Chờ Ngày Mưa Rơi

Chương 10: Người cha yếu đuối




<<Thiên Thy! Ba ngàn lần xin lỗi con>>

Dường như ánh đêm khiến cho căn biệt thự có màu của trời cũng trở nên thật cô độc trống trải giữa nền cỏ xanh bị phủ trong bóng tối. Ở đây là khu dành cho những toà biệt thự nên những ngôi nhà cũng rất thưa thớt.

- Mình này, chẳng phải đến lúc ông nên để Tiến Hào giúp ông một tay rồi sao? – Tiếng bà Mĩ đang nói với chồng mình ở phòng ăn…

Thiên Thy mới vừa về tới nhà, áo cô thấm ướt vì cơn mưa… đôi chân nặng trĩu vẫn bước từng bước lên cầu thang dẫn vào phòng, chẳng thèm quan tâm đến có những ai ở trong nhà.

- Ừ năm nay Tiến Hào đã là sinh viên năm cuối rồi nhỉ, tôi sẽ dẫn nó đi theo để học hỏi công việc dần dần – ông Cường nói đều đều đôi mắt ông đang quan sát đứa con gái mệt mỏi bước lên cầu thang với đôi vai ướt đẫm nước mưa, một chút nhói dâng lên trong lòng ông….

Thiên Thy bước vào phòng, khoá trái cánh cửa, một nụ cười nửa miệng hiện ra, đôi mắt toát ra sự nhạt nhẽo đến bất cần. Không biết ba cô có biết năm nay cô học lớp mấy không nhỉ???

*****

Trần Thái Cường, giám đốc công ty Phong Cường, một công ty đang trên đà phát triển trong nhiều năm qua, và bây giờ sự phát triển ấy vẫn không ngừng dừng lại dưới sự chỉ huy của ông và sự giúp đỡ không nhỏ từ người vợ đó là bà Mỹ….

Người ngoài nhìn vào thì họ sẽ nghĩ ông có một gia đình hoàn hảo, vợ hiền con ngoan, rất ít ai biết đến đứa con gái ngang ngược nhưng đây mới chính là đứa con ruột của ông, bởi cô chẳng bao giờ xuất hiện trong nhà cũng như trong các hoạt động liên quan đến gia đình.

Những lần có party khánh thành công ty nào đó hoặc những buổi liên hoan khác, mọi người lúc nào cũng trầm trồ khen ngợi ông có một bà vợ đảm đang mà còn tài giỏi trong công việc, lại có đứa con trai khôi ngô tuấn tú, sẽ giúp ông kế thừa công ty lúc ông về già. Trong con mắt mọi người, ông quả là một người đàn ông thành đạt và hạnh phúc. Có thể nói, đó là một cuộc đời hoàn hảo đồng nghĩa với chiếc mặt nạ an toàn……

Đâu ai biết ông là một người yếu đuối đến mức không dám nhìn nhận đứa con gái duy nhất của mình chỉ vì vết thương lòng không biết cách chữa trị…..

Việc ông lấy bà Mĩ cũng chỉ là do ông muốn tìm người nào đó thay thế cho một khoảng trống quá lớn…. nhưng ông đã sai lầm hoàn toàn….

Liệu người phụ nữ đã khiến ông không dám nhìn nhận đứa con gái của chính mình vì nó đã cướp mất bà khỏi thế gian thì còn có thể có người nào khác thay thế được bà sao? Mặc dù ông biết bà rất yêu đứa con gái ấy nên mới hi sinh mạng sống của chính mình để cho nó được sống.

Ông cũng thế, ông cũng rất yêu con gái của mình. Lẽ ra ông phải thương yêu trân trọng nó trên hết mọi thứ. Vì đó là món quà quý giá cuối cùng mà người vợ thân yêu đã để lại cho ông.

Nhưng mỗi lần lại gần nó là cái khoảnh khắc đáng sợ ấy lại ùa về, hình ảnh người ông yêu thương tắt thở trong đau đớn…….

Đã nhiều lần ông lại gần con bé, đứng chăm chú nhìn nó với đôi mắt yêu thương trìu mến nhưng chỉ là ở trong bóng tối, những lúc cô bé đang say giấc ngủ.

Có trách là trách tình cảm ông dành cho vợ quá lớn

Có trách là trách ông quá yếu đuối không thể tự mình vượt qua nỗi ám ảnh đáng sợ……

Để cho một sinh linh bé bỏng vô tội chịu quá nhiều đau thương chính là đứa con gái tội nghiệp của ông. Một đứa bé lúc nào cũng gồng mình lên chịu đựng tất cả….

"Thiên Thy! Ba ngàn lần xin lỗi con"

Thiên Thy đang ngồi trên ban công của phòng cô, đó là tầng hai của ngôi biệt thự. Đây cũng là nơi gắn bó với Thiên Thy nhiều nhất trong căn nhà này. Từ nhỏ cô đã rất thích ngôi đây hóng mát nhất là lúc bầu trời xuất hiện những ngôi sao nhỏ bé, bất kể tâm trạng đang vui hay buồn..

Để mặc những cơn gió đùa nghịch mái tóc ngắn ngang cằm cá tính, cô đang thả hồn vào bầu trời ít ỏi những ngôi sao kia, cơn mưa phùn cũng đang dần tắt nhường chỗ cho những vì sao nhỏ bé chiếm ngự tấm vải đen vĩ đại.

Chuyện Tiến Hào sẽ đi làm trong công ty ba, cô cũng chẳng thèm quan tâm, họ muốn sao cũng được, chỉ cần cứ để yên cho cô sống như thế này là được rồi. Tài sản ư? Không có cũng đâu có chết. Một thoáng bật cười, cô không hiểu tại sao con người ta cứ mải mê chạy theo những thứ vật chất và danh vọng thế nhỉ? không thể sống thoải mái mà không có nó được hay sao? Chỉ cần có miếng ăn qua ngày là được mà. Chậc, mà mấy ai có cách nghĩ thông suốt như cô chứ ^^

Nhưng đến cả bọn người cứ mải mê đuổi theo danh vọng kia cũng còn có những ước mơ cho riêng mình.Còn cô thì lại chẳng có nổi một thứ gọi là mơ ước. Phải, từ nhỏ đến giờ cô chưa từng nghĩ đến sau này mình sẽ làm gì và muốn có được gì.

Thiên Thy muốn có được cái gì nhỉ? …………Cô không biết!

Thiên Thy thích làm nghề gì?.... nghề nào cũng giống nhau cả thôi, cũng chỉ làm nhằm mục đích là lấy được những tờ giấy mà người ta gọi là tiền…

Nhưng nếu vừa kiếm được tiền mà vừa có thể giúp đỡ những người nghèo khổ vất vả như bác Xuân- mẹ của Trúc Anh thì sẽ có ý nghĩa hơn nhiều phải không?

Nghĩ đến bác Xuân lòng cô bé không khỏi nhói lên một chút xót xa. Bác Xuân là một bà mẹ rất thương con, không những thế bác còn rất quan tâm đến những người sống xung quanh nữa, bác nhất quyết không cho cô giúp đỡ về chuyện tiền bạc vì thấy cô cũng đã chịu khổ rất nhiều vì lúc nào cũng bảo vệ mẹ con bác khỏi sự điên loạn của bọn đòi nợ. Người mẹ vất vả ấy thực sự rất đáng thương, nhất định sau này cô sẽ làm một nghề nào mà có thể giúp đỡ những con người nghèo khổ như thế.

Mà không biết ước mơ của Jonh là gì nhỉ? Ánh mắt u uất chợt có tia sáng, - chẳng phải lúc nãy hắn hỏi cô về vấn đề đó hay sao?

Một thoáng suy nghĩ về chàng trai hay ngồi dưới mưa cùng cô, bỗng Thiên Thy nhận ra một điều thật kì lạ, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ để cho những người lạ như anh ta tiếp cận một cách dễ dàng như thế, lại còn giúp hắn băng bó vết thương nữa chứ. Anh ta chắc chắn không phải hạng người đơn giản vì chỉ mới gặp ba lần mà đã biết rõ về cô như thế, tốt nhất phải đề phòng con người này mới được.

Nhưng rồi những cơn gió miên man nhẹ nhàng ru linh hồn của cô, cơn buồn ngủ lại ập đến với cô gái nhỏ bé, trước khi đôi mắt tròn khép lại trong lời ru ma mị của gió thì đôi chân cũng đã kịp đưa cô đến chiếc giường đen xám ấm êm.

Trong giấc ngủ chập chờn vừa mới bắt đầu cô bé nghe thấy một giọng nói khá quen thuộc nhẹ nhàng ôm ấp đôi tai nhưng chẳng thể nhận ra giọng nói đó, và rồi những cơn mộng mị lại nhanh chóng nuốt chửng lấy cô…

“Thiên Thy! Tên tôi là Minh Đăng”