Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 75: Chương 75





Con người, tự xưng là chúa tể vạn vật, chi phối sự sống chết của các sinh vật khác, tưởng chừng rất mạnh mẽ nhưng kẻ yếu nhất cũng chính là con người, đứt hơi này thì còn gì nữa?
Vì vậy, ah, mọi thứ chỉ có ý nghĩa khi bạn còn sống.

Một người mạnh mẽ như vậy sẽ sớm chìm vào "giấc ngủ" sau khi bị gây mê.

Lúc này, cho dù ngàn vạn mũi tên xuyên tim, cũng không có ý thức.
Đây là một trong những lý do Thẩm Giáng Niên không thích bệnh viện, ở đây cô nhìn thấy được mạng sống rẻ tiền như thế nào, cũng thấy được mạng sống đắt đỏ biết bao.

Vào lúc bị cây kim tiêm vào gây mê, Thẩm Giáng Niên còn nghĩ, cô sẽ chống đỡ một lúc, xem thử khi nào thuốc mê phát huy tác dụng.
Ý nghĩ này, chỉ trong một khoảnh khắc, đã khiến mí mắt cô chìm xuống.

Lúc đầu, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng trước mắt, nhưng sau đó cô bị chóng mặt và hoàn toàn mất ý thức.

Thuốc mê có tác dụng nhanh đến kinh ngạc, nhưng thời gian thuốc mê tan hết có thể nói là "dài".

Thẩm Giáng Niên cảm giác mình đã ngủ rất lâu, cố gắng mở mắt ra, cũng cảm giác được đang mở mắt, cô nhìn thấy Thẩm Thanh Hoà sao? A~ Đây là mơ sao? Mơ thấy người đẹp khiến cô nao lòng, vẫn đẹp như thế, vừa thấy người đã lập tức vui vẻ mà muốn cười.
Thế là, Thẩm Thanh Hoà nhìn nhìn, thấy lông mi Thẩm Giáng Niên run run, cố gắng hết sức mở mắt rồi lại nhắm mắt mê mang tiếp.

Còn chưa tỉnh dậy mà khoé môi đã con lên, cười rất vui vẻ.

Đầu ngón tay của Thẩm Thanh Hoà chạm vào nụ cười trên khóe miệng cô, lông mi của Thẩm Giáng Niên run lên, nhưng mắt vẫn chưa mở ra.

Một lúc sau, Thẩm Giáng Niên bắt đầu thật sự nghe thấy tiếng người đi tới đi lui, cô còn đang ngẩn người, đây là đâu?
Mơ hồ nghe thấy có người hét lên: "XXX, tự mình vào đi, người nhà đang đợi ở ngoài cửa." Đầu óc của Thẩm Giáng Niên chậm đi rất nhiều, nhưng khi cô nhớ ra, a~ cô đang ở trong bệnh viện.
Thẩm Thanh Hoà đâu? Muốn được nhìn thấy người nhưng mắt không thể mở ra, trên người không có sức, thế là trở nên lo lắng, bắt đầu vùng vẫy, khẽ gọi Thẩm Thanh Hoà.

Thẩm Thanh Hoà biết Thẩm Giáng Niên muốn tỉnh, xoa lòng bàn tay của cô, khẽ gọi, "Thẩm Giáng Niên, tôi ở đây."
Thẩm Giáng Niên dường như không nghe thấy, cô lẩm bẩm và gọi Thẩm Thanh Hoà nhiều lần, lông mày nhíu lại và nước mắt trào ra từ khóe mắt.

Khi đầu ngón tay của Thẩm Thanh Hoà sắp chạm đến nước mắt, một giọng nói từ phía sau vang lên: "Còn chưa tỉnh sao? Đừng để cô ấy ngủ nữa." Y tá đi tới, "Tránh ra, để tôi xem." Y tá không dịu dàng và kiên nhẫn như vậy, cô ấy đã gọi cho Thẩm Giáng Niên nhiều lần.

Lúc này Thẩm Giáng Niên mới từ từ mở mắt ra, nước mắt lần lượt chảy xuống, cô y tá nhỏ cũng sửng sốt, vội vàng hỏi: "Sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?" Thẩm Giáng Niên không trả lời, ánh mắt tìm kiếm Thẩm Thanh Hoà, lại không thấy người đứng phía sau bị che lại.
Khóe môi Thẩm Giáng Niên hé mở, cô muốn gọi Thẩm Thanh Hoà thật to, nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể lớn tiếng, cô gọi Thẩm Thanh Hoà gần như thì thầm, nước mắt cay cay lại sắp trào ra.
"Thẩm Giáng Niên." Thẩm Thanh Hoà dường như đã biết, cô đi vòng sang bên kia, Thẩm Giáng Niên có thể nhìn thấy người cô ấy muốn gặp.

Thẩm Giáng Niên cố gắng giơ tay lên, nhưng chỉ được một chút, Thẩm Thanh Hoà hiểu ý, nắm lấy bàn tay buông lỏng của cô ấy.

Thẩm Giáng Niên không nhịn được, không biết tại sao, cô rất nóng lòng, giống như không bắt lấy được, sợ người này sẽ biến mất.
Thẩm Thanh Hoà dường như đã biết lòng Thẩm Giáng Niên rối bời, an ủi cô: "Thẩm Giáng Niên, tôi ở đây." Y tá nhỏ hỏi Thẩm Giáng Niên một lần nữa: "Cô có cảm thấy khó chịu không?" Thẩm Giáng Niên nhìn y tá với đôi mắt ngấn lệ rồi lắc đầu, Thẩm Thanh Hoà dịu dàng nói, "Cô đi làm việc đi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy." Y tá dặn dò: "Không thoải mái cần phải báo kịp thời." Sau đó xoay người rời đi.
Bức màn bên cạnh được kéo lại, chỉ còn 2 người các cô, "Giống như con nít vậy, khóc cái gì chứ." Giọng điệu của Thẩm Thanh Hoà cực kỳ dịu dàng, Thẩm Giáng Niên phát hiện ra mỗi khi cô bị bệnh, Thẩm Thanh Hoà giống như một thiên thần nhỏ.

Cô hít hít cái mũi, ấm ức nói: "Tưởng đâu người không cần em nữa." Nói giống như, Thẩm Thanh Hoà đã hứa với cô sẽ không đi vậy.
Thẩm Thanh Hoà mím môi không trả lời, Thẩm Giáng Niên chớp chớp mắt, nước mắt lăn dài, Thẩm Thanh Hoà nhẹ giọng an ủi: "Có tôi ở đây." Do bị gây mê nên Thẩm Giáng Niên nói chuyện hơi chậm, "Em~ muốn...." Mấy chữ sau, Thẩm Thanh Hoà không nghe rõ, nhưng nhìn hành động của Thẩm Giáng Niên, Thẩm Thanh Hoà đoán được cô ấy muốn ngồi dậy, "Bây giờ, thuốc mê còn chưa tan hết, đừng dậy nha."
Thẩm Giáng Niên ngừng động tác lại, không lên tiếng, chỉ làm ra vẻ đáng thương vô cùng, Thẩm Thanh Hoà nói, "Bây giờ dậy sẽ chóng mặt, nằm xuống nha?" Giọng nói ôn nhu vô cùng, Thẩm Giáng Niên mới chịu nằm yên, "Dạ dày em không sao chứ?" Miệng bắt đầu nói nhanh được một chút.
"Không sao." Thẩm Thanh Hoà cũng không coi như nói dối, khối u cũng đã cắt, báo cáo cũng đã lấy, không có gì đáng lo ngại, nhưng mà bác sĩ nội soi vẫn dặn dò cô, cần phải chăm sóc kỹ cho bệnh nhân.

Các vấn đề về dạ dày nghĩ là nhỏ, nhưng mà rất khó kiểm soát, bây giờ người trẻ tuổi không coi trọng sức khoẻ của bản thân, sau này nếu nghiêm trọng hơn đến lúc đó hối hận cũng muộn.
Nghe nói không sao, Thẩm Giáng Niên thở phào nhẹ nhõm, trước kia cô nghĩ sống cũng không mấy quan trọng, nhưng sau khi gặp được Thẩm Thanh Hoà, đột nhiên...!cô rất sợ chết, "Người có nói gì dễ nghe với em không?" Tâm trạng Thẩm Giáng Niên nhẹ nhàng hơn, cũng có tâm tư đi nói đến chuyện khác.
"Ừa, có nói."
Mắt Thẩm Giáng Niên sáng lên: "A, người có thể nói lại cho em biết được không?"
"Không thể."
Thẩm Giáng Niên bĩu môi, hừ một cái, "Chắc chắn chẳng có lời hay ý đẹp, có phải nhân lúc em ngủ mắng em đúng không?" Thẩm Thanh Hoà cố ý lộ ra vẻ kinh ngạc, "Làm sao em biết?" Thẩm Giáng Niên trừng mắt, tức giận nói: "Người thực sự nói thế à? Thẩm Thanh Hoà buồn cười, dùng ngón tay gãi gãi sống mũi cao, nói đùa: "Tôi đùa đấy, cô gái ngốc." Không biết vì sao, cảm giác mềm mại đột ngột khiến Thẩm Giáng Niên giật giật mắt.

Cô không nói chuyện ngay, sợ cảm xúc bị ảnh hưởng sẽ lại khóc.
Thẩm Thanh Hoà, trên thực tế, là một người dịu dàng.
"Tôi đã nói rất nhiều lời khen em." Thẩm Thanh Hoà cười nhẹ, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vén mái tóc rối bù của Thẩm Giáng Niên ra sau tai, nói: "Thẩm Giáng Niên, hứa với tôi một điều đi." Giọng điệu Thẩm Thanh Hoà không hề có chút ý cho người ta thảo luận, Thẩm Giáng Niên thế mà lại cam tâm tình nguyện đồng ý, "Người nói đi."
"Phải giữ gìn sức khoẻ." Đôi mắt Thẩm Thanh Hoà sâu thẳm, Thẩm Giáng Niên cố gắng nhìn ra điều gì đó từ đôi mắt cô ấy nhưng không thành công, "Việc kiểm tra của em thực sự không sao chứ?" Thẩm Giáng Niên bắt đầu suy nghĩ lung tung, nhưng mà lại ra vẻ là bản thân không sao hết, "Có gì cứ nói thẳng với em, đừng nói giống như mấy bộ phim truyền hình kia, đừng nói là có bệnh nan y đi?" Cô còn cố ý cười.
Sắc mặt Thẩm Thanh Hoà hơi tái nhợt, "Tôi nói thật, không được cười." Giọng điệu cũng nghiêm túc, Thẩm Giáng Niên rụt cổ lại, nói: "Hiểu rồi." Thật hung dữ.
"Hứa với tôi, phải giữ gìn sức khoẻ cho tốt."
"Nếu người tốt, em cũng sẽ tự nhiên tốt." Thẩm Giáng Niên không có ngốc đâu.
"Đừng có nói điều kiện với tôi." Rõ ràng Thẩm Thanh Hoà nói thế là muốn Thẩm Giáng Niên tốt, nhưng mà nói một cách vô cảm, khiến Thẩm Giáng Niên có chút hụt hẫng, buồn bã cười, nói: "Em hứa với người, sẽ cố gắng." Ai không muốn tốt chứ? Cô đâu có khuynh hướng ngược đãi bản thân đâu.
Có lẽ chính sự nghiêm túc vừa rồi của Thẩm Thanh Hoà đã khiến Thẩm Giáng Niên bị đả kích, nói xong cô mím môi không nói nữa.


Đôi mắt cô chớp vài cái, khẽ quay đầu lại, cô không thể khóc vì nói lòng, Thẩm Thanh Hoà cũng sống không dễ dàng gì, nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu, cứ để cô hoãn lại chút đi.
Suốt cả buổi, Thẩm Thanh Hoà cũng không nói thêm, nhưng vẫn không buông tay Thẩm Giáng Niên ra, thậm chỉ còn chủ động hỏi: "Cảm giác thế nào rồi?" Lúc này, Thẩm Giáng Niên hít sâu, đè nén khổ sở, cười nói, "Bây giờ, không sao hết." Nói xong, cô rút tay lại, muốn tự ngồi dậy.
Nhưng khi cô lấy dùng chút sức, mới phát hiện, bây giờ chẳng còn chút sức lực nào, Thẩm Thanh Hoà ở bên cạnh nhìn cô, Thẩm Giáng Niên khẽ hừ một cái, lại dùng chút sức, cơ thể nghiêng ngã suýt ngã xuống.

Thẩm Thanh Hoà theo bản năng, duỗi tay ra đỡ cô, tay phải dùng sức, khiến cô nhíu mày lại nhưng rồi lại khôi phục vẻ mặt bình thường, "Giờ này đừng có cậy mạnh." Giọng nói Thẩm Thanh Hoà lại dịu dàng.
"Em biết rồi." Thẩm Giáng Niên nằm không thoải mái, lưng ngứa ngáy không bắt được, thật phiền phức.
"Vậy dựa vào tôi đi." Thẩm Thanh Hoà đỡ Thẩm Giáng Niên dậy, sợ người kia trong lúc lơ đãng lại ngã, thế là dứt khoát kéo vòng trong lòng ngực.

Trong lúc vô tình, Thẩm Giáng Niên chạm được chỗ thô ráp, trong lòng bực bội, sao cô lại quên mất chuyện tay Thẩm Thanh Hoà đang bị thương, "Tay người làm sao thế?" Bị Thẩm Giáng Niên đụng vào, Thẩm Thanh Hoà cũng cảm nhận được, cho nên không thể không nói.
"Bị thương." Thẩm Thanh Hoà đổi chủ đề, "Còn chóng mặt không?" Thật ra cũng không chóng mặt lắm, nhưng mà trong vòng tay ấm áp, Thẩm Giáng Niên giống như người không xương nép vào ngực Thẩm Thanh Hoà, "Chóng mặt." Đầu tựa vào cổ, lưng dựa vào chỗ mềm mại, cảm giác không quá ổn lắm, "Trưởng quan~"
"Sao."
"Sau lưng ngứa quá."
"Rồi sao nữa."
"Người gãi giúp em đi, khó chịu quá à." Thẩm Giáng Niên không biết là cố ý hay vô tình, phần lưng cọ cọ, đương nhiên cọ chỗ nhô lên trước ngực Thẩm Thanh Hoà, hơi thở Thẩm Thanh Hoà cũng căng thẳng theo, kéo ra chút khoảng cách, "Đừng lộn xộn." Thẩm Giáng Niên cũng không nghe lời, "Phía trên, bên phải, bên trái một chút, là chỗ đó, a~ ha~"
"...." Đầu quả tim Thẩm Thanh Hoà như bị cái gì đó chích, cái rên này, không biết là gãi phê, hay là cái khác nữa, "Lại rên nữa, sẽ không gãi cho em." Thẩm Thanh Hoà vốn dĩ cũng không muốn nói, nhưng mà Thẩm Giáng Niên lúc sau càng rên hăng hái hơn, "Ah~ thật thoải mái, a~ a ~ ưm...." Vốn dĩ là muốn rên nữa, nhưng mà nghĩ lại, không nỡ cái tay phía sau dời đi, cho nên ngậm miệng lại.
"Ừ, chỗ đó cũng ngứa."
"Này, eo của em cũng có chút ngứa, tiện thể người gãi cho em một chút."
"Khu vực bên hông cũng bị ngứa."
Tay của Thẩm Thanh Hoà đột nhiên theo đường cong cơ thể hướng lên trên, bao lấy nơi đầy đặn, "Chỗ này cũng ngứa đúng không?" Môi dán lên tai Thẩm Giáng Niên, thở ra làn hơi nhẹ, "Chỗ này có muốn xoa không?" Lỗ tai Thẩm Giáng Niên xém chút nữa trào máu, không hổ danh là trưởng quan, kỹ xảo cao hơn một bậc, tại hạ phục.
"Không ngứa nữa." Thân thể Thẩm Giáng Niên vốn đã nhạy cảm, nhất là khi đối mặt với Thẩm Thanh Hoà, thuốc mê gần như đã tan hết, cô thực sự sợ Thẩm Thanh Hoà xoa một hồi lại ra cảm giác.

Không biết có phải do nội soi dạ dày hay không, mà bao tử vẫn luôn đâu, không có đau như trước, giống như có chỗ bị cắt ở đâu đó.
"Này, hai người còn chưa đi à?" Bác sĩ nội soi ra đi wc, thấy hai người còn ở đó, đặc biệt là nhìn thấy gương mặt đỏ cùng với đôi mắt đỏ hồng, trông có vẻ như đã khóc, an ủi: "Chỉ là khối u trong dạ dày thôi, cắt xong thì không sao rồi, sẽ ổn thôi." Vừa nói vừa đi tới cửa, "Về sau cần phải chăm sóc bao tử cho tốt, đừng để trong lòng việc kia."
Bác sĩ đi ra ngoài, vừa mở cửa liền giật mình, ai đây? Đi gì nhanh thế, kẻ xấu nào vậy?
Sự che giấu của Thẩm Thanh Hoà bị bại lộ, cô thầm nghĩ: Bác sĩ này đúng là "nói nhiều".

Nhưng đó cũng là trách nhiệm của người ta, Thẩm Thanh Hòa bất lực.
Thẩm Giáng Niên ngừng làm loạn, "Khối u trong dạ dày là sao?" Thẩm Thanh Hoà nói thật, "Thật sự không sao hết, khối u lành tính cắt đi không sao rồi, tuần này phải chăm sóc kỹ, ăn thức ăn lỏng." Thẩm Giáng Niên không ngờ, cái nội soi dạ dày này, đúng là chó ngáp phải ruồi, "Sợ em biết sẽ sợ hãi, cho nên không nói cho em biết à?" Thẩm Thanh Hoà chỉ trả lời, "Tính đợi lát nữa nói với em."

"Thẩm Thanh Hoà."
"Sao."
"Dạ dày em khó chịu." Thẩm Giáng Niên không hoàn toàn giả vờ, Thẩm Thanh Hoà lại ậm ừ, biết rằng cô còn nhiều điều muốn nói: "Tay người bị thương, dạ dày của em cũng bị thương, chúng ta cùng nhau chữa trị nhé."
...!Lê Thiển ở ngoài cửa, cơ mặt đều sắp cứng đờ, làm sao vậy? Hai người có muốn có một giao điểm âm và âm với nhau rồi có một cuộc trao đổi chuyên sâu?
"Này, tôi nói cô, người vừa rồi là cô phải không?" Bác sĩ bắt được Lê Thiển đang nghe trộm, "Lén lút ở đây làm gì?"
"Là bạn của tôi ở bên trong.

Cô ấy bị bệnh.

Cô ấy không dám cho tôi biết.

Tôi đã bí mật đến đây." Lê Thiển có thể nói dối dễ như trở bàn tay, nhưng bác sĩ vẫn nghi ngờ.

"Tên bệnh nhân là gì?"
"Thẩm Giáng Niên."
Đúng tên rồi, sắc mặt bác sĩ mới dịu lại, Lê Thiển hỏi về tình hình của Thẩm Giáng Niên, cảm thấy nhẹ nhõm khi biết không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Thẩm Giáng Niên không muốn Thẩm Thanh Hoà đi, nhưng lại không muốn cưỡng chế Thẩm Thanh Hoà ở lại, cho nên ra vẻ thờ ơ, nói rất hiển nhiên, "Thôi được rồi, người đi đi, không cần đưa em về nhà, em tự gọi xe về."
Thẩm Thanh Hoà làm sao không biết chút tâm tư của cô gái này chứ? Còn cố ý phối hợp, "Tôi thấy cũng được." Thẩm Giáng Niên ngay lập tức buồn bực, cô chỉ nói chơi chơi thôi mà, người này còn cho là thật sao? Mây không tan, gió không nhẹ.

Thẩm Giáng Niên cúi đầu, kéo khoảng cách ra với Thẩm Thanh Hoà, hai tay nắm chặt, để cơn chóng mặt qua đi, nhẹ giọng nói: "Vậy người đi đi." Tim nhói, nhưng vẫn ngẩng đầu lên cười rạng rỡ, "Trưởng quan, em không tiễn người." Giờ khắc này, em không thể chủ động với người được nữa, nếu không, em không có cách nào dừng lại.
Nếu người thực sự để tâm đến em, thì hãy chủ động đi, Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Thanh Hoà thật sự cúi người đỡ Thẩm Giáng Niên dậy: "Đi thôi, tôi đưa em về." Trên đường trở về, Thẩm Giáng Niên vẫn im lặng.

Trước cửa nhà, Thẩm Giáng Niên cố nén đau đớn nói: "Thẩm Thanh Hoà, đưa đến đây là đủ rồi." Cô đứng ở cửa, chỉ mở ra một khe hở vừa đủ chứa chính mình.

Nhìn thấy là biết, cô không có ý định để Thẩm Thanh Hoà vào nhà.
"Sau khi phẫu thuật hai tiếng, không được phép ăn uống, hai tiếng sau có thể uống nước ấm...!ăn chút cháo...." Thẩm Thanh Hoà dặn dò nhiều thứ, Thẩm Giáng Niên đứng ở cửa nghe.
"Nhớ kỹ chưa?" Thẩm Thanh Hoà hỏi.
"Nhớ rồi." Thẩm Giáng Niên ngẩng đầu, nhìn thế nào cũng thấy nụ cười chua xót.
"Thế đọc lại cho tôi nghe."
Nụ cười của Thẩm Giáng Niên đông cứng lại, không nói.
Thẩm Thanh Hoà đẩy cửa vào, ôm người vào lòng, chỉ thở dài: "Em a."
Thẩm Thanh Hoà ở lại, cố gắng dỗ người đang cáu kỉnh đòi uống nước, "Nhưng mà em khát!" Thẩm Giáng Niên có đôi khi rất cố chấp, "Môi khô hết cả rồi." Cô buồn bực xoa môi, "Em khát nước, uống một ngụm thôi là đủ rồi." Thẩm Giáng Niên muốn cướp lấy cái ly trong tay Thẩm Thanh Hoà, lại không ngờ, Thẩm Thanh Hoà giơ tay lên tránh, đồng thời câu lấy cổ cô, không đợi cô hiểu rõ tình huống thế nào, "Tôi làm ẩm môi cho em nha." Âm cuối của Thẩm Thanh Hòa đã biến mất ở bên môi cô.
Sau khi hôn xong, mặt Thẩm Thanh Hoà không đỏ, tim không loạn nhịp, cô liếc nhìn đôi môi hồng hào, "Bây giờ môi em rất ẩm." Mặt Thẩm Giáng Niên đỏ bừng như sắp bỏng.


Thẩm Thanh Hoà đi nấu cháo, giờ Thẩm Giáng Niên mới có thời gian gọi cho Lê Thiển.
"Chậc chậc chậc." Lê Thiển nói với giọng điệu kỳ lạ, "Đây là ai? Hình như tôi không quen cô."
Thẩm Giáng Niên cười to: "Cậu uống lộn thuốc à?"
"Hừ." Nói đến thuốc, Lê Thiển cũng đau lòng cho Thẩm Giáng Niên, "Sau này chú ý đến dạ dày, nếu không..."
"Nếu không làm sao?"
"Mình sẽ đi méc Thẩm Thanh Hoà."
"..." Thẩm Giáng Niên nói đùa, "Cậu làm thế sẽ đi bảo bối đây nhé."
"Bảo bối, nếu mình nói cho cậu biết, mình có một thứ tốt, cậu sẽ chủ động nhào tới quỳ gối dưới làn váy thạch lựu của mình nha."
*Váy thạch lựu: câu chuyện về Dương Quý Phi có thể lên google tìm hiểu.
"Cậu mặc váy thạch lựu rồi nói."
"Vậy hay là tiết lộ chút tin tức cho cậu biết trước, hôm nay, vào lúc cậu bất tri bất giác, Thẩm Thanh Hòa đã nói rất nhiều."
Thẩm Giáng Niên căng thẳng, "Sau đó sao?"
"Mình ghi âm lại hết rồi."
"Cậu có nhớ cô ấy đã nói gì không?"
"Cô ấy nói nhiều lắm, mình không nhớ hết, giọng cô ấy hơi nhỏ, cho nên mình có nghe loáng thoáng thôi, nhưng mà vẫn nghe được nha." Lê Thiển nói xong, phát hiện có gì đó không đúng, "Này, sao cậu lại không phản ứng gì hết thế?"
"Cậu muốn mình phản ứng thế nào đây?" Thẩm Giáng Niên buồn cười nói: "Quỳ dưới váy cậu, vạch xem qu@n lót hoạt hình của cậu à?"
"....cậu." Lê Thiển nghẹn hơi, "Cậu tốt xấu gì."
"Đúng là không phải người tốt." Thẩm Giáng Niên cũng không phủ nhận, "Cậu xoá ghi âm đi."
"Cậu thật sự không muốn nghe à?"
"Không muốn."
"Thật sao?"
"Ừ."
"Mình xoá, cậu sẽ hối hận."
"Sẽ không, xoá ngay đi."
"Tạo sao chứ?"
"Xoá ngay."
"Ừa~" Lê Thiển chán nản.
Hối hận sao? Tại sao phải xóa à? Vẫn là phiên bản mơ hồ không rõ à? Cô đây mới không thèm, bởi vì....
Cô đây đã tự ghi âm lại, đương nhiên là phiên bản gốc, âm thanh rõ ràng.
Có một số việc, hối hận một lần là đủ rồi, nếu có cơ hội khác, đương nhiên sẽ giống sói đi săn mồi, nhất định sẽ nắm chắc được con mồi.
Người đó, chỉ biết em để chế độ im lặng, nhưng người đâu có biết, em đã âm thầm mở chức năng ghi âm.
Thẩm Thanh Hoà, người không phải là người tốt, em cũng thế.

Chúng ta là cặp đôi hoàn hảo, vì tình yêu, vậy thì cùng nhau làm người xấu đi!.