Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng

Chương 38: Ôm




Trong lúc ngủ mơ, Dương Mai bị một cuộc điện thoại của Lý Diễm đánh thức, ba mươi phút sau, cô đúng hẹn tới quán bar theo lời Lý Diễm.

Xa hoa truỵ lạc, ngợp trong vàng son. Quán Bar ở khu thương mại, trước nay đều là nơi không ngủ.

Loại địa phương này đã lâu Dương Mai không tới, cẩn thận nhớ lại thì lần đầu tới nơi như vậy hẳn đã là việc của bảy tám năm trước.

Khi đó cô và Tống Cường còn ở bên nhau.

Sau khi đi vào, Dương Mai thuận lợi tìm được Lý Diễm, cô ấy đang ngồi trên sô pha trong góc uống rượu. Có người đàn ông tiến đến gần, ngồi xuống không được vài giây đã bị Lý Diễm đuổi đi.

Không bị người khác lợi dụng, xem ra còn chưa say hoàn toàn.

Chuyện đầu tiên Dương Mai làm sau khi ngồi xuống chính là đoạt bình rượu trong tay Lý Diễm. Bởi vì trên mặt bàn trước sô pha đã bày không dưới mười bình rượu rỗng, kia hẳn đều là “Chiến lợi phẩm” của Lý Diễm.

“Uống vui vẻ như vậy, đã xảy ra chuyện tốt gì vậy?” Dương Mai trêu chọc nói.

Lý Diễm nghe xong cười “hừ” một tiếng, ngả ra sô pha với dáng vẻ chẳng hề để ý. Cô ấy nói: “Đồng chí Dương Mai sao lại biết tôi có chuyện tốt vậy.”

Dương Mai nhướng mày: “Đoán đúng rồi?”

Lý Diễm ngồi bật dậy, một tay ôm cổ Dương Mai, Dương Mai lập tức ngửi được mùi rượu nồng nặc phả lại đây: “Tôn Uy chủ động gọi điện thoại cho tớ.”

“?” Dương Mai nhìn cô ấy.

Lý Diễm nói: “Như vậy cho thấy cái gì? Cho thấy hoa dại bên ngoài không tốt bằng nhà mình! Cho thấy tớ vẫn còn có sức hấp dẫn, Tôn Uy đây là muốn ăn hồi đầu thảo!” (Hồi đầu thảo là một loại cây có thật trị đau đầu nhưng mà theo ngôn ngữ mạng TQ thì ý theo mặt chữ là quay đầu lại, ám chỉ sự hối hận)

Vẻ mặt Dương Mai nghiêm túc: “Cậu nói thế nào?”

Lý Diễm cười hắc hắc: “Tớ không nói gì cả, trực tiếp tắt điện thoại …”

“Làm tốt lắm.”

“Cậu cho rằng đây là cao trào của hôm nay? Sai lầm! Chân chính cao trào còn ở phía sau!”

“Cậu gọi lại thoá mạ hắn một trận?”

“No No No…” Lý Diễm vứt cho Dương Mai một ánh mắt mờ ám, “Tớ trúng cổ phiếu ha ha ha ha!”

“…”

Dương Mai nhìn về hướng bên cạnh vài lần, muốn tìm tuyến đường gần nhất mang Lý Diễm ra ngoài.

Lý Diễm thấp hơn Dương Mai, nhưng thể trọng lại nặng hơn Dương Mai.

Dưới ánh sáng đầy màu sắc, trong âm thanh đinh tai nhức óc, một người cao gầy cứ như vậy vác một tên lùn mập thất tha thất thểu đi ra ngoài.

“Vì sao không quý trọng chứ…”

“Cái gì?” Dương Mai cúi đầu nhìn, Lý Diễm rũ đầu, dáng vẻ nản lòng, giọng nói nỉ non thì thầm, như sắp rơi lệ.

Thì ra là vẫn rất để ý. Dương Mai thở dài trong lòng, không biết giờ phút này Lý Diễm suy nghĩ cái gì, nhưng trong nội tâm nhất định đang chở một con thuyền nhỏ, không ngừng lắc lư trên mặt biển phập phồng.

Gió đêm thổi tới, cuốn đi mồ hôi.

Ở cửa quán bar, Dương Mai dừng lại tạm nghỉ lấy hơi.

Lúc này Lý Diễm đã thoáng thanh tỉnh, híp mắt ngẩng đầu nhìn khắp nơi, bỗng nhiên liền chỉ về phía đối diện hô lên một tiếng.

Đối diện là quán KTV huy hoàng lộng lẫy, tấm biển hiệu “Bờ biển hoàng kim” tỏa ánh vàng rực rỡ khiến đường cái bên này cũng sáng bừng.

Bên cạnh nó là một nhà tắm công cộng, ở giữa hai tòa kiến trúc cao lớn là một đường hẻm tối đen.

Dương Mai không rõ lắm nơi đó có phải có người hay không, bởi vì đèn đường bên kia đã hỏng. Nhưng lại có tiếng động mơ hồ truyền tới, giống như tiếng nói hỗn loạn nặng nề của đàn ông. Khoảng cách có hơi xa nên Dương Mai nghe không rõ, có lẽ là giọng nói giống nhau mà thôi.

Khu vực này của khu thương mại vốn đã không rõ ràng, nơi này tựa như một cái chảo nhuộm lớn, vào rồi thì đừng nghĩ có thể sạch sẽ đi ra.

Dương Mai không muốn ở đây lâu hơn một chút nào nữa, lập tức tới ngã tư ngăn một chiếc taxi rời đi.

Sau khi về đến nhà, Lý Diễm bị Dương Mai ném lên giường, một phòng mùi rượu khiến mũi Dương Mai khó chịu. Nhưng cô thật sự mệt đến không muốn động đậy nữa, cuối cùng trốn đến phòng ngủ khác ngủ một đêm.

Sáng sớm, cô bị tiếng chuông di động đánh thức. Lúc tiếp điện thoại vẫn còn cảm thấy mông lung, sau khi nghe được vài câu mới đột nhiên như cá chép lộn mình, từ trong ổ chăn nhảy dựng lên.

Không lâu sau, cô đã đứng trước cửa nhà, vừa mở cửa liền thấy Vạn Thục Phân phong trần mệt mỏi.

“Chị dâu.”

Dương Mai kêu một tiếng, Vạn Thục Phân liền lên tiếng đáp lại.

Sau khi vào cửa, Vạn Thục Phân cũng không vội thay dép đi trong nhà, đầu tiên là nhìn nhìn đại khái bốn phía, rồi sau đó mới ngậm cười nói với Dương Mai: “Nhà cô diện tích rất lớn nhỉ.”

“Vâng, gần 200m2.”

Vạn Thục Phân đi về phía trước hai bước, lại nhìn kỹ nói: “Ở cùng Thủy nhi thật ra lại rất giàu có.”

“Anh ấy không ở cùng tôi.”

Vạn Thục Phân nghe xong kinh ngạc: “Không ở cùng nhau sao?”

Dương Mai mang một đôi dép lê ra rồi nói: “Chị thay đôi này trước đi.”

“Chị dâu, sao đột nhiên lại tới đây. Chị tới như vậy, một mình anh trai ở nhà không có việc gì chứ.”

Vạn Thục Phân ngồi ở trên sô pha, đôi mắt còn ngó tới ngó lui: “Có thể có chuyện gì chứ. Cũng chỉ nghĩ đến xem hai người thế nào, điện thoại Thủy nhi không gọi được nên mới gọi cho cô.”

“Không gọi được?”

“Ừ.” Vạn Thục Phân thuận miệng nói, “Chắc là bận công việc đi.”

Dương Mai rót cho Vạn Thục Phân một ly nước lạnh, lại mở TV phòng khách, có tiếng động từ TV nên dù hai người ở phòng khách đều không nói lời nào, không khí có vẻ cũng không có bao nhiêu xấu hổ.

Dương Mai không ngồi xuống, cô đứng ở một bên. Lực chú ý cũng không đặt trên tin tức buổi sáng, cô nhìn túi hành lý màu xanh đặt trên nền nhà ở huyền quan. Túi không lớn cũng không nhỏ, nhét đến căng phồng.

Buổi tối Dương Mai xuống bếp làm bữa tối cho ba người. Lý Diễm đã về nhà trước giờ cơm trưa, trước giờ cơm tối Dương Mai gọi điện thoại cho Giang Thủy, gọi anh qua ăn cơm.

Bữa cơm này ăn đặc biệt yên tĩnh.

Bản thân Giang Thủy cảm thấy khá bức bối, khi vừa đến cũng chỉ tùy ý hàn huyên vài câu với Vạn Thục Phân, sau đó không còn đề tài dư thừa để nói. Dương Mai cũng không phải người cam nguyện làm thay đổi không khí, yên lặng thì cứ yên lặng đi, cô xưa nay vẫn luôn tự do làm theo ý mình như vậy.

Sau khi ăn xong Dương Mai sửa sang lại phòng cho khách để Vạn Thục Phân vào ở. Tiếp đó cô muốn xuống lầu tới tiệm trái cây gần đó mua ít trái cây, quan hệ của cô với Vạn Thục Phân có chút xa cách, nhưng lễ nghi đãi khách cơ bản cô vẫn hiểu.

Giang Thủy cùng cô đi xuống. Hai người sóng vai đi dưới ánh trăng sáng tỏ, chậm rì rì giống như hai con ốc sên, im ắng không nói chuyện. Chỉ có tiếng giày cao gót của Dương Mai phát ra khi đập lên nền xi măng.

Dương Mai càng đi càng chậm, nhưng dù thế cô vẫn đi ở phía trước Giang Thủy.

Đi trong chốc lát, cô ngừng lại, quay đầu lại nhìn.

Giang Thủy dừng lại theo, nhìn cô: “Làm sao vậy?”

Dương Mai cười: “Anh đi chậm vậy.”

Giang Thủy cười cười, cũng không nói gì.

Một lát sau, Giang Thủy mới nói: “Chị dâu quấy rầy em rồi.”

Dương Mai ngẩn ra, ngay sau đó nói: “Ừm, nhưng mà không sao cả. Nếu không phải bởi vì chị ấy, anh cũng sẽ không tới đây cùng ăn cơm với em.”

Cô nghiêng người sang, dùng mu bàn tay chạm vào cánh tay Giang Thủy: “Em hỏi anh, Giang Thủy, đã bao lâu chúng ta không ở bên nhau rồi?”

Giang Thủy nhìn mặt đất, nhẹ giọng nói: “Rất lâu sao, anh không cảm thấy.”

Dương Mai hít vào một hơi rồi xoay người tiếp tục đi: “Đúng vậy, anh quá bận rộn, cho nên không cảm thấy thời gian lâu.”

Rất nhanh đã tới tiệm trái cây, đèn treo mờ nhạt rũ xuống, toàn bộ cửa hàng giống như một nhà kính ấm áp. Trong tiệm có rất nhiều trái cây, cơ hồ chất đầy toàn bộ cửa hàng, có lối đi nhỏ cho người ta đi lại nhưng rất hẹp, nghiêng người mới có thể thuận lợi đi qua.

Dương Mai đi vào trong nhà chọn hoa quả, Giang Thủy đứng chờ ở cửa. Bà chủ đi theo phía sau Dương Mai nhiệt tình phục vụ còn ông chủ thì đứng ở trước hàng trái cây bên ngoài, phe phẩy quạt hương bồ nói chuyện phiếm với Giang Thủy.

Giang Thủy dựa vào một bên tường, ông chủ hàn huyên vài câu cùng anh rồi bỗng nhiên đổi chủ đề: “Trời nóng quá nhỉ? Nếu không cậu vào trong mà đứng, bên trong có quạt.”

“Tôi không nóng.”

Ông chủ cười ha hả nói: “Sao có thể không nóng chứ, cậu xem trên trán đều là mồ hôi.”

Giang Thủy ngừng lại, tay nâng lên quẹt một cái, dưới ánh đèn lòng bàn tay sáng lấp lánh. Đều là mồ hôi nhưng chính anh lại không biết.

“Đi vào hưởng chút gió đi?” Ông chủ chỉ chỉ bên trong.

Giang Thủy nhìn vào, Dương Mai cùng bà chủ đang nghiêng người qua lối đi chật hẹp, anh nhanh chóng thu hồi tầm mắt, lắc lắc đầu.

Vẻ mặt ông chủ vẫn nhiệt tình như cũ, Giang Thủy móc hộp thuốc lá từ trong túi ra, lấy một điếu ngậm ngoài miệng, mơ hồ nói: “Tôi có cái này là tốt rồi.” Tiếp theo lại lấy một điếu ra, đưa cho ông chủ.

Thuốc lá là thuốc mê hữu hiệu nhất, hương vị của thuốc lá làm Giang Thủy nhanh chóng trấn định lại. Cảm giác vỏ đại não bị tê liệt, bàn tay anh rất tự nhiên dịch khỏi vùng bụng.

Đây là động tác rất nhỏ nhưng lại đúng lúc bị ông chủ phát hiện, bởi vì ông ấy đang cúi đầu châm thuốc, vừa lúc ngẩng đầu lên, nói đùa một câu: “Thấy cậu cứ sờ bụng mãi, có phải bụng không thoải mái hay không?”

Giang Thủy ngạc nhiên, quay mặt sang bỗng nhiên thấy gương mặt đang tươi cười của ông chủ, anh lắc đầu nói: “Không phải.”

Dương Mai mua xong trái cây đi ra, Giang Thủy thuận tay nhận lấy túi hoa quả to kia, sau đó cùng cô đi trở về. Đi được nửa đường, Dương Mai hỏi anh: “Xe anh đỗ ở chỗ nào?”

“Ngoài tiểu khu nhà em.”

“Ừm.” Dương Mai dừng một chút nói, “Hôm nay anh còn về sao?”

“Trở về.”

Dương Mai mím môi không nói gì, cũng không tiếp tục đi, cô dừng lại đối diện với Giang Thủy, ngửa đầu nhìn anh.

Sau đó, cô kiễng chân lên hôn anh.

Giang Thủy lại trốn về sau một chút.

Dương Mai cau mày nhìn, anh giải thích nói: “Anh vừa mới hút thuốc.”

“Em không chê.” Thời điểm hai cánh môi sắp dính vào nhau, Dương Mai dừng nửa giây rồi lại nói, “Đàn ông hút thuốc đặc biệt gợi cảm.”

Hơn phân nửa thân thể Dương Mai đều đè lên người Giang Thủy, Giang Thủy xách theo túi trái cây nặng, không để trống tay ra được, lại ra một thân mồ hôi.

“Anh không thể để trái cây xuống sao?”

Dương Mai dừng lại, anh mắt như sao sáng oán trách trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Cô rất ít khi làm nũng, một khi làm nũng, thật là muốn mệnh. Cô nhón chân lên, một đầu mũi giày cao gót dẫm lên lưng bàn chân anh.

Kỳ thật không đau một chút nào, nhưng cảm giác này vô cùng rõ ràng, so với bất cứ đau đớn nào trên thân thể đều rõ ràng hơn. Anh bỗng nhiên cảm thấy phấn chấn hơn, nhẹ buông tay, túi trái cây liền rơi xuống mặt đất, bốn phía thực an tĩnh, nhưng giờ phút này anh không nghe thấy tiếng động của những quả táo trong túi nhảy ra lăn trên mặt đất.

Tay Giang Thủy đi xuống, năm ngón tay căng ra, nắm lấy một bên mông no đủ của Dương Mai, hơi dùng sức xoa bóp, Dương Mai nhẹ nhành “hừ” một tiếng.

“Có người tới.”

Giang Thủy nhìn nhìn bên cạnh, cuốn lấy Dương Mai trốn về một phía. Không lâu sau hai người đã giấu mình dưới vành đai xanh rậm rạp.

“Anh muốn làm gì vậy.”

“Em có từng …”

“Anh điên rồi.”

“Anh không điên.”

Phần lưng Dương Mai dán vào tường một cách kín kẽ, ngực cô dán vào ngực anh, cũng kín kẽ. Sắc mặt anh vẫn như thường, ngoại trừ đáy mắt bên ngoài không quá bình tĩnh, nhìn anh như vậy đích xác giống như lời anh nói — anh không điên.

Nhưng mà anh lại đang thực sự muốn làm một việc điên cuồng.

“Đừng —”

Dương Mai dừng cương trước bờ vực, đúng lúc ngăn lại anh. Tay anh ngừng ở kia, ánh mắt từ dưới hướng lên trên, cuối cùng trở lại gương mặt cô.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, cuối cùng nói một cách chắc chắn: “Anh không phải lần đầu tiên.”

Giang Thủy nói: “Cái này không phải em đã sớm biết sao.”

“Không, em nói là… giống như hôm nay.”

“Như thế nào.”

Như thế nào?

Giống như là muốn dã chiến.

Dương Mai bị kinh nghiệm thực chiến phong phú của Giang Thủy làm kinh sợ, may mắn là trời tối nên anh không thấy được có phải cô đỏ mặt hay không.

Anh buông lỏng tay, Dương Mai lập tức bỏ chạy, cô nói: “Anh đi đi, em về đây.”

“Ừ.” Giang Thủy nói, “Ngày mai anh sẽ đến — tới đón chị dâu về.”

“Thật ra không cần gấp như vậy …”

“Không.” Giang Thủy ngắt lời cô, anh chưa bao giờ ngắt lời cô, nhưng lần này anh lại làm vậy, “Ngày mai anh xin nghỉ, anh sẽ đến.”

Anh quá kiên quyết, quyết đoán nhưng lại mang theo cố chấp. Dương Mai không hiểu sao lại thấy cảm động, cô đắm chìm trong biểu cảm trang nghiêm của anh, một lúc sau cô nói: “… Được.”

Giang Thủy nghe xong nhẹ nhàng thở ra, giống như anh và cô là hai đầu của một chiếc cân, anh không cho phép cân lượng của cô nặng hơn anh, hai bên đã định phải cân bằng, đây mới là công bằng.

Hai cánh tay anh mở ra, giống một con đại bàng dịu dàng điềm tĩnh. Dương Mai bị anh khóa lại trước ngực, lỗ tai kề sát vào tường thịt, chân thực cảm nhận được tiếng tim đập rung động rõ ràng của anh.

“Dương Mai, anh đã nói em chờ anh.”

“Vâng.”

Sau một lúc lâu, bả vai gồng lên của anh mới từ từ hạ xuống, giống núi đất sạt lở, buồn bã mà nhụt chí.