.

Lâm Khả Nhi cười hả hê, xấu xa. Lâu sau, cô vuốt lại mái tóc dài bị vò rối, bất mãn kháng nghị: "Anh Chá, về sau không cần sờ đầu em giống như sờ tiểu cẩu, Khả Nhi vốn là tuyệt thế đại mỹ nữ, không muốn trở nên xấu xí, khó coi!"

"Em muốn đẹp như thế làm gì? Xấu cũng có điểm tốt mà." Đường Chá một tay kéo Lâm Khả Nhi vào trong ngực, ôm thật chặt: "Tiểu Khả Nhi, không cần mê người như vậy, có được không?"

"Khả Nhi không muốn bộ dạng mình xấu xí, xấu xí thì ai còn yêu Khả Nhi nữa?" Lâm Khả Nhi lao vào trước ngực anh chớp chớp đôi mắt to long lanh, mặc dù trong miệng không vui, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào. Anh Chá thật quan tâm cô, làm cô cảm thấy hạnh phúc quá.

"Anh yêu!" Đường Chá nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trán mình dán lên trán Lâm Khả Nhi, cử chỉ dịu dàng như nước tròng mắt đen thẳng tắp nhìn Lâm Khả Nhi, bên trong chứa đầy nhu tình.

Nhìn môi Đường Chá càng ngày càng gần môi mình khiến Lâm Khả Nhi ngượng ngùng, nhắm mắt lại mong đợi Đường Chá. Nụ hôn nóng bỏng, khiến tâm Lâm Khả Nhi lập tức như muốn bay lên.

Đường Chá đầu tiên hôn nhẹ nhàng, như điệp hồ nhẹ nhàng khiêu vũ, mút khẽ, tựa như một cỗ gió xuân dịu dàng thổi vào Lâm Khả Nhi vậy không dừng nhảy động trong lòng.

Lâm Khả Nhi ưm một tiếng, ôm đầu Đường Chá, hướng về phía môi của anh múi liền gặm đi xuống. Cô này tràn đầy nhiệt tình rồi lại không lưu loát hôn khiến môi Đường Chá khiến anh sinh ra cảm giác bị kích thích. Vừa đau, thế nhưng kỷ xảo không thành thạo của cô bé này lại thổi vào từng đợt kích thích mạnh mẽ lên thân thể anh.

Đường Chá gầm nhẹ một tiếng, cắn nuốt sạch trên môi anh dùng sức mút đôi môi hồng, đem chủ quyền đoạt lại, cường thế hôn.

Liêu Phàm nhìn nụ hôn nóng bỏng của hai người, mặt hâm mộ tựa tại trong ngực Lưu Vân Thiên, dịu dàng nói: "Thiên, tình cảm của bọn họ thật tốt, em hi vọng một ngày nào đó hai ta cũng có thể giống như họ."

Lưu Vân Thiên cứng đờ nắm cánh tay Liêu Phàm, anh ta răng cắn phải chết chặt, sợ mình mất khống chế.

Anh ta yêu nữ nhân ở trong ngực Đường Chá, cô thế nhưng lại hạnh phúc như vậy, gương mặt sao lại làm người ta say mê đến như thế.

Tại sao anh ta không có được tình yêu của Lâm Khả Nhi? Chẳng lẽ anh ta không anh tuấn bằng Đường Chá sao? Thời gian còn học đại học, anh nổi danh là hot boy của trường, anh ta không tin mị lực của mình kém Đường Chá. Hoặc là bởi vì anh ta không có tiền? So tài phú, thật sự không sánh bằng Đường Chá. Ở trước mặt Đường Chá, anh ta cảm thấy mặc cảm không bằng người.

Nhưng nếu Lâm Khả Nhi thật sự là một cô gái lỗ mãng như thế , anh sao có thể yêu cô ấy nhiều đến như vậy? Anh biết, cô rất đặc biệt, vì vậy mới càng ngày càng yêu cô ấy. Nhưng anh biết là mình còn thua xa Đường Chá.

Đang lúc anh sắp mất khống chế thì tiếng chuông điện thoại di động dễ nghe ngăn trở động tác của anh, nói xin lỗi với Liêu Phàm: "Phàm, anh đi nhận điện thoại."

"Uhm anh đi đi." Liêu Phàm gật đầu một cái, trên mặt nở nụ cười dịu dàng như hoa.

Lưu Vân Thiên đi tới góc, mới dám tiếp thông điện thoại, anh không vui hướng về phía điện thoại di động bất mãn nói: "Lệ Tây Á, không có việc gì không cần gọi điện thoại cho tôi."

"Vân Thiên, chuyện tôi đã nói, anh suy tính như thế nào?" Âm thanh yêu mị của Lệ Tây Á truyền đến, lộ ra một cỗ âm lãnh lạnh lẽo.

"Lệ Tây Á, tôi sớm cũng đã nói, cô tìm lộn người, tôi sẽ không đồng ý với cô." Lưu Vân Thiên vội vã cúp điện thoại, lo lắng trở lại chỗ ngồi, lại thấy nơi đó chỉ còn lại một mình Liêu Phàm.

"Phàm, giám đốc bọn họ đâu rồi?" Lưu Vân Thiên nhìn bốn phía, lại không phát hiện người muốn tìm.

"Giám đốc cùng Khả Nhi đã về nhà. Nhìn bộ dáng giám đốc giống như không nhịn được." Liêu Phàm buồn cười lắc đầu. Vừa nghĩ tới thấy giám đốc con mắt đốt lửa sâu, Liêu Phàm không nhịn được cảm thấy buồn cười.

Nghe được lời nói Liêu Phàm, trên mặt Lưu Vân Thiên hiện đầy lo lắng. Anh ta lạnh nhạt nói: "Phàm, anh đưa em về nhà."

Liêu Phàm đỏ mặt, thẹn thùng len lén nhìn Lưu Vân Thiên: "Thiên, không thể đi "

"Thế nào? Mắc cỡ ngại ngùng." Lưu Vân Thiên cau mày nhìn mặt đỏ bừng của Liêu Phàm, vẻ đẹp của cô cùng Khả Nhi không giống nhau, Khả Nhi hoạt bát nghịch ngợm, mà Liêu Phàm lại dịu dàng lịch sự tao nhã , họ giống như một luồng gió xuân thổi qua khiến người ta cảm thấy thoải mái.

"Em muốn đến nhà của anh." Liêu Phàm lấy hết dũng khí, nói ra lời nói trong lòng.