Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính

Chương 13: 13: Bị Cướp Mất Vị Hôn Phu 13





"Đi chết đi!" Một tiếng rống giận dữ thê thảm cấp tốc kéo lại lực chú ý của Trình Diệp, cậu nhón chân lên nỗ lực phóng tầm mắt tới, phía dưới là đất vàng kéo dài không dứt, đến hàng mấy chục ngàn tiểu quái vật xông pha chiến đấu, nhào lên.
Trình Diệp híp mắt tìm đến mức mắt cũng cảm thấy đau, lúc này mới khó khăn phát hiện phía dưới có một điểm đen nhỏ cưỡi một con ngựa ô, tay cầm một cây trường thương giết đỏ cả mắt.
Trình Diệp: "...!Hắn là từ cổ đại xuyên đến hả, đánh trận lại cầm thương? Nói là bộ đội đặc chủng cơ mà?"
666: "Nếu như dùng súng, mẹ của hắn, em trai của hắn rất dễ bị ám sát, trong tiềm thức của hắn vẫn cảm thấy loại đánh trận quang minh chính đại này mới có lợi đối với mình!"
Cạn lời, giấc mơ của anh anh có quyền!
Trình Diệp quay đầu, tựa hồ nhìn thấy một căn phòng nhỏ tản ra ánh sáng trắng nhu hòa, 666 đúng lúc giải thích: "Đó là phòng cho mẹ và em trai của hắn ở, đại khái là phòng tuyến cuối cùng đi, nếu những quái vật này giết tới, chính là cả nhà tử trận."
Tần Túc dũng mãnh hiếu chiến, nhưng không biết làm sao với kẻ địch đông đảo, đánh hắn không còn chút sức đánh trả nào, này có lẽ chính là khung cảnh khắc hoạ lúc hắn bị thập diện mai phục một cách chân thực nhất.

Rất nhanh, hắc mã bị thương chân trước, Tần Túc ngã xuống đất, ùng ục lăn một vòng sau đó chật vật ngồi dậy, khắp khuôn mặt là bùn đất và mồ hôi, cơ hồ không nhìn ra bộ dáng vốn có, đám quái vật bao quanh bốn phía, phát ra tiếng cười hê hê.
Tần Túc ngồi dưới đất, bịt cánh tay không ngừng chảy máu, trợn mắt nhìn bọn chúng, như một con báo, đứng trước cái chết cũng phải cắn đối phương một miếng!
Tần Túc lúc đó hẳn là ôm ý nghĩ được ăn cả ngã về không đi.

Đám quái vật nhỏ cả người đen kịt, rồi tới đám quái vật tai to mặt lớn, đầy mặt dữ tợn, chậm rãi đi lên trước ngồi xổm xuống, ánh mắt khinh thường nhìn Tần Túc: "Giao ra đây, đem tất cả...!Đều giao ra đây!"
Cái tay bị thương kia của Tần Túc cắm ở trong túi quần, trên khuôn mặt là sự quật cường.
Trình Diệp: "...!Hắn sẽ không đột nhiên móc ra một quả lựu đạn muốn đồng quy vu tận chứ?"
Trong mộng Tần Túc chết, trong hiện thực thân thể Tần Túc sẽ không chịu bất cứ thương tổn gì, chỉ có điều tâm tình sẽ không khá hơn một chút, dù sao cũng là một ác mộng.
Trình Diệp khi còn bé cũng từng gặp ác mộng, cả một buổi sáng cứ hoảng hoảng hốt hốt, khi đó ngẫu nhiên có được con gấu bông baku (*), trước khi ngủ đều phải coi là bảo bối mà ôm vào trong ngực, chính là mong đợi nó ăn mất những ác mộng, để cho mình ngủ ngon giấc, còn với Tần Túc mà nói dù biết rõ nhắm mắt lại chính là ác mộng, nhưng vì ngày hôm sau vẫn phải làm việc bình thường nên phải ép bản thân ngủ, sau khi tỉnh lại càng phải áp chế lại tâm tình không tốt, xử lý chuyện của công ty, bây giờ suy nghĩ một chút cũng thật đáng thương.
(*) Baku: là sinh vật siêu nhiên của Nhật Bản được cho là có thể nuốt chửng những cơn ác mộng nên chúng còn được gọi là "thần thú ăn giấc mơ".

Baku dần được xem là một linh thú trong văn hoá dân gian Trung Quốc và Nhật Bản với khả năng ăn những cơn ác mộng.
Nhưng ở đời có mất tất có được, cũng coi như là trao đổi ngang giá, Trình Diệp đối với cái này không có đồng tình, chỉ là cảm khái thôi, còn có chút kích động.
Cậu khi còn bé rất thích xem Doraemon, trong đó có một tập nói về việc Nobita ghen với Dekisugi, Doraemon dùng bảo bối trợ giúp đi vào giấc mộng để quét mới hảo cảm với Shizuka, không nghĩ tới có một ngày cậu cũng có thể như vậy, bất quá cậu không giống như Nobita, Trình Diệp bình tĩnh, sáng mai hảo cảm của Tần Túc đối với mình nhất định sẽ nâng cao một bậc!
Vèo một cái từ phía trên nhảy xuống, Trình Diệp vừa vặn rơi vào bên người Tần Túc.
Áo ngủ bọt biển bảo bảo, nón ngủ màu trắng gạo còn có một quả cầu lông màu trắng, trên bàn chân là dép lê con gấu nâu, Trình Diệp cứ mặc như vậy mà từ trên trời rơi xuống xuất hiện ở trước mặt Tần Túc.

Đôi mắt to long lanh nước của cậu bây giờ chính là ngạc nhiên chăm chú nhìn Tần Túc, như thiên sứ đi nhầm xuống trần gian, quanh thân tỏa ra ánh sáng trắng yếu ớt nhu hòa, chậm rãi đưa tay về phía Tần Túc.
"Trình Diệp?" Tần Túc kinh ngạc "Cậu tại sao lại ở đây?" Hắn biết mình đang nằm mơ, từ khi cha chết, hắn cơ hồ mỗi ngày đều gặp những ác mộng lặp đi lặp lại, hắn thậm chí biết bước tiếp theo hắn sẽ cùng những quái vật này đồng quy vu tận, bảo vệ mẹ hắn và Tần Phong, sau đó tỉnh lại.
Trong mộng tất cả đều là hắc ám, không nhìn thấy một tia sáng, ngột ngạt đến không thở nổi, cái này cũng là nguyên nhân hắn tình nguyện thức đêm tăng ca cũng không muốn nhắm mắt lại.
Nhưng —— ngày hôm nay, xuất hiện biến số.
Trình Diệp mặc áo quần ở nhà kì lạ xuất hiện ở giữa đám quái vật, thật ra là thấy kỳ quái.
Bất quá nghĩ đến lúc tắm mình làm cái gì, trước khi nhắm mắt còn suy nghĩ đến ai, Tần Túc lại cảm thấy không kỳ quái, ngày nghĩ đêm sẽ mơ, khả năng hắn là hi vọng Trình Diệp có thể vào lúc này ở bên cạnh mình đi.
"Tần đại ca, anh ngồi dưới đất làm gì vậy, mau đứng lên." Trình Diệp âm thanh trong trẻo mềm mại, Tần Túc nhíu chặt lông mày, nhìn tay cậu nhìn đến nửa ngày mới nắm lấy.
Trình Diệp lôi kéo, không nghĩ tới Tần Túc nhìn không mập, thân thể lại như quả tạ, ngay lúc cậu muốn mở miệng oán bản thân không có nhiều sức một chút, một trận rít gào đinh tai nhức óc, cơ hồ muốn đâm lủng màng nhĩ cậu!
"Cẩn thận!" Tần Túc kéo tay cậu lăn ra khỏi chỗ, tránh thoát công kích của đại quái vật, trở tay một đao đâm ở vào bắp chân đại quái vật, đâm xuyên qua nhưng lại không có máu chảy ra.
Trình Diệp trợn tròn mắt, phía dưới lớp da của đại quái vật là vàng!
Ngọa tào! Tả thực như thế sao!
Những người đối phó với Tần Túc đều là muốn tiền, cho nên chống đỡ để những quái vật này hoạt động chính là vàng?!

"DM!" đao nhỏ của Tần Túc đã cong lưỡi, hắn ném dao găm, lôi kéo Trình Diệp bắt đầu thoát thân!
"Đừng hòng chạy thoát!" Quái vật kia hét lên một tiếng, tiểu quái vật chen chúc nhau lao tới, triệt để vây hai người đứng chết tại trong vòng vây.
"Chết tiệt!" Tần Túc trầm thấp chửi một tiếng, liền muốn lấy ra đồ vật trong túi quần ra, Trình Diệp đã rất lâu không chơi vận động đến liều mạng như vậy, cậu chạy thở không ra hơi, thở hổn hển đè lại tay hắn, "Không được!"
"Cậu đi mau!" Tần Túc dùng sức đẩy cậu một cái, quay thân thể lại đá một tiểu quái vật lao gần tới người ra, lại đá hai con phía sau đang lao tới, hóa thành điểm đen loang lổ tiêu tan ở trong bóng tối, "Nhiều lắm, đánh không hết được, nếu cậu không đi thì sẽ chết!"
"Em không đi! Muốn chết cùng chết!" Xung quanh đều là tiếng rống giận dữ của quái vật, Trình Diệp hét to, cậu dùng sức ôm lấy Tần Túc, "Tần đại ca, em thích anh, chúng ta có hôn ước, em đã gả cho anh, anh chết em phải làm sao bây giờ, Tần đại ca!"
Thân thể Tần Túc cứng ngắc, hắn nhìn quái vật kéo dài không ngừng tiến lên, hít sâu một hơi đẩy Trình Diệp ra: "Không được, tôi không thể liên lụy cậu, cậu mau đi đi!"
Trình Diệp vừa mới hơi mất tập trung, bị hắn đẩy đến lảo đảo một cái, suýt ngã ngồi dưới đất, cậu nhìn chằm chằm Tần Túc, dấu tay nhặt dao găm trên đất, một lần nữa ôm lấy Tần Túc: "Em biết anh không muốn làm liên lụy em, Tần đại ca, em yêu anh, yêu sắp chết rồi, anh chết em cũng không muốn sống, cho nên Tần đại ca, anh nhất định phải sống sót, em tin tưởng anh, anh nhất định sẽ đánh bại những quái vật kia!"
666: "..." Mặt không đỏ tim không đập mà nói lời tâm tình, thật sự được sao?!
Trình Diệp điểm mũi chân, ở bên tai của Tần Túc nói: "Em là từ phía sau tới, em biết phía sau có một con đường, trong lối đi có một căn phòng, anh có thể trốn trước, con đường này rất nhỏ chỉ cần một chấn động nhỏ cũng có thể sụp, rất hẹp, những quái vật này yêu chắc chắn sẽ không nguyện ý chui vào."
"Trong phòng có vũ khí, anh nhất định sẽ đánh bại bọn họ.".

truyện tiên hiệp hay
"Không, không thể lui về phía sau, bọn họ đuổi theo sẽ hết, tất cả đều chấm hết!" Tần Túc lắc đầu, nắm thật chặt tay cậu, "Cứ ở đây, tôi muốn cùng bọn họ quyết một trận tử chiến!"
"Không thể chết được, anh không thể chết được!" Trình Diệp lắc đầu, một hồi nói ua nói lại, những quái vật kia cũng chỉ là trào phúng mà nhìn bọn họ, cũng không có công kích, nhưng đây cũng là bởi vì cậu đột nhiên xuất hiện mà làm kinh ngạc đến Tần Túc, đánh gãy ý nghĩ của hắn mà thôi, sau đó những quái vật này sẽ tiến lên giết chết hết tất cả, Trình Diệp chỉ có thể nói ngắn gọn, cậu vội giải thích, "Dì Sầm, còn có Tiểu Phong, bọn họ cũng không muốn anh chiến đấu một mình, cứ coi như bọn họ không giúp được gì, nhưng tuyệt đối sẽ không đến kéo chân anh, bọn họ sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân!"

Dứt lời, đám tiểu quái vật xung quanh rục rà rục rịch, mở lớn miệng chảy dãi, Trình Diệp siết chặt dao găm trong tay, xuất kỳ bất ý cắm ở ngực mình.
Dòng máu đỏ sẫm mãnh liệt chảy ra, thậm chí có mấy tia phun lên mặt Tần Túc.
Mặt Trình Diệp nhanh chóng mất đi huyết sắc, cậu lảo đảo ngã vào trong lồng ngực Tần Túc, đôi môi khô khốc khẽ mở: "Em biết năng lực em quá yếu, nhưng tinh thần của em ở cùng với anh, Tần đại ca, anh phải nhớ kỹ, bắt đầu từ bây giờ anh không chỉ có một người, em yêu anh, tinh thần của em vĩnh viễn đi theo anh."
666: "..." Còn thật dám nói nha, chẳng trách Đại Diệp Tử hai ngày trước xem phim Hàn bảy, tám năm về trước!
Dòng máu của cậu nóng bỏng, đột nhiên bốc cháy lên, lửa bao phủ xung quanh Tần Túc, sức mạnh phồn thịnh tràn ra, Tần Túc hét lớn một tiếng: "Trình Diệp!"
Người trong ngực lộ ra một nụ cười suy yếu, không tiếng động làm khẩu hình "Em yêu anh", tay nắm chặt quần áo Tần Túc chậm rãi trở nên trong suốt, giữa bầu trời một cây đuốc đột nhiên sáng lên, đêm đen bốn phía cũng chậm rãi thối lui.
Tần Túc nhìn tay mình đã trống rỗng, vẫn không nhúc nhích, nhìn đến xuất thần.
Hắn hét lớn một tiếng, đột nhiên ngẩng đầu lên, mặt hướng về phía cây đuốc kia, trên mặt mang theo biểu tình đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng, quay người hướng về giới hạn an toàn phía sau mà chạy.
"Trình Diệp!" thân thể Tần Túc đột nhiên rung lên, hắn ngồi bật dậy, trên trán đầy mồ hôi, thân thể như là một ngày huấn luyện chân chính, mệt mỏi đến cực điểm.
Nhìn cửa sổ bên ngoài là bóng đêm vô biên, ánh trăng ôn hòa chiếu vào một góc, giống như ngọn đuốc trong mộng kia.
Cổ họng đau, Tần Túc với ra rót một ly nước, lại nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ, khẽ cau mày kéo cửa phòng ra.
"Trình Diệp?".