Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 167: Chương 167





Thẩm Giáng Niên làm sao mà ngủ được, trở về phòng một hồi, cứ trằn trọc mãi, cô không muốn chọc giận Thẩm Thanh Hòa, nhưng lại không thể vì thế mà hủy bỏ dự án, thậm chí cô còn nghĩ đến chuyện có nên âm thầm điều tra Thẩm Thanh Hòa, sẽ cùng đi Mỹ cùng nhau.
Thẩm Thanh Hòa tới Mỹ làm gì? Có chuyện gì mà bí mật không muốn cho ai biết? Sự chú ý quá mức dành cho Thẩm Thanh Hòa khiến Thẩm Giáng Niên quên đi những gì cô đã trải qua tối nay.
Nằm mãi nghĩ đến phiền lòng, Thẩm Giáng Niên quyết định đi tìm Thẩm Thanh Hòa.

Hai người lập tức sẽ xa nhau, nhưng vẫn vì những chuyện này mà cãi nhau, đây không phải là tự chuốc lấy rắc rối sao? Thẩm Thanh Hòa quan tâm đến cô là đúng, cô quan tâm đến Thẩm Thanh Hòa là cũng không sai, không cần phải giằng co với người này.

Lúc đi tìm Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên nghĩ kỹ rồi, nếu Thẩm Thanh Hòa vẫn lạnh lùng, cô sẽ làm ra vẻ nũng nịu, tỏ ra yếu đuối, ai bảo cô trẻ tuổi hơn làm gì, còn yêu Thẩm Thanh Hòa nhiều đến thế chứ?
Thẩm Giáng Niên gõ cửa, không đợi hai chữ "mời vào" mà đợi được cửa mở ra.
Thẩm Thanh Hòa đứng ở cửa: "Sao em còn chưa ngủ?" Giọng điệu không còn lạnh lùng như trước, Thẩm Giáng Niên mới có dũng khí đi bước tiếp theo.
"Em nhớ người," Thẩm Giáng Niên chủ động đi về phía Thẩm Thanh Hòa, ôm lấy cô ấy, thì thầm: "Nhớ người đến mức ngủ không được, chúng ta đừng giận dỗi nhau nữa, được không nè?" Thẩm Thanh Hòa đóng cửa, khẽ thở dài, "Trễ thế này rồi, sao không lo ngủ đi, không sợ ngày mai không dậy nổi sao?"
"Vậy chúng ta cùng ngủ đi." Thẩm Giáng Niên ôm Thẩm Thanh Hòa, hơi ngẩng đầu lên, hôn lên cằm cô ấy, "Em muốn ngủ với người ~" Thẩm Thanh Hòa nâng cằm, Thẩm Giáng Niên được một tấc tiếng một thước, còn cắn một cái, "Đi mà, đi ngủ thôi~" Thẩm Giáng Niên làm nũng, thành công mang người trở về phòng ngủ.
Thẩm Giáng Niên vốn định có chút bồn chồn, lại bị Thẩm Thanh Hòa trực tiếp áp chế, bị ôm vào lòng, giọng có chút nghiêm túc nói: "Đừng làm loạn, ngủ đi." Thẩm Giáng Niên nép vào trong ngực Thẩm Thanh Hòa, ừa một tiếng, một lúc sau mới nói: "Trưởng quan, như người đã nói với em, em cũng muốn nói với người, dù thế nào đi nữa, cũng phải đặt bản thân lên hàng đầu." Thẩm Thanh Hòa siết chặt cánh tay, dỗi nói: "Còn chưa chịu ngủ nữa à?" Thẩm Giáng Niên sau đó liền bắt đầu chuẩn bị đi ngủ, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Rốt cuộc, ngày hôm nay quá mệt mỏi.
Tuy nhiên, Thẩm Thanh Hòa đã thức suốt đêm, cô ở trong phòng ngủ cũng không rảnh rỗi, yêu cầu Nguyễn Duyệt nhanh chóng thu thập thông tin.

Cô muốn tìm hiểu dự án của Thẩm Giáng Niên, hỏi Nguyễn Duyệt: Tại sao tối nay lại bị mất dấu?
Nguyễn Duyệt: Là do tôi đã lơ là.
Chuyện làm không tốt, dù có giải thích bao nhiêu cũng vô ích.
Thẩm Thanh Hòa: Cái sự lơ là này rất nghiêm trọng.
Nguyễn Duyệt: Tôi sẵn sàng chấp nhận mọi hình phạt.

Thẩm Thanh Hòa: Lần sau chú ý.
Nguyễn Duyệt: Vâng.
Đêm nay, tầm mắt Nguyễn Duyệt chỉ rời khỏi Thẩm Giáng Niên có mấy phút.

Thích Tử Quân và Nguyễn Nhuyễn ra ngoài gọi điện thoại, Nguyễn Duyệt sợ không an toàn, tưởng Thẩm Giáng Niên cũng ở trong tiệm, cô vẫn đang canh cửa nên phái người đi theo đám người Thích Tử Quân.

Trong lúc Nguyễn Duyệt đi vệ sinh, Thẩm Giáng Niên đi ra tìm Thích Tử Quân, lúc cô từ phòng nhà vệ sinh trở về, cô tưởng Thẩm Giáng Niên còn ở trong tiệm, còn Thẩm Thanh Hòa ở trong tưởng Nguyễn Duyệt cử người đi theo Thẩm Giáng Niên, cho nên không hỏi nhiều.
Vậy thì đến khi nào mới phát hiện, người không còn ở trong tầm mắt nữa? Thích Tử Quân và Nguyễn Nhuyễn quay lại, Thẩm Thanh Hòa gửi tin nhắn hỏi Nguyễn Duyệt: Thẩm Giáng Niên đâu?
Lúc đó Nguyễn Duyệt vô cùng sợ hãi vì người thế mà không có ở bên trong.
Mặc dù đã ngay lập tức cử người đi tìm nhưng thành phố Bắc Kinh không hề nhỏ.

May mắn thay, cuối cùng Thẩm Thanh Hòa cũng gọi điện thoại được cho Thẩm Giáng Niên, tránh được hoảng loạn.

Nguyễn Duyệt: Thẩm tổng, chỉ dựa vào nhân lực thôi thì chưa đủ triệt để, ngài có muốn...
Thẩm Thanh Hòa: Tôi sẽ cân nhắc.
Hai người đang trò chuyện trên WeChat, Nguyễn Duyệt đồng thời sai người điều tra thông tin, nhưng mà Viên Tu Minh làm công tác bảo mật quá tốt, thông tin về những người có trong dự án bao gồm cả anh ta được điều tra rõ ràng, nhưng thông tin về dự án thì quá ít.

Nghĩ như vậy, Thẩm Thanh Hòa càng thêm chắc chắn, cái gọi là dự án của Thẩm Giáng Niên tính khả thi là rất thấp.
Trước bình minh, Thẩm Giáng Niên tỉnh dậy sớm vì cảm thấy bất an.

Trong tiềm thức, cô chạm vào bên cạnh và cảm nhận được, thở phào nhẹ nhõm, sợ làm phiền Thẩm Thanh Hòa nên chỉ nắm lấy góc áo của người ta.


Đã tỉnh lại, không thể ngủ được nữa, Thẩm Giáng Niên chậm rãi mở mắt, nghiêng đầu nhìn, Thẩm Thanh Hòa nhắm mắt lại, tựa hồ đang ngủ.
Màn đêm luôn đánh gục lý trí của con người, Thẩm Giáng Niên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú, ánh mắt rơi vào đôi môi quyến rũ, cô liếm môi, muốn hôn.

Cô biết Thẩm Thanh Hòa ngủ không sâu nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Luôn nhìn Thẩm Thanh Hòa, xác định hơi thở của người này ổn định, Thẩm Giáng Niên mới chậm rãi đến gần, khoảng cách rất gần, lúc còn đang do dự, môi bị một cái va nhẹ.
Thẩm Giáng Niên giật mình mở ra đôi mắt đang nheo lại vì buồn ngủ.

Cô nhìn thấy rõ khóe miệng Thẩm Thanh Hòa nở nụ cười nhàn nhạt, cô còn không biết Thẩm Thanh Hòa đã tỉnh hay chưa, Thẩm Thanh Hòa giơ tay ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi." Bất an trong lòng Thẩm Giáng Niên đỡ hơn nhiều, cô nép vào trong ngực Thẩm Thanh Hòa, nhẹ giọng thì thầm: "Người vẫn chưa ngủ sao?"
"Tôi quen rồi." Thẩm Thanh Hòa cúi đầu hôn lên trán cô, "Còn em, từ khi ở bên tôi đều không thể ngủ ngon."
"Không phải do người, là do em." Thẩm Giáng Niên suy nghĩ quá nhiều, cô biết suy nghĩ này vô nghĩa, nhưng lại không nhịn được nói: "Thẩm Thanh Hòa ~"
"Sao."
"Người phải trở lại."
"Đừng suy nghĩ lung tung." Thẩm Thanh Hòa không có hứa với cô, Thẩm Giáng Niên cảm thấy bất an, "Hứa với em là người sẽ quay về.

Dù có mất bao lâu, em cũng sẽ đợi."
Thẩm Thanh Hòa xoa xoa người trong ngực, nói: "Câu này em tự nói với bản thân em đi."
"Em sẽ quay lại sớm thôi." Thẩm Giáng Niên tức giận hừ một tiếng, "Tốt nhất là người nên trở lại trước em."
Thẩm Thanh Hòa không lên tiếng, giơ tay lên chạm vào tai cô, xoa xoa, Thẩm Giáng Niên ngứa co rúm lại trong vòng tay Thẩm Thanh Hòa, giọng run run nói: "Đừng xoa ~" Cái xoa này xoa tan chảy tim Thẩm Giáng Niên, cũng sắp xa nhau rồi, cô không bận tâm đến chủ đề trước đó nữa.

Hai người mùi mẫn một lúc rồi thức dậy.
Trước buổi họp báo, cả hai đều bận rộn với công việc, bận xong thì về nhà càng sớm càng tốt.

Đối với việc này, Thẩm Giáng Niên rất vui, mỗi lần cùng Thẩm Thanh Hòa về nhà, cô đều có cảm giác như đôi thê thê trở về nhà.

Nhưng niềm hạnh phúc ấy luôn bị bao trùm bởi nỗi bất an, buổi họp báo đang đến gần đồng nghĩa với việc hai người sắp xa nhau.

Mỗi khi nghĩ đến điều này, Thẩm Giáng Niên đều trở nên lo lắng.
Tuy rằng trước mặt người ngoài, hai người họ Thẩm giao tiếp vẫn bình thường, nhưng trong mắt Thích Tử Quân lại hoàn toàn không giống nhau.

Không phải Thích Tử Quân chưa từng hỏi Thẩm Thanh Hòa, cô ấy và Thẩm Giáng Niên có ở cùng nhau hay không, Thẩm Thanh Hòa chỉ trả lời: Làm tốt chuyện của em đi, đừng hỏi những chuyện không liên quan.
Thích Tử Quân dùng phương pháp khiêu khích, "Chị ở cùng cô ta cho nên mới đáp trả em như thế sao?" Tiếc là trình độ Thích Tử Quân chưa đủ, đối với phép khiêu khích này, chẳng có hiệu quả với Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hòa: Đừng đưa ra những giả định vô nghĩa.
Sắp chịu không được nữa, Thích Tử Quân đổi phương pháp, "Thanh Hòa, em không có ý gì khác, nếu chị thích Thẩm Giáng Niên thì cứ nói cho em biết, em sẽ cố gắng thích Thẩm Giáng Niên, chỉ cần chị thích là được." Đúng vậy, Thích Tử Quân muốn Thẩm Thanh Hòa rơi vào bẫy.

Dù sao cũng là trẻ con, đều quên mấy cân mấy lạng, Thẩm Thanh đáp lại cô: "Đối với Thẩm Giáng Niên, dù thích hay ghét thì đó là chuyện cá nhân của em, tôi sẽ không can thiệp."
...!Thích Tử Quân thật hết cách, tức giận đến muốn khóc, ghét nữ thần vô cùng.
Hết cách với Thẩm Thanh Hòa, Thích Tử Quân cũng không muốn cùng Thẩm Giáng Niên nói chuyện, nên tâm tư nhỏ nhoi của cô thế lại chuyển lên người Nguyễn Nhuyễn.

Thích Tử Quân biết Nguyễn Nhuyễn thích Thẩm Giáng Niên, đây cũng là loại sùng bái tương tự, mặc dù lợi dụng bạn thân không tốt, nhưng cô vẫn muốn tìm ra sự thật.
"Nguyễn Nhuyễn."
"Hả?" Sau khi diễn tập cho buổi họp báo trở về nhà, Nguyễn Nhuyễn mệt mỏi nằm trên ghế sô pha, cảm thấy hết sức.
"Cậu tinh mắt thật đấy."
"Hả?" Cái đầu nhỏ của Nguyễn Nhuyễn từ đệm sô pha ngẩng lên, "Ý gì chứ?"
"Trong buổi diễn tập mỗi ngày, Thẩm Giáng Niên là người tỏa sáng nhất." Thích Tử Quân khen ngợi không hề giả tạo, chẳng qua không cam lòng.


Nguyễn Nhuyễn nghe vậy tuy có chút kinh ngạc nhưng vẫn rất vui vẻ, "Phải không? Cậu cũng thấy nữ thần của mình rất tuyệt vời đúng không?" Nguyễn Nhuyễn đắc ý, như nhặt được vàng, "Cậu không thấy cô ấy ở trên sân khấu, tự phát sáng à." Khi nhắc đến Thẩm Giáng Niên, Nguyễn Nhuyễn liền dễ dàng hưng phấn.
"Ừ, người xuất sắc như vậy, không biết sau này sẽ tìm được bạn trai như thế nào." Thích Tử Quân thản nhiên nói, Nguyễn Nhuyễn lập tức đứng dậy, leo lên lưng ghế sô pha, cùng Thích Tử Quân trịnh trọng nói.: "Mình nói cho cậu biết, nhất định phải cao lớn đẹp trai mới có thể xứng với nữ thần của mình." Thích Tử Quân nghe vậy, trong lòng thở dài, than ôi, cái đứa ngu ngốc Nguyễn Nhuyễn này...!Thích Tử Quân cảm thấy mình cũng giống như vậy, Nguyễn Nhuyễn đơn giản như vậy, làm sao có thể nhận ra Thẩm Giáng Niên căn bản không thích người khác giới.
"Xứng hay không xứng cũng phải coi cô ấy có thích hay không." Thích Tử Quân ám chỉ, "Nếu cô ấy không thích trai đẹp giàu có thì sao?"
"Cho dù không giàu có đẹp trai thì chắc chắn cũng là người xuất sắc." Nguyễn Nhuyễn rất mong chờ, "Nữ thần của mình sau này sẽ rất hạnh phúc."
...Thích Tử Quân không có ý định hố Nguyễn Nhuyễn nữa, cũng không nỡ làm, vốn dĩ cô có ý định để Nguyễn Nhuyễn đi thăm dò Thẩm Giáng Niên.

Nhưng xét chỉ số IQ của Nguyễn Nhuyễn, thăm dò được hay không, cô không muốn làm tổn thương trái tim Nguyễn Nhuyễn, có một nữ thần mà để tôn thờ, thật là hạnh phúc và cảm động.

Tuy cô không thích Thẩm Giáng Niên nhưng không thể phủ nhận thứ cô ấy mang đến cho Nguyễn Nhuyễn sẽ là năng lượng tích cực.
"Sao không nói chuyện nữa?" Nguyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ, trong lúc đang say sưa thì phát hiện Thích Tử Quân đang ngẩn người.
"Không có gì." Thích Tử Quân nhẹ nhàng nói: "Sau buổi họp báo, mình sẽ về Mỹ.

Cậu ở đây một mình, phải chăm sóc tốt cho bản thân." Mặt Nguyễn Nhuyễn xụ xuống, cũng thở dài.
"Không nỡ rời xa mình à?" Thích Tử Quân trêu chọc hỏi.

Nguyễn Nhuyễn nói: "Ừ, mình không thích một mình." Tính dựa dẫm của cô rất cao, hơn nữa, nếu Thích Tử Quân không có ở đây, cô sẽ một mình đối mặt với Tưởng Duy Nhĩ, Nguyễn Nhuyễn vẫn luôn trong tình trạng lúng túng, luôn luôn cảm thấy Tưởng Duy nhĩ kỳ quái, khó phục vụ, "Cậu cũng chưa từng nói cho mình biết vì sao muốn về nước Mỹ, lần này cậu đi bao lâu?" Nguyễn Nhuyễn nằm ở đó hỏi.
"Mình còn chưa biết." Thích Tử Quân cau mày, lần này Thẩm Thanh Hòa lựa chọn rời đi một mình, không mang theo cô đi cùng.
Sao phải bận tâm, các cô vẫn sẽ gặp nhau khi sang Mỹ, năm nào các cô cũng đến đây như vậy.

Tháng 11 không vui, nhưng cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều vì có Thẩm Thanh Hòa ở bên.
Thích Tử Quân không thích tháng 11, bởi vì cô biết rõ ràng Thẩm Thanh Hòa không mấy dễ chịu, nhưng cô lại không thể làm gì được, những năm trước cô có thể ở bên Thẩm Thanh Hòa một thời gian, nhưng năm nay Thẩm Thanh Hòa thậm chí còn tước đoạt quyền này của cô, tại sao chứ? Thẩm Thanh Hòa.
Liệu tháng 11 này có khác gì không? Hay vẫn là một màu u tối..