Chớ Nói "Xử" Với Tôi

Chương 52




Cấu tạo đại não con người rất phức tạp, có một thứ thần kỳ gọi là lý trí. Cái thứ lý trí này sẽ xuất hiện khi bạn muốn làm cái gì đó mà không nên làm.

Trong tình huống bình thường, trước khi đàn ông và đàn bà làm chuyện đó, lý trí thường sẽ xuất hiện trên người bị yếu thế hơn.

Rất không khéo, người ở thế yếu bây giờ chính lad Trần Hi, mặc dù cô nghĩ tới cũng sẽ xảy ra chuyện đó, nhưng như vậy cũng quá nhanh rồi, hơn nữa cô còn chưa chuẩn bị xong tâm lý khi vừa gặp lại Doãn Triệt sau năm năm.

“Doãn Triệt, anh còn nhớ rõ ngày đó ở nhà em không?”

“Em chỉ là ngày nào?” Đầu Doãn Triệt đã hạ thấy xuống, anh đang gặm cắn lỗ tai của Trần Hi, một cơn tê dại từ tai truyền đến, khiến Trần Hi không khỏi nheo mắt.

“Chính là lúc chúng ta cũng ở tư thế này, sau đó mẹ em trở lại.” Trần Hi trong nháy mắt cơ thể cứng đờ, tay Doãn Triệt dọc theo cơ thể cô hoạt động, tựa hồ đang chờ muốn phát động một cuộc tập kích.

Doãn Triệt cảm thấy Trần Hi thật có khả năng làm người ta mất hứng, anh nhớ lại một màn hỏng bét ở nhà Trần Hi, nhớ rõ đêm đó trướng đến nổi ngủ cũng không yên, cuối cùng không thề không tự mình xử lý, còn phải đem thứ gì đó lót trên ra giường, để phòng ngừa mẹ Trần không cẩn thận nhìn thấy.

“Được rồi, chúng ta trở về làm.” Doãn Triệt thở một hơi dài nhẹ nhõm, đem âu phục khoác lên trên người Trần Hi, một tay anh ôm bả vai Trần Hi, một tay lấy ra chia khóa xe, đem xe khóa lại.

Trần Hi vừa cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, muốn khen ngợi Doãn Triệt đã trở nên hiểu chuyện, sự khích lệ chưa ra khỏi miệng cô liền cảm nhận một thứ nóng hổi ngăn ở bụng.

Mà càng quá đáng chính là, cô phát hiện Doãn Triệt dùng một tư thế vô cùng bất nhã ôm mình, anh để hai chân cô vòng trên hông của mình.

“Em cho rằng, như vậy là có thể làm cho anh buông tay? Anh đã tích góp năm năm để giữ lại tất cả cho em, anh không còn đủ kiên nhẫn nữa đâu.” Doãn Triệt ôm Trần Hi hướng thang máy đi tới, cửa thang máy vừa mở ra, trong nháy mắt sau lưng Trần Hi tiếp xúc với vách tường cứng rắn mà lạnh lẽo.

Chợt có cái gì đó vọt vào trong cơ thể cô, Trần Hi trợn to hai mắt, hít vào thở ra một hơi, Doãn Triệt cái tên này, thế mà lại dám cường bạo chen lấn đi vào trong cô.

“A….. , em thật chặt…….” Doãn Triệt than thở, anh cảm thụ cái ấm nóng đang bao bọc kia, thoải mái hận không được lập tức chìm vào trong đó.

Thang máy đi lên, Doãn Triệt cũng không có nhàn rỗi, anh động đậy cơ thể, mỗi lần đụng, hung hăng đâm vào nơi sâu nhất của cô.

Trần Hi cắn môi, cố gắng không để mình phát ra âm thanh, cô cảm nhận được nơi đó của mình hết dãn ra rồi co rút lại, cô cảm thấy tựa hồ bị anh đâm đến gần thủng cả bụn

g rồi.

Trần Hi tưởng tượng giờ phút này mình giống như một bức họa bị đóng đinh trên tường, Doãn Triệt tay cầm đinh tay cầm búa đang đóng vào trong cơ thể cô, càng lúc càng chặt càng lúc càng đi vào sâu hơn.

“Ding. . . . . .” một tiếng, cửa thang máy mở ra, đến tầng lầu nhà Doãn Triệt.

Đôi tay Doãn Triệt kéo cái mông của Trần Hi, mỗi một bước đi, càng dùng sức ấn cô vào sát hơn.

Cắn môi cũng không cách nào kiềm chế được âm thanh, Trần Hi định cúi đầu cắn bả vai của Doãn Triệt, hiện tại anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, điều này làm cho Trần Hi có thể thuận lợi cắn vào bắp thịt của anh.

“Mèo hoang nhỏ, thích cắn có phải không, một lát nữa để cho em cắn thoải mái.” Đau đớn ngược lại càng kích thích Doãn Triệt, Trần Hi thậm chí phát hiện cái đó trong cơ thể cô lại trướng to thêm vài phần.

Trần Hi không biết Doãn Triệt mở cửa lúc nào, nhưng rất nhanh cô phát hiện mình đã bị Doãn Triệt đặt lên trên ghế sofa. Doãn Triệt từ trong cơ thể cô rút ra ngoài, mà cô lại bị lật một cái, anh ấn cô vào thành ghế.

“Em cũng đã nhắc tới, chúng ta liền tiếp tục chuyện đã bị mẹ em cắt đứt, anh thích nhất là làm đến nơi đến chốn.” Doãn Triệt ghé vào bên tai Trần Hi, lời nói nỉ non, thanh âm Doãn Triệt rất nhẹ nhàng, nhưng Trần Hi lại cảm thấy có gì đó nguy hiểm.

Cô phát hiện hai chân mình bị Doãn Triệt kéo ra phía sau rồi tách ra hai bên, bụng vừa đúng chống vào lưng ghế sofa, mà tay cô vẫn bị Doãn Triệt trói ra phía sau, hiện tại tất cả sức nặng đều dồn lên chỗ tiếp xúc giữa bụng và thành ghế.

Rất nhanh Trần Hi liền phát hiện ra ý đồ của Doãn Triệt, cô giãy dụa cơ thề chỉ muốn thoát khỏi tình cảnh này, nhưng tay Doãn Triệt đã kịp thời cố định cô.

“Ừ….. a. . . . . .” Trần Hi rốt cuộc kiên trì không nổi kêu thành tiếng, Doãn Triệt đã vọt vào, áp lực đồng thời từ bên trong cơ thể lẫn bên ngoài, làm cô không thể tiếp tục không chế âm thanh của mình.

“Chuẩn bị sẵn sàng chưa, chúng ta bây giờ cùng tìm về thời gian năm năm trước….” Doãn Triệt khí nóng phà ra trên gáy Trần Hi. “Bắt đầu từ lần bị cắt đứt năm đó đi.”

Trần Hi cũng không nhớ Doãn Triệt đã làm trong bao lâu, cô chỉ biết, cổ họng mình đã không thể phát ra âm thanh được nữa, Doãn Triệt như mãnh thú không biết mệt mỏi, lần lượt chiếm lĩnh con mồi.

Cơ thể Trần Hi mềm nhũn ra, bị Doãn Triệt vân vê tới lui một trận, toàn thân cô rã rời, cô phát hiện một trận vật lộn này thế nhưng so với mấy năm tập luyện tàn khốc của mình còn tiêu hao thể lực hơn nhiều.

Sức nặng trên người rốt cuộc cũng trở nên mềm mại hơn, Trần Hi khẽ mở mắt, cô nhìn thấy Doãn Triệt đang nằm trên người cô, nhìn thẳng vào mắt cô.

“Anh nặng như vậy, em không thở nổi.” Lời nói của Trần Hi không còn một chút hơi sức.

“Hôm nay anh sẽ ngủ như vậy, nếu không lập tức lại không thấy em nữa.” Doãn Triệt rất cố chấp, Trần Hi sau khi nghe được câu trả lời, mệt mỏi nhắm mắt lại, cô cần ngủ để bổ sung lại năng lực đã tiêu hao.

Doãn Triệt dịu dàng hôn lên môi Trần Hi một cái, anh nghiêng người, tay chân cuốn chặt lấy cô, cũng nhắm hai mắt lại.

Thời gian năm năm đủ để cho cô nhận rõ người mình luôn nhớ nhung là ai, Trần Hi mặc dù luôn không thừa nhận, nhưng sự thật vẫn tồn tại, trong những giấc mộng, những đêm cô quạnh, trong đầu cô luôn là hình ảnh của Doãn Triệt.

Vô luận là kiếp trước hay kiếp này, hình ảnh hai người chung sống vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cô.

Nhưng đã được sống lại lần nữa, tại sao cô không thể buông tay những chuyện trước kia, mà lại đem tất cả bắt đầu lại như cũ?

Năm năm này, Trần Hi luôn hỏi mình vấn đề này, mỗi khi tâm phiền ý loạn, cô sẽ chạy đền mặt hồ thoạt nhìn vô cùng tĩnh lặng đó mà trầm tư.

Ẩn nấp dưới mặt hồ tĩnh lặng là nguy hiểm trí mạng, giữa cô cùng Doãn Triệt là những khác biệt quá lớn, giữa bọn họ có quá nhiều vấn đề, có thể gọi là cuồng phong bão tố, nhưng không phải ai cũng nói, sau cơn mưa sẽ là mặt trời sáng lạn đó sao?

Vì thế trở về chuyện đầu tiên Trần Hi làm là đi tìm Doãn Triệt, nhưng làm cho cô vô cùng bất mãn, cô lại nhìn thấy được một màn kia. Mặc dù cô biết, có thể chuyện không giống như bề ngoài, nhưng cô cũng vẫn rất tức giận, thế nên mới mượn một màn múa thoát y như vậy để kích thích Doãn Triệt.

Khi Doãn Triệt liếc mắt một cái đã nhận ra cô, hơn nữa trước mắt nhiều người như vậy, không xem ai ra gì mà đem “vũ nữ” nhảy xuống sân khấu, thật ra thì vào thời điểm đó trong lòng Trần Hi đã ngất ngây, tươi như hoa.

Cô trang điểm thành cái dạng kia, nói không chừng ngay cả cha ruột còn không nhìn ra, mà Doãn Triệt lập tức nhận ra cô, điều này nói lên rất nhiều vấn đề.

Khóe miệng Trần Hi mang theo ý cười, đột nhiên cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, miệng cô bị ngăn lại, cô nhẹ nhàng mở mắt, là gương mặt phóng đại vô cùng dịu dàng của Doãn Triệt đang nhìn mình.

“Tỉnh rồi, ngủ có ngon không?” Doãn Triệt khẽ hôn lên môi Trần Hi.

Trần Hi nhìn Doãn Triệt, cô mở miệng, sắp xếp lại ngôn ngữ: “Tại sao anh không hỏi em năm năm nay đã đi đâu?”.

“Thật ra thì anh đã biết.” Doãn Triệt đem Trần Hi ôm vào trong ngực mình, ôm nàng tựa vào đầu giường. “Nói đi Trần gia đại tiểu thư, anh phải làm thế nào mới có thể danh chính ngôn thuận cưới được em, làm thế nào mới được cha của em tán thành?”

Tay Doãn Triệt vuốt ve trên người Trần Hi, anh cảm nhận được da thịt mịn màng của cô: “Nếu như mà anh đoán không sai, cha của em tên gọi là Roger, có phải là mọi người đều cho là ông ta đã chết phải không.”

Doãn Triệt hưởng thụ ánh mắt tràn đầy kinh ngạc của Trần Hi nhìn mình, anh có chút kiêu ngạo, hất cằm lên: “Cậu nhỏ cùng với Jess cũng đi tìm em, nhưng bởi vì bọn họ cho là Roger đã chết, nên phương hướng tìm kiếm vẫn luôn là sai lầm.

Mà anh chính là một tờ giấy trắng, tất cà mọi chuyện liên quan đến thân thế của em đều trống không, nhưng như vậy có một chỗ tốt, chính là tất cả sự điều tra đều khách quan.

Thời gian trước anh tra ra được Roger, sau đó tất cả các đầu mối liền bị cắt đứt. Khi đó anh biết ngay, em mất tích cùng với ông ta có quan hệ với nhau, hơn nữa rõ ràng so với trước kia em sống tốt hơn, như vậy càng có thể xác định suy đoán của anh.”

Doãn Triệt nói xong, lại cúi đầu khẽ hôn lên môi Trần Hi: “Hơn nữa anh còn biết, giá trị của em cũng đã rất cao rồi, dự án hợp tác của Trần Xương có phải là em giở trò không. Được a, càng ngày càng bản lĩnh rồi, ngay cả Trần Xương như vậy cũng bị làm cho quay cuồng, em thật là không định cho ông ta một đường lui, bất quá anh thích như vậy, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với mình.”

Lời nói của Doãn Triệt khiến cho Trần Hi có chút kinh hãi, cô làm những chuyện này đều là bí mật, dưới sự giúp đỡ của Roger và Mike, phải nói là ngay cả giọt nước cũng không lọt ra ngoài, Doãn Triệt làm sao có thể tra ra được?

“Thì sao, biểu tình này là thế nào?” Doãn Triệt đưa tay ngắt cằm Trần Hi. “Anh cũng chỉ là dựa trên tư liệu hiện có và phỏng đoán thêm mà thôi, hơn nữa anh phát hiện, muốn biết người ta sẽ làm gì, không phải mình càng nên suy nghĩ xa hơn, phức tạp hơn các tình huống sao, em nói có đúng không, cô bé?”

Trần Hi cảm thấy bắt đầu lạnh hết cả người, trong lúc bất chợt cô thầy Doãn Triệt bên cạnh vô cùng xa lạ, cô nhớ lại trước đây, Doãn Triệt luôn hăng hái cố gắng, lúc nào cũng là thanh niên ưu tú trong mọi công tác.

Nhưng là bây giờ, cô phát hiện ra mình vẫn chưa hiểu đủ về anh, Doãn Triệt làm thế nào có thể tra ra được hết tất cả những việc này?

“Đừng dùng ánh mắt đó nhìn anh, phải biết là anh cũng chỉ là đễ đề phòng, ngộ nhỡ ngày nào đó người nào đấy lại mất tích, mặc kệ là tự nguyện hay ép buộc, cái người khởi xướng đó, em đoán thử xem anh sẽ đối với cô ta như thế nào?” Doãn Triệt đưa tay nâng cằm Trần Hi lên. “Tuyệt đối là em không nghĩ tới…”

Trần Hi chợt lạnh run một cái, cô phát hiện, tựa hồ mình đã chọc vào người không thể chọc rồi, cô vốn nghĩ là, vạn nhất hai người không thích hợp, cô có thể vung tay bỏ đi không quay lại nữa, hiện tại giấc mộng kia thực sự đã tan vỡ rồi.