Cho Anh Quá Khứ Của Em

Chương 69: Tha thứ




Editor: Mèo coki

Nằm ở bệnh viện mấy ngày, cuối cùng Lệ Dĩ Thần cũng thoát khỏi sự canh giữ nghiêm túc của Tần Mục, một mình rời khỏi bệnh viện, khi anh đi tới công trình biệt thự ven biển thì phát hiện một bóng dáng nhỏ nhắn đang thảo luận gì đó cùng với người phụ trách mới nhậm chức ở bên cạnh đê biển, bọn họ đang nói gì nhỉ?

Mắt Diệp Cẩn lấp lánh, thần thái sáng láng, không biết từ lúc nào anh đã bắt đầu thích nhìn dáng vẻ chuyên chú của cô nhất, rõ ràng là một cô gái yếu đuối nhưng toát ra tinh thần chuyên nghiệp và nhiệt tình làm cho anh không thể khinh thường, còn có lần này, nếu như không phải là cô bình tĩnh trấn an giới truyền thông thì hiện tại có thể Hải Lan sẽ gặp phải nguy cơ khiến anh đau đầu rồi.

“Lệ tổng, anh đã tới.” Người phụ trách hạng mục thấy Lệ Dĩ Thần thì vội vàng chạy tới chào hỏi.

Trong khi đó Diệp Cẩn hoàn toàn xem Lệ Dĩ Thần như người vô hình, không nói một câu nào cả, Lệ Dĩ Thần cũng không giận, cười bảo người phụ trách đi làm việc của mình sau đó chậm rãi đi tới bên cạnh Diệp Cẩn.

“Chuyện xây dựng hồ bơi ở đê biển như thế nào rồi?”

Diệp Cẩn bình tĩnh, nói một cách hờ hững: “ Từ trước đến giờ công trình được xây dựng như thế nào thì anh mới là người rõ ràng nhất, mặc dù mấy ngày nay anh nằm bệnh viện nhưng tôi tin tưởng vào năng lực khống chế mọi chuyện của anh, xin lỗi Lệ tổng, tôi rất vội, không có thời gian để trả lời vấn đề của anh.”

Thấy Diệp Cẩn rời khỏi, Lệ Dĩ Thần vội vàng đuổi theo, bây giờ trên khuôn mặt luôn luôn lạnh lẽo lại nở nụ cười làm lành, điều này làm cho người phụ trách hạng mục và các nhân viên của Hải Lan đứng ở cách đó không xa không khỏi giật giật khóe mắt, cho rằng chắc ông chủ của bọn họ vừa từ khoa tâm thần trở về.

Đột nhiên Diệp Cẩn quay đầu lại: “Lệ Dĩ Thần, anh có thấy phiền hay không, tôi muốn đi sửa lại bản thiết kế, xin anh đừng đi theo tôi nữa.”

Lệ Dĩ Thần vô liêm sỉ dính sát vào bên cạnh Diệp Cẩn: “Em cứ làm việc của em đi.”

“Lệ Dĩ Thần, anh...... Anh...... Anh thật là vô vị, làm ơn đi, dầu gì hạng mục này cũng là của tập đoàn Hải Lan anh, anh đừng gây thêm phiền phức nữa có được hay không?”

“Có thể.”

“Vậy còn không mau tránh xa tôi ra một chút.”

“Nhưng em vẫn chưa tha thứ cho anh, nếu em chịu tha thứ cho anh thì anh sẽ đi ngay.”

Lệ Dĩ Thần nói một cách chính nghĩa hùng hồn, nếu như không nghe anh nói gì thì người khác còn tưởng rằng hiện tại anh đang bàn chuyện nghiêm túc đấy.

Diệp Cẩn phát điên cào tóc, nhìn Lệ Dĩ Thần rồi gầm lên: “Anh làm ra chuyện đáng ghét như vậy mà còn muốn tôi tha thứ cho anh hả?”

Lệ Dĩ Thần vô lại tiến tới sát Diệp Cẩn, khuôn mặt đẹp trai tiếp tục nở nụ cười nói: “A Cẩn, chuyện này anh bị oan thật mà, đều là tên Lăng Tiêu khốn kiếp kia hãm hại anh, anh thật sự không có lừa gạt em.”

Nghe vậy, Diệp Cẩn cũng không đẩy Lệ Dĩ Thần đi nữa mà sững sờ nhìn đàn ông trước mắt: “Anh nói thật sao? Đều là do một mình Lăng Tiêu tự biên tự diễn?”

Lệ Dĩ Thần nắm thật chặt tay Diệp Cẩn, đặt ở trước ngực mình: “Nó sẽ không lừa em, trước kia, hiện tại, tương lai cũng sẽ không.”

Nhìn vẻ mặt vô lại của Lệ Dĩ Thần dần dần trở nên nghiêm túc, tim của Diệp Cẩn chợt dừng lại một chút: “Sẽ không gạt tôi chuyện gì nữa chứ?”

“Đúng vậy.”

Sau khi nghe đáp án của Lệ Dĩ Thần, khóe miệng Diệp Cẩn hơi nhếch lên, nhưng cô không muốn để cho Lệ Dĩ Thần thấy, vì vậy nhanh chóng xoay người rời đi, Lệ Dĩ Thần đứng im tại chỗ, lòng chợt nặng nề.

“Em...... Vẫn không muốn tin tưởng anh?”

Diệp Cẩn đi được ba bước, chợt dừng lại, nhưng vẫn đưa lưng về phía Lệ Dĩ Thần như cũ: “Em mới không có nhỏ mọn, so đo những thứ đó như vậy.”

Nghe vậy, Lệ Dĩ Thần lập tức chạy lên trước giữ cánh tay Diệp Cẩn lại, cũng kéo cô đến trước mặt của mình, lúc này trên mặt Diệp Cẩn nở nụ cười nhẹ, nụ cười kia ấm áp giống như ánh mắt trời, lập tức sưởi ấm trái tim bị giá lạnh bao phủ của anh.