Chờ Ngày Em Nói Lời Yêu Anh

Chương 41-42: 41: Đảo Ngược Tình Thế - 43: Xoá bỏ hiểu lầm




41: Đảo Ngược Tình Thế


Từ Hồng Quân khẽ rùng mình khi một bên tai của anh đột ngột bị ngậm lấy.

Chiếc lưỡi nhè nhẹ li3m lấy nơi vành tai rồi tìm xuống từng xăng ti mét da thịt nơi cổ mà hôn m*t để lại dấu đỏ.

Cơ thể anh nổi gai ốc vì bị k1ch thích bất ngờ không báo trước.
- Y Linh, em đang làm gì vậy? Buông anh ra nào…
Bàn tay lớn của Từ Hồng Quân ôm lấy phía sau đầu cô muốn kéo ra nhưng lại không dám dùng lực vì sợ làm cô bị đau.

Y Linh giả vờ như không nghe thấy lời anh nói.

Tay chân của cô lúc này cứ như vòi bạch tuộc siết chặt lấy người anh không buông.
Mùi hương dễ chịu toả ra nơi cơ thể cô khiến anh bắt đầu cảm thấy bối rối.

Những ngón tay của cô gỡ bỏ lần lượt từng chiếc khuy áo trên người anh.
Từ Hồng Quân cảm nhận máu trong cơ thể rần rần chảy, khuôn mặt đẹp lạnh lùng của anh ửng đỏ.
Bàn tay của Y Linh nhẹ nhàng vuốt v3 khuôn ngực săn chắc đang phập phồng.

Da thịt nơi đầu ngón tay của cô chạm vào tựa như có đàn kiến lướt qua khiến anh bứt rứt khó tả.
Y Linh thích thú hôn lướt trên nơi ngực trái, cảm nhận được nhịp tim của anh mỗi lúc lại đập nhanh hơn.
Bàn tay anh lúc nãy muốn kéo Y Linh ra bây giờ lại vô thức xoa đầu cô.

Từ Hồng Quân nhìn cô bằng ánh mắt bất lực, giọng nói trong hơi thở nặng nề vẫn có sự dịu dàng.
- Y Linh… Em có biết làm như vậy có nghĩa là cưỡng đoạt người khác không hả?
Câu nói của anh làm cô bật cười, ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt đen quyến rũ của anh.
- Ừm… Chỉ tính là cưỡng đoạt nếu anh không muốn thôi…
Y Linh nheo mắt, khoé môi nở ra nụ cười có chút láu cá.

Bàn tay không ngoan ngoãn của cô lướt dọc một đường từ khe ng ực của anh, xuống những múi bụng đẹp đẽ rồi mở khoá kéo quần, cầm nắm lấy vật t0 lớn bên trong mà nghịch ngợm.
Khớp hàm Từ Hồng Quân như bị đông cứng, nơi yết hầu chuyển động lên xuống.
Từ Hồng Quân ngả đầu ra sau ghế, khép hờ đôi mắt cảm nhận vật n@m tính bên dưới không ngừng ma sát với bàn tay mềm mại của Y Linh.

Tâm trí anh bị cô thao túng hoàn toàn, cảm giác như muốn phát điên, toàn thân nhẹ run rẩy.
Anh thở gấp gáp hơn, bàn tay luồn trong mái tóc phía sau cô hơi siết lại.
Khoé môi Y Linh nhếch lên.

Cô ngừng tay đứng dậy, bĩu môi nhìn xuống vẻ mặt có chút thống khổ của Từ Hồng Quân.
- Lúc nãy có người muốn em mau chóng rời đi.

Thật tiếc quá…
Nói rồi Y Linh xoay người, thong thả bước về phía cửa.

Đúng như dự tính, chưa đến ba bước chân thì Từ Hồng Quân đã ôm lấy từ phía sau giữ cô ở lại.
- Hừ… Em gây chuyện rồi muốn bỏ chạy sao… Để xem anh dạy dỗ em thế nào…
Thân người cô bị anh nhấc bổng đặt lên sô pha.

Cô bật cười thành tiếng, tan vào trong tiếng cười của anh.

Từ Hồng Quân ở phía trên áp sát thân người vào cơ thể Y Linh, mặt đối mặt, trao cho cô một nụ hôn nóng bỏng.
Bàn tay anh vuốt dọc theo đường cong mĩ miều, từ bờ vai mảnh khảnh đến chiếc eo thon, vùng hông nở nang rồi tìm đến phần thịt non ở mặt trong bắp đùi.
Cơ thể Từ Hồng Quân đã căng cứng đến mức không thể chịu đựng nổi nữa, khao khát muốn xâm nhập ngay lập tức, nhưng anh không vội vàng, bởi luôn muốn yêu cô một cách trọn vẹn nhất.
Mảnh vải che nơi kín đáo bị kéo khỏi hai chân.

Y Linh cong người cảm nhận những ngón tay đưa vào bên trong khuấy đảo thế giới nội tâm của cô.
- Ưmm… Hồng Quân…
Y Linh ngọt ngào gọi tên anh, run rẩy cảm nhận kh0ái cảm đang phủ lấy cơ thể.

Từng đợt thủy triều đánh úp liên hồi đến khi nơi nữ tính bên dưới co thắt dữ dội đạt đến cao trào.
Từ Hồng Quân vuốt v3 khuôn mặt xinh đẹp ủy mị của Y Linh.

Vật n@m tính ngẩng cao đầu chạm vào mép ngoài nơi m3m mại của cô.
Y Linh chờ đợi, không hiểu tại sao anh lại không tiếp tục.

Từ Hồng Quân ép sát thân người phía trên, nở nụ cười ẩn ý.
- Nếu em muốn thì mau xin anh đi…
Lời nói khiêu khích cùng hơi thở nóng hổi phả bên tai khiến hai bên gò má Y Linh trở nên đỏ bừng.

Cô dụi mặt vào ngực anh giấu đi vẻ xấu hổ.
- Anh đáng ghét…
Từ Hồng Quân bật cười thích thú, nơi bên dưới không ngừng cọ xát trêu đùa.

Thần trí Y Linh như bị thôi miên trong cơn mê.

Cảm giác h@m muốn trào dâng tột độ.

Cô ngửa đầu ra sau, hai tay che mặt, nức nở van xin.
- Hức… Anh cho vào đi mà…
Từ Hồng Quân kéo tay Y Linh sang một bên, hôn lướt trên đôi môi đỏ mọng.
- Được… Anh chiều em…
Những ngón chân của Y Linh co quắp bấu xuống mặt ghế khi cảm nhận được vật t0 lớn đang tiến sâu vào trong cơ thể rồi bắt đầu chuyển động.

Một bên ngực bị chiếc lưỡi anh chiếm lấy, bên còn lại bàn tay anh cũng chẳng buông tha, phía bên dưới lại không ngừng vào ra.

Cảm giác đê mê không thể diễn tả thành lời.
Chiếc miệng nhỏ thốt ra những lời r3n rỉ hoà trong tiếng thở hổn hển.


Y Linh đẩy hông hùa theo chuyển động của Từ Hồng Quân, bàn tay quơ quào bám víu lấy bất kỳ chỗ nào trên cơ thể anh.
Cổ họng Từ Hồng Quân phát ra tiếng gầm gừ, th@n dưới lao nhanh đến mức điên cuồng.

Đến khi tiếng thét thoả mãn vang vọng trong thư phòng, anh thở gấp gáp, gục đầu trên vai cô.

Hai người tận hưởng cảm giác sung sướng đạt đến trạng thái thăng hoa.
Y Linh cúi đầu hôn lên mái tóc anh, giọng nói thì thầm yếu ớt vì mệt lã nhưng lại rất trong trẻo.
- Hồng Quân… Em yêu anh.
Anh xoay người, để cô nằm ở phía trên dựa vào ngực anh.

Một tay ghì chặt cô vào lòng, tay kia nhẹ nhàng vuốt v3 từ mái tóc đến khuôn mặt Giọng anh nhẹ nhàng, trầm ấm.
- Quý cô xinh đẹp, anh đã làm em hài lòng hay chưa?
Y Linh bật cười, khẽ gật đầu, ngại ngùng thốt ra mấy từ.
- … Rất tuyệt vời…
Khoé môi Từ Hồng Quân cũng liền nở ra nụ cười hạnh phúc, hôn lên mái tóc cô.
- Anh yêu em.
Y Linh ngoan ngoãn nép trong vòng tay của Từ Hồng Quân, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Hai người nằm ôm nhau rất lâu, cảm giác bình yên vô tận..

43: Xoá bỏ hiểu lầm


Lúc này đang là thời điểm vàng của ngành bất động sản, các dự án liên tục hình thành và phát triển mạnh. Bởi thế công việc của Từ Hồng Quân gần đây vô cùng bận rộn.

Anh đang ngồi trong văn phòng xem lại tài liệu chuẩn bị cho việc chủ trì cuộc họp hội đồng diễn ra vào chiều nay. Lúc mở sổ tay nhìn thấy tờ ghi chú, Từ Hồng Quân bỗng bật cười.

[ Em yêu anh ❤︎]

Cô ấy đã dán ở đây từ lúc nào nhỉ? Mấy điều nhỏ xíu đáng yêu này cứ làm anh thấy lâng lâng vui vẻ.

Thư ký Phạm ngước lên trông thấy liền cảm thấy buồn cười nhưng nụ cười của anh rất kín đáo. Dù sao anh cũng đã bắt đầu quen với việc thỉnh thoảng lại bắt gặp chủ tịch ngồi cười một mình.

Trái lại, Từ Hồng Quân mỗi khi nhớ đến người yêu lại quên mất sự có mặt của Phạm Minh ở trong phòng. Anh lấy điện thoại nhắn tin cho Y Linh, nhất định phải tranh thủ hai tiếng nghỉ trưa gặp cô cho bằng được, đã nhớ thế này sao có thể đợi đến buổi tối cơ chứ.

Nhận được tin nhắn đồng ý, Từ Hồng Quân nhìn đồng hồ thấy vẫn còn mười lăm phút nữa mới đến giờ nghỉ. Anh quay sang thư ký Phạm muốn nhờ vả.

- Phạm Minh…

Thư ký Phạm nhanh chóng hiểu ý, nở nụ cười vui vẻ:


- Chủ tịch cứ đi đi. Phần còn lại cứ để tôi lo.

Từ Hồng Quân gật đầu cảm kích.

- Được rồi. Hết giờ nghỉ trưa tôi sẽ quay lại. Có việc gấp cậu cứ liên lạc với tôi.

- Vâng thưa chủ tịch.

*****

Từ Hồng Quân liếc qua tấm biển ở cửa ra vào. Đây là một quán trà có phục vụ bữa trưa. Địa điểm này do Y Linh lựa chọn, không gian yên tĩnh phù hợp với sở thích của cô.

Đổng Trác Nguyên vẫy tay khi thấy Y Linh bước vào. Nhận ra người đàn ông đi bên cạnh đang nắm tay cô, ánh mắt anh có chút bất ngờ nhưng nụ cười trên mặt không hề thay đổi.

Từ Hồng Quân cũng ngạc nhiên, nhận ra anh chàng kia không phải vô tình có mặt ở đây.

Người duy nhất tỏ ra bình thản trước cuộc gặp mặt này là Thái Y Linh. Cô vui vẻ giới thiệu hai người đàn ông với nhau.

- Em nghĩ cả hai đều đã biết tên của nhau rồi nên em sẽ không nhắc lại nữa. Cuộc gặp gỡ đột ngột này là chủ ý của em, hai anh không thấy phiền chứ?

Y Linh lần lượt nhìn Từ Hồng Quân rồi đến Đổng Trác Nguyên. Hai người đàn ông quan sát nhau trong giây lát.

Trác Nguyên đẩy nhẹ gọng kính, mỉm cười đưa bàn tay ra phía trước.

- Chủ tịch Từ, tôi vẫn hay nghe Y Linh nhắc đến anh, rất vui được gặp mặt.


Hồng Quân bắt tay với Trác Nguyên, giọng điệu ôn hoà.

- Không cần khách sáo, cậu cứ gọi tên là được rồi.

Cả ba người cùng ngồi xuống và gọi món, sau đó bắt đầu trò chuyện. Nửa buổi đầu, chủ yếu là một mình Y Linh nói rất nhiều để cố gắng xoá bỏ khoảng cách giữa hai người đàn ông. Cô có những hành đ ộng tình tứ một cách tự nhiên với Từ Hồng Quân nhưng vẫn đảm bảo không để Đổng Trác Nguyên cảm thấy bị bỏ rơi. Y Linh kể vài câu chuyện giúp hai người hiểu rõ về nhau hơn.

Một bên là người bạn thân mà cô rất quý mến, một bên là người đàn ông cô yêu rất nhiều. Y Linh thật sự rất muốn hai người bọn họ sẽ có một mối quan hệ tốt đẹp.

Vốn dĩ sở thích cũng như quan điểm sống của Từ Hồng Quân và Đổng Trác Nguyên khá trái ngược nhau, thế nên Y Linh đã lo sợ, một khi cô nói hết những gì có thể nói thì bọn họ cũng sẽ trở nên im lặng. Không khí sẽ căng thẳng và ngột ngạt biết bao.

Thế nhưng chuyện đó lại không xảy ra, chỉ là Y Linh đã nghĩ quá nhiều. Những người đàn ông có chủ đề trò chuyện của riêng họ mà người phụ nữ như cô không hiểu được.

Rốt cuộc thì sau đó Hồng Quân và Trác Nguyên hăng say thảo luận về một chủ đề cuốn hút nào đấy của hai người, còn Y Linh thì bị cho ra rìa, chỉ biết mỉm cười lắng nghe.

Cô không thấy phiền lòng, ngược lại còn cảm thấy rất vui.

Có cuộc gọi đến nên Từ Hồng Quân ra ngoài nghe điện thoại. Một lúc sau anh quay lại, nhẹ nhàng bảo với Y Linh.

- Anh phải về công ty rồi. Chút nữa nhờ cậu ấy đưa em về nhé.

Y Linh gật đầu, hôn lên má anh thay cho lời tạm biệt.

Từ Hồng Quân gật đầu với Trác Nguyên rồi rời đi.

- Tôi xin phép đi trước.

- Hẹn gặp lại.

Đợi Từ Hồng Quân đã bước ra khỏi cửa quán rồi, Đổng Trác Nguyên mới khẽ mỉm cười nói với Y Linh.

- Trước đây anh vẫn có chút thắc mắc khi em chọn hẹn hò với một người đàn ông nổi tiếng đào hoa như Từ Hồng Quân, thật không giống với gu chọn bạn trai của em. Nhưng hôm nay được gặp mặt, anh mới thấy anh ta thật sự rất yêu thương em… Nếu em đã tìm thấy tình yêu thật sự của đời mình thì phải giữ thật chặt nhé.

Y Linh gật đầu, khoé môi tươi cười. Ánh mắt rạng rỡ của cô bỗng chuyển sang nghiêm túc.

- Trác Nguyên… Anh cũng vậy. Nếu anh đã biết đó là tình yêu thật sự của đời mình thì anh không nên đánh mất, anh hiểu không?

Mi mắt anh cụp xuống, nụ cười trên mặt có lẽ chỉ còn là theo thói quen.

- Em nói anh phải làm sao chứ?

Khoé môi Y Linh cong lên, nheo mắt nhìn Trác Nguyên.

- Anh thông minh như vậy. Chắc chắn anh sẽ biết mình phải làm gì.