Cho Anh Làm Lại Em Nhé!!

Chương 9-2




“Tần Thiển, anh ngủ rồi à?”, trong ánh sáng mờ mờ của buổi bình minh, cô nghe thấy tiếng thở đều ở bên mình, khẽ hỏi. Anh ôm lấy cô, không nói gì, chắc đã ngủ say rồi. “Thực ra, em rất thích được anh ôm khi ngủ, ngay từ lần đầu tiên được anh ôm đã thích rồi, dù rằng khi đó chúng ta vẫn chưa quen thân, nhưng cảm giác vẫn vô cùng ấm áp”, giọng cô nhẹ nhàng như đang nói với chính mình, “Đây là… lần cuối cùng rồi.” 

Nước mắt cứ vậy lặng lẽ chảy tràn trên mặt. “Em không muốn đi, nhưng anh không cần đến em”, cô rúc mặt mình vào sâu hơn trong cánh tay anh, nước mắt tuôn ra nóng hổi, “Anh làm sao biết được em không thể kia chứ?” “Em có thể bảo vệ anh, chia niềm vui của em cho anh, không để cho người khác làm tổn thương anh”, giọng mũi nghèn nghẹt mang theo một tiếng nấc nghẹn ngào vang lên một cách ấm ức trong ngực anh. 

Em có thể… Những lời tâm sự của cô dần dần nín bặt. Mang theo một nỗi buồn thương và xót xa vô tận, cô nặng nề đi vào giấc ngủ. 

Bầu không khí yên tĩnh của một ngày mới dần dần hé sáng. Cô tưởng rằng anh đã ngủ, thực ra cô mới là người ngủ trước. Cô cho rằng chỉ có mình mình đau khổ, buồn bã, thực ra vẫn còn một người khác rơi nước mắt mà không thể nói thành lời. 

“Thiên Chân, chào buổi sáng.” Một giọng nói tươi sáng vang lên ở phía sau, Thiên Chân quay người lại, nhìn thấy Cố Vĩnh Nam đang đi về phía mình. “Chào buổi sáng, thực ra… cũng không còn sáng nữa”, cô cười, khuôn mặt hơi nóng lên – chắc anh ta cũng đoán được đêm qua cô và Tần Thiển đã ở với nhau. 

Cố Vĩnh Nam nhìn Thiên Chân mỉm cười, bộ dạng ngại ngùng lo sợ đó khiến cho anh nhớ tới một người trong ký ức. “Về nhà à? Cô sống ở đâu?”, anh hỏi. “King Road”, cô đáp. 

“Để tôi đưa cô về, cũng tiện đường”, đi ra khỏi cửa chính, anh ta lấy chìa khóa ô tô ra. “Vậy thì phiền anh”, Thiên Chân mỉm cười. Chiếc Bentley Continental thanh lịch, còn người đàn ông ngồi bên cạnh mặc một bộ thể thao thường ngày giản đơn của hãng Ralph Lauren, trông thực rất hợp với nhau, một sự phù hợp khó lòng diễn tả. 

“Đêm qua cô bị say, nghỉ ngơi ổn rồi chứ?”, Cố Vĩnh Nam lên tiếng hỏi. “À… Cũng ổn”, mặt Thiên Chân lại nóng lên. Thực ra cô cơ bản cũng không nghỉ ngơi gì mấy, ngủ chừng được gần bốn tiếng đồng hồ thì lặng lẽ trở dậy, sợ cảnh hai bên đối diện với nhau không biết nói gì. May mà Tần Thiển vẫn chưa tỉnh giấc, tránh được biết bao nhiêu lúng túng. 

Cũng tốt, cứ vậy cũng không cần nói lời tạm biệt. “Anh Cố và Tần Thiển rất thân nhau à?” “Ừm, quen nhau rồi chơi cùng từ nhỏ, đều thích trò lặn nước, tất cả những chỗ có thể lặn ở Hồng Kông đều đã từng ghé qua. Giờ đây hễ có kỳ nghỉ nào lại cùng nhau đến một đảo quốc khác chơi”, anh ta liếc nhìn cô, cười nói. “Cô gọi cậu ấy là Tần Thiển à?” 

“Vâng”, Thiên Chân đáp. “Thực ra cậu ấy có vẻ không thích người khác gọi mình bằng cái tên Trung Quốc, cô không nhận ra chúng tôi dù rất thân nhau nhưng tôi cũng vẫn gọi là Kevin à?”, Cố Vĩnh Nam nói. “A, anh ấy chưa bao giờ nhắc đến chuyện này…”, Thiên Chân hết sức ngạc nhiên. 

“Đó là cái tên mẹ cậu ấy đặt cho”, Cố Vĩnh Nam giải thích, “Bố cậu ấy ở Trung Quốc cũng có thể coi là dạng danh gia vọng tộc, chỉ có điều mẹ cậu ấy là vợ bé, nên cuộc sống cũng không mấy vui vẻ, mười năm trước đã qua đời rồi. Từ nhỏ cậu ấy đã sống cùng mẹ ở nơi khác, tình cảm với cả gia tộc không có gì sâu sắc, thế nên hiện giờ gần như không qua lại chút nào. Tôi nghĩ cái tên do mẹ cậu ấy đặt có lẽ là có ngụ ý gì đó.” Thiên Chân hơi sững người… Làm vợ bé, lại luôn buồn bã không vui, ngụ ý gì đây? Tình thâm duyên thiển, hay là tình thiển duyên thâm[3]? [3] Tình sâu duyên cạn, hay là tình cạn duyên sâu. 

Ý nghĩ đó khiến cô bất giác cảm thấy hơi mất mát. “Tôi vẫn luôn gọi anh ấy là Tần Thiển”, cô bối rối cất lời, dường như anh ấy cũng không hề có phản ứng gì về việc đó. “Đối với cậu ấy mà nói, cô vô cùng đặc biệt”, Cố Vĩnh Nam cười, nói bằng giọng điệu khẳng định. 

Thiên Chân cười nhạt, không nói gì. “Tính cách của Kevin vốn trầm lặng, từ nhỏ đã quen giấu mọi chuyện vào trong lòng, nhưng cậu ấy là một người rất có trách nhiệm”, Cố Vĩnh Nam lại nói. “Anh Cố, sao anh lại muốn nói những chuyện này với tôi?”, Thiên Chân hỏi. 

“Cô biết vì sao mà”, Vĩnh Nam cười mỉm. “Là vì anh cảm thấy tôi hoàn toàn có đủ tư cách trở thành người phụ nữ của anh ấy, ở lại bên anh ấy có đúng không?” “Cũng không hẳn”, Cố Vĩnh Nam chậm rãi nói, “Tôi cảm thấy cô xứng đáng để cậu ấy yêu.” 

Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch đầu bất tương ly[4]… là một việc khó khăn đến thế nào kia chứ. Thiên Chân ngẩn người, sau đó lập tức cười khẽ, trong nụ cười chứa đựng bao nhiêu sự đắng cay và bất lực. [4] Câu thơ trong bài “Bạch đầu ngâm” của Trác Văn Quân, tạm dịch: Mong lòng người trước sau như một, bạc đầu chẳng xa nhau. 

“Anh cảm thấy tôi xứng đáng với tình yêu của anh ấy, người khác cũng thấy như vậy, nhưng chỉ mình anh ấy không chịu thừa nhận điều đó… Thế nên, vấn đề không phải ở chỗ tôi, mà là ở anh ấy, chẳng phải sao?” Cố Vĩnh Nam quay sang nhìn cô một cái, không nói thêm gì. “Tôi đã hết sức rồi, anh Cố”, cô nói khẽ khàng. “Bất kể là gì, kể cả phải trả một cái giá rất cao mới có thể đạt được, dù là khi đã giữ được trong tay thì chưa chắc đã hạnh phúc.” 

“Kevin đã đi chưa?”, quay về nhà hàng Tang Dynasty, Cố Vĩnh Nam hỏi nhân viên quản lý quầy lễ tân. “Chưa ạ, giám đốc Tần vẫn ở trong phòng khách, vừa mới hỏi đến anh, còn yêu cầu đưa một bộ quần áo mới đến nữa.” “Ừm”, anh gật đầu, đi vào trong thang máy. 

“Về rồi à?”, Tần Thiển vừa mở cửa, vừa cài khuy cổ tay áo, mắt nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình. “Đường đường là một giám đốc lại tự mình làm tài xế từ bao giờ thế?” “Việc đó thì còn phải xem đưa đón người nào”, Cố Vĩnh Nam cười rồi đi vào trong phòng, “Xem chừng sắc khí của cô ấy không tốt lắm, cậu cũng không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, tiết chế một chút chứ.” “Đa tạ đã bận tâm”, Tần Thiển liếc nhìn Cố Vĩnh Nam, buông một câu không nóng, không lạnh. 

“Cô ấy nói cô ấy đã cố hết sức, là ý gì?”, Cố Vĩnh Nam cười đầy ngụ ý. “Lẽ nào đêm qua là đêm cuối cùng?” Ánh mắt Tần Thiển hơi sầm lại, không nói gì. Thực ra ngay khi cô dậy, anh cũng đã tỉnh ngủ rồi. Sợ cô lúng túng, nên anh giả bộ như vẫn ngủ, cảm giác thấy cơ thể ấm áp của cô rời khỏi lòng mình. Cô khẽ khàng kéo chăn cho anh, nhẹ nhàng xuống giường, mặc quần áo, rửa mặt, cầm túi xách lên… sau đó đi ra. 

Tất cả sự quyến luyến, lấn cấn đều bị cô vứt lại trong gian phòng này cùng với khoảnh khắc cánh cửa đóng vào. “Năm tháng qua nhanh, chẳng bằng trân trọng những gì ta đang có”, Cố Vĩnh Nam nói, nhìn vào Tần Thiển. “Cậu nói tôi à?”, Tần Thiển bừng tỉnh lại, nhìn Cố Vĩnh Nam cười giễu cợt. “Cậu hãy tự lo cho bản thân mình đi, bao nhiêu lâu rồi không quay về Hồng Kông?” 

Sắc mặt Cố Vĩnh Nam hơi thay đổi. Muốn viết một bài báo liên quan đến David Bowie[5], trọng tâm là phục trang và cách hóa trang từ khi chói lọi đến lúc suy đồi của ông, thế nên suốt cả ngày thứ hai Thiên Chân chạy khắp nơi để phỏng vấn mấy người trong giới âm nhạc và nhà thiết kế tạo hình. [5] David Robert Jones; sinh ngày 8 tháng 1 năm 1947, một ca sĩ, nhạc sĩ, diễn viên, nhà sản xuất âm nhạc người Anh. 

Cho đến chập tối, trên phố ngựa xe tấp nập, cô mới xem đồng hồ, quyết định tự đi đến cửa hàng mua một suất bữa tối mang về ăn. Ngẩng đầu lên, một bóng người trông quen thuộc ở gần đó lập tức thu hút sự chú ý của cô. “Này, cô là Cố…”, cô đi nhanh tới đó, gọi người con gái trẻ trước mắt mình lại. 

“Cố Phi Vân”, cô gái nhìn Thiên Chân, vẻ phòng bị hiện lên trên mặt. “Tôi là Đoạn Thiên Chân”, cô cười, “Xin lỗi, hôm đó ở nhà Tiểu Trịnh tôi chưa kịp giải thích, có lẽ cô đã hiểu nhầm. Tôi là bạn của anh ấy, chỉ là tạm thời ở nhờ chỗ đó thôi, còn anh ấy sẽ lập tức chuyển đi chỗ khác.” “Không vấn đề gì”, cô gái khẽ cười, một vẻ đắng đót hiện lên trong mắt. “Dù sao, cũng không phải lần đầu tôi bắt gặp cảnh tượng như vậy.” 

Thiên Chân sững người, mãi lâu sau mới cười được một tiếng khô khốc. Ý của cô ấy là… Tuy nhiên, quả thực giống với phong cách của Tiểu Trịnh. “Đi thôi”, Cố Phi Vân đột nhiên kéo tay Thiên Chân, cùng đi lên phía trước, song khi đi được đến nơi cách xa chỗ cũ chừng mười mấy bước thì dừng lại, quay người nhìn vào tủ kính trưng bày của cửa hàng. 

“Cô thích cái này à?”, Thiên Chân cảm thấy hơi nghi hoặc, cho rằng Cố Phi Vân đang nhìn chiếc váy bên trong đó. “Có người đang bám theo cô”, Cố Phi Vân lên tiếng, ánh mắt sắc sảo nhìn về bóng người cách đó không xa. “Cái gì?”, Thiên Chân sững sờ, muốn quay đầu lại nhưng bị Phi Vân ngăn cản. 

“Đi tiếp đi”, Cố Phi Vân nói, “Đến ngã rẽ tiếp theo thì rẽ phải.” Nửa phút sau. Ba giây đồng hồ… 

Thiên Chân trợn tròn mắt nhìn người đàn ông bị Cố Phi Vân ấn chết dí vào tường, hoàn toàn không nói được một lời. Nhìn người con gái nhỏ nhắn như vậy nhưng lại có thể dùng mỗi ba giây để khống chế được đối phương là một người đàn ông cao to lực lưỡng. “Anh là ai? Vì sao lại bám theo cô ấy?”, Cố Phi Vân lạnh lùng hỏi. 

“Có người thuê tôi đi theo cô ấy, tôi cũng không biết anh ta là ai”, gã đó kêu lên một tiếng đau đớn, “Trong túi áo tôi có một chiếc điện thoại di động, mấy ngày trước có một người đeo kính râm bỏ vào đó cho tôi, chúng tôi dùng chiếc điện thoại đó để liên lạc, anh ta gửi tiền vào tài khoản cho tôi, nhưng tôi chưa từng thấy mặt anh ta.” Khi đi ra khỏi Sở cảnh sát, Thiên Chân vẫn thấy đầu óc mịt mù. Cô không hiểu tại sao lại có người bám theo mình, cũng không biết sự việc này có liên quan gì tới hai người đêm hôm đó không. 

“Hai số điện thoại liên lạc đều là thuê bao trả trước, sử dụng tên giả, bản thân anh ta là một thám tử tư, chỉ đi theo cô, phía cảnh sát có lẽ cũng chẳng phát hiện được gì. Hơn nữa, việc thám tử tư bám theo cô cũng là chuyện hết sức bình thường, cảnh sát chắc cũng không coi trọng lắm đâu”, Cố Phi Vân đi theo phía sau Thiên Chân nói. “Làm sao cô biết có người đi theo tôi, còn cả thứ đó…” “Tôi là cảnh sát”, Cố Phi Vân biết Thiên Chân muốn hỏi gì, “Cảnh sát đặc nhiệm.” 

Thiên Chân tròn xoe mắt. “Cảnh sát… Cũng có thể ra nước ngoài hay sao?”, cô ngạc nhiên hỏi, hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được việc cô gái đó lại làm một công việc mạnh mẽ như vậy. “Có thể, giấy tờ hơi phiền toái một chút, đối với người khác”, Cố Phi Vân nói, “Còn tôi thì không sao.” 

Thiên Chân gật đầu ra chiều đã hiểu. Nghĩ đến sự hình dung của Tiểu Trịnh, cô đoán gia thế của Cố tiểu thư này chắc cũng không tầm thường. “Vậy cô đến đây là để… tìm Tiểu Trịnh?”, Thiên Chân lại hỏi. 

“Ừm, tôi hy vọng anh ấy có thể cùng tôi quay về”, ánh mắt Phi Vân hơi sầm lại, “Nhiều nhất tôi cũng chỉ có thể ở đây hai tuần… Thời gian không đủ.” Thiên Chân ngẩn người, mong muốn của cô ấy xem chừng khó mà trở thành hiện thực. “Tôi biết khả năng anh ấy quay về với tôi rất nhỏ”, Cố Phi Vân nhìn thấu suy nghĩ của Thiên Chân, cười tự chế giễu mình. 

“Hiện giờ cô vẫn đang ở khách sạn à?”, Thiên Chân nhìn Cố Phi Vân, “Hay là chuyển qua ở cùng chỗ tôi đi, rồi từ từ nói chuyện với anh ấy.” Cố Phi Vân gật đầu. “Chào”, nghe thấy tiếng bước chân, Cố Phi Vân khi đó đang ngồi trước bàn ăn liền đứng dậy, nhìn người đàn ông đang từ từ đi tới, “Thiên Chân đi làm rồi, anh muốn uống gì không?” 

“Tôi tự lấy được rồi, làm sao dám phiền Cố tiểu thư tự tay phục vụ mình kia chứ”, Tiểu Trịnh rót một cốc cà phê, uể oải nói. “Ngày mai tôi sẽ chuyển đi.” “Ừm.” “Cô chuyển sang bên phòng tôi mà ở.” 

“Vâng”, Cố Phi Vân gật đầu. “Sao cô lúc nào cũng nghe lời như vậy?”, Tiểu Trịnh bỡn cợt. “Từ nhỏ tới lớn toàn là ừ, vâng, được, tôi đến phát ngán cái đức hạnh của cô.” “Anh có thể lý giải đó là thói quen nghề nghiệp của em”, cô ngước mắt lên, không muốn tranh cãi với anh. 

“Ừm, chẳng có vì sao cả, chỉ có phải hoặc là không phải”, Tiểu Trịnh cười mỉa mai. “Đó là điều mà ba cô nói, nhưng người ta bất kể thế nào cũng sẽ nói không phải, còn cô thì sao?” Cố Phi Vân không nói gì, cúi đầu xuống tiếp tục ăn sáng. Sự thờ ở của cô khiến anh nheo mắt lại, hơi không thoải mái. 

Lần này gặp nhau anh cảm thấy cô đã thay đổi khá nhiều, một trong số đó là không còn cãi cọ với anh, nhưng anh không thể nói ra được rốt cuộc là có gì đó bất thường. “Em hãy nói lại tường tận việc Thiên Chân bị người ta bám theo hôm đó một lần nữa xem nào”, Tiểu Trịnh chuyển chủ đề. “Phi Vân”, sau khi nghe cô kể hết, anh nhìn cô một lúc lâu, sau đó đột nhiên gọi tên. 

Cố Phi Vân ngẩng đầu lên, đã rất lâu rồi anh không gọi tên cô một cách thân mật như thế này, nó khiến cô quá đỗi ngạc nhiên. “Em muốn anh theo em về, cũng được”, Tiểu Trịnh mỉm cười. “Nhưng anh có điều kiện.” “Điều kiện gì?”, cô nghi hoặc nhìn anh. 

“Thời gian này em ở bên cạnh Thiên Chân bảo vệ cô ấy, song không được để cô ấy phát hiện ra.” “Cô ấy đối với anh mà nói… rất quan trọng ư?”, Cố Phi Vân cảm thấy hơi buồn bực trong lòng. “Rất quan trọng”, Tiểu Trịnh cười đầy ý vị. “Thế nên em nhất định sẽ giúp anh, đúng không?” 

Phi Vân cắn môi, lặng lẽ gật đầu. Anh nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn đang trắng nhợt ra của cô, cười nói: “Cảm ơn em, Phi Vân.” “Không cần cảm ơn”, cô lắc đầu, nói khẽ. 

Hóa ra sự dịu dàng và thỏa hiệp hiếm thấy của anh đối với cô cũng chỉ là vì một người khác. Lên tầng trên, Tiểu Trịnh bấm số điện thoại của một người. “Anh Tần, có việc này tôi không biết anh có hứng thú để nghe không.” 

“Mời anh.” Tần Thiển lặng lẽ nghe giọng nói vang lên trong điện thoại, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì, song trong đôi mắt đang cúi xuống lại dần dần nhuốm màu tâm trạng nặng nề. “Trịnh thiếu gia giúp đỡ tôi như vậy, tôi phải cảm ơn thế nào đây?”, anh cất lời bình thản. 

“Mọi người đều là bạn, không cần phải khách sáo.” “Nhưng tôi thì cho rằng bạn bè qua lại cùng có lợi mới có thể bền lâu, Trịnh thiếu gia thấy thế nào?”, Tần Thiển mỉm cười. “Có thế tôi sẽ càng yên tâm, còn anh thì vui vẻ.” Bên kia vẳng lại tiếng cười thoải mái của Tiểu Trịnh: “Anh Tần quả nhiên thẳng thắn.” 

“Vậy thì, người ngay không ăn nói mập mờ”, Tiểu Trịnh chậm rãi nói. “Hiện giờ rất nhiều thương hiệu đang chuyển hướng cạnh tranh về Trung Quốc đại lục, tôi tin rằng anh Tần cũng đã có kế hoạch từ trước và cũng có khả năng mở rộng thị trường của mình. Tuy nhiên tôi hy vọng anh có thể giao quyền đại lý cho tôi, còn những việc khác, tôi nhất định sẽ xử lý ổn thỏa.” “Được, tôi đồng ý với anh”, chỉ một câu ngắn gọn, Tần Thiển đã từ bỏ kế hoạch vốn được chuẩn bị từ rất lâu. “Anh Tần còn có yêu cầu gì khác không?”, sự nhanh gọn của Tần Thiển khiến cho Tiểu Trịnh rất thích thú. 

“Tôi chỉ cần một Đoạn Thiên Chân an toàn tuyệt đối”, Tần Thiển lặng im mấy giây, sau đó thản nhiên lên tiếng. Cho dù từ giờ trở đi cô đã không còn thuộc về anh. Chọn đề tài, được duyệt, sau đó thì phỏng vấn, viết bài, cũng mới chỉ là sự bắt đầu. Sau khi dàn trang, in ra còn phải đối chiếu với bản thảo, lại sửa chữa, thay qua đổi lại nhiều lần, rồi lại đối chiếu, xét duyệt, ký xác nhận, gửi bản mẫu, đưa bản thảo đi nhà in… 

Công việc còn vất vả hơn trước rất nhiều, song Thiên Chân cố nghiến răng để tiếp tục làm. Dù rằng thường xuyên có người nói vụng trộm sau lưng, bàn tán về phẩm cách của cô - đó là nhân tình của Tần Thiển đấy, thật chẳng ra sao. E rằng chuyện đến chỗ chúng ta làm việc cũng là dựa vào quan hệ với đàn ông nhỉ. 

Tự cho rằng si tình thì vĩ đại lắm, đàn bà mà làm những việc đó đúng là vừa thất bại, vừa mất thể diện. Đối với tất cả những lời nói đó, cô chỉ cười. Nếu cứ luôn để ý đến cách nghĩ của người khác, sẽ rất khó sống được một cách thoải mái. Từ sau ngày rời khỏi sự che chở của Tần Thiển, cô đã biết cách chịu đựng bất kể việc gì, sẽ không còn ai ủng hộ cô, chăm sóc cho cô. Chẳng phải miệng lưỡi thế gian độc ác hay sao? Thế nên có để ý thì vừa vô bổ, vừa hại thân mình. Trước đây cô từng cho rằng nếu như ghét một người thì tại sao không nói thẳng trước mặt luôn, tranh cãi một trận, không việc gì phải chỉ trỏ sau lưng, mất thời gian bực bội về một người chẳng liên quan gì tới mình. Đến hôm nay mới hiểu, con người sống trên thế gian này, thứ mà lộ ra bên ngoài hàng ngày chẳng qua chỉ là một bộ mặt, đối phương đã hèn nhát không dám dỡ bỏ lớp vỏ ra, thì cô việc gì phải để lộ tất cả mọi cảm xúc của mình để cho người ta thưởng thức chứ? Như một người nào đó từng nói, Thiên Chân, sẽ có một ngày em được tôi luyện thành sắt thép, đạn bắn dao đâm không thủng. 

Tựa vào bàn làm việc, cô khẽ cười, Đoạn Thiên Chân cuối cùng đã không còn ngây thơ nữa, anh đã nhìn thấy chưa? Không có anh, em cũng sẽ sống rất tốt, có thể cứ đi theo những bước chân lặng lẽ của anh như thế này, học thái độ điềm nhiên của anh, tiếp tục sống một cách thản nhiên và độc lập. Trên chuyến tàu trở về sau chuyến công tác ở Edinburgh, Thiên Chân nhìn ánh mặt trời cuối ngày đang dần dần lặn xuống đằng tây, cảm thấy hơi buồn ngủ. Đoàn tàu cao tốc hơi lắc nhẹ rồi dừng lại ở một ga nào đó, cô đột nhiên giật mình tỉnh dậy, mở đôi mắt mờ mịt nhìn khắp xung quanh, nhất thời không nhớ ra nổi mình đang ở nơi nào. Khi ý thức phục hồi, mới nhận ra chiếc máy tính xách tay để trên bàn vẫn còn đang sáng. 

Cô gấp màn hình lại, cúi đầu tựa trán vào cửa sổ nhìn ra bóng tối đã dày đặc bên ngoài, bỗng nhiên ngẩn người. Cuộc sống của cô dường như đã trở thành một đoàn tàu không biết nên lái về đâu, cũng không biết sẽ dừng lại ở ga nào. Giống như chiếc tàu ma đi trên biển trong truyền thuyết, nhìn về phía xa thì luôn luôn thấy ánh sáng chói lòa, đàn ca huyên náo, song mãi mãi cũng không thể cập được bờ, cũng không thể nào cho mọi người đi du ngoạn được. “Cô gái nhỏ, mệt lắm phải không?” 

Vóc dáng nhỏ nhắn của người châu Á và khuôn mặt trẻ trung thuần khiết của Thiên Chân khiến cho người đàn ông ngồi trước mặt gọi cô là little girl. “Tôi đã đi… một chặng đường rất xa”, cô gật đầu, muốn mỉm cười, nhưng đã thấy mắt cay xè. Thế nên mới có cảm giác vô cùng mệt mỏi. 

“Về đến nhà là ổn rồi”, người đàn ông đứng tuổi mỉm cười hiền hậu. “Ừm”, cô đáp, cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Bởi vì, đâu mới là nhà của cô chứ? 

Xách túi hành lý đi trên con đường bị bóng tối bao trùm, Thiên Chân ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà văn phòng nơi có tòa soạn của tờ tạp chí. Đấy là nơi mà cô dành phần lớn thời gian trong cuộc sống hiện tại của mình, nó khiến cho cô cảm thấy yên lòng. Thang máy từ từ đi lên, một mình Thiên Chân đứng bên trong không gian nhỏ hẹp nhưng lại trống tuếch đó, yên tĩnh tới mức gần như có thể nghe thấy nhịp đập của trái tim mình. “Về rồi à?”, giọng nói thấp trầm vô cùng quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai. 

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Cánh cửa thang máy chầm chậm mở ra, nhưng bên ngoài không hề có một ai. Cô cúi đầu cười giễu mình, đi ra khỏi thang máy trước khi cánh cửa khép lại. 

Em chạm vào anh rồi đấy, Thiên Chân, nhưng anh có biến mất đâu. Em vẫn có thể tin rằng những lời anh nói khi chúng ta mới bắt đầu đều là những lời nói thật lòng, dù rằng hiện giờ nó đã không còn nữa. Nơi lắng sâu của số phận là những tháng năm tuổi trẻ của chúng ta, khi mà chúng ta không đủ lý trí và trải nghiệm để chống lại những sự mê hoặc vốn không nên đến gần đó, thế nên cho dù thời gian quay ngược lại, sự bốc đồng vẫn cứ bốc đồng, tin tưởng vẫn là tin tưởng, yêu tha thiết vẫn là yêu tha thiết, và rồi những sự đau thương, thất vọng cũng vẫn khó lòng tránh khỏi. 

Nếu như việc rời xa anh không giúp em trưởng thành hơn, thì những thứ mà em để mất còn có ý nghĩa gì?.