Cho Thuê Bạn Trai - Mạc Lí

Chương 57: Điều 4




Edit: Sư Tử Biển

Reup: Mèo Tai Cụp

Beta: Bánh Bao Nhỏ

Anh Ngô còn chưa xong xuôi thủ tục từ chức, Hoàng Lão Tà ở kênh tin tức liền đã mang vợ yêu Miêu Miêu của hắn chuyển đến chuyên mục [Tâm Sự Đêm Khuya].

Kênh tin tức là đài số 4, kênh tống nghệ của bọn họ là đài số 7, ngày thường nước sông không phạm nước giếng, hai bên đều sống yên ổn với nhau không vấn đề gì, hầu như không cùng xuất hiện ở một nơi.

Nhưng khi hai vị đại thần này cùng đến, toàn bộ kênh tống nghệ bị xáo trộn đến chướng khí mù mịt.

Lưu Duyệt Nguyệt nắm bắt thông tin nhanh nhảu, kề tai nói nhỏ với Dương Tiếu: “Chị Dương Tiếu, em nghe có người nói, lãnh đạo mới Hoàng Lão Tà vốn dĩ là điều chuyển đến đài Vệ Tinh, nhưng bên truyền hình vệ tinh không có vị trí nào cho Miêu Miêu cả, vì vậy Hoàng Lão Tà đã đưa người đến kênh của chúng ta! Anh ta muốn sử dụng đội ngũ của chúng ta làm bàn đạp cho Miêu Miêu, để Miêu Miêu có công việc toàn thời gian, đánh bóng tên tuổi, vừa hay có thể đi đến truyền hình vệ tinh làm việc."

Một đài truyền hình cấp dưới có thể có nhiều kênh, như đài truyền hình Hoa Thành của họ, có tổng cộng mười kênh. Tuy nhiên, mỗi đài ở tỉnh có một và chỉ một kênh được lên sóng vệ tinh, được toàn bộ khán giả quốc gia theo dõi và kênh này được gọi là "truyền hình vệ tinh".

Ví dụ như Mango TV và Tomato TV đều là những kênh nổi tiếng trong nước.

Ví dụ một cách khác, truyền hình vệ tinh và các kênh thông thường giống như "lớp tên lửa" và "lớp phổ thông" ở trường trung học, mặc dù học cùng tòa nhà, trêи danh nghĩa họ đều là bạn học, nhưng địa vị của "lớp tên lửa" thì đánh bại lớp phổ thông một cái đầu.

Không biết có bao nhiêu người từ các kênh khác đã tốn bao tâm huyết mong muốn vào truyền hình vệ tinh, kết quả Hoàng Lão Tà lại có thể vì để nâng kiệu cho vợ yêu, bằng lòng điều chuyển đến kênh phổ thông.

Tổ chuyên mục [Tâm Sự Đêm Khuya] của bọn họ không có nhiều người, một tay làm người chế tác chương trình, tay kia đương nhiên lại có thể làm biên đạo chuyên mục rồi.

Biên đạo là một ngành nghề toàn năng, vừa phải hiểu về việc lập kế hoạch, vừa phải biết giao tiếp, còn phải chịu trách nhiệm điều phối tại hiện trường, cuối cùng còn phải biên tập lại cuộn phim... Công việc này có thể không phải ai cũng làm được. Rất nhiều đạo diễn chương trình nổi tiếng, nhà sản xuất chương trình, đều leo lên từng bước từ biên đạo.

Hoàng Lão Tà bị mê hoặc lý trí bởi người vợ bé nhỏ. Vào ngày đầu tiên nhậm chức, liền tổ chức một cuộc họp nhỏ và tuyên bố trước mặt mọi người: "Sau này Miêu Mộng Sơ sẽ là biên đạo điều hành chương trình của chúng ta. Dương Tiếu, cô và Miêu Miêu đã từng hợp tác rất nhiều, Miêu Miêu vừa mới chuyển sang làm biên đạo, cô chăm sóc cô ấy nhiều hơn nhé."

Ánh mắt mọi người dần chuyển qua nhìn Dương Tiếu.

Dương Tiếu bình tĩnh cười cười, khép lại quyển vở trong tay, thong thả ung dung mà đem bút ký kẹp lên trên: “Chăm sóc? Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.”

Cô và Miêu Mộng Sơ có một vài món nợ cũ cần tính toán, thật ra rất nhiều người biết. Nhưng mà ở trong đài, loại sự tình này không phải là hiếm thấy, tình yêu và lòng thù hận của mọi người sẽ chỉ nhiều hơn chứ không kém họ.

Vị trí làm việc của Miêu ʍôиɠ Sơ ở bên cạnh Dương Tiếu. Dương Tiếu bật máy tính lên, viết cho Miêu Mộng Sơ một tài liệu bàn giao công việc dài và dài, nó không có gì là quan trọng nhưng nó chính xác đến từng chi tiết, mỗi giờ mỗi ngày phải hoàn thành công việc gì, thậm chí còn nghiêm túc hơn người giữ trẻ của cô ả, cuối cùng nhẹ nhàng ghi chú đã thêm một câu: Để theo kịp tiến độ làm việc của nhóm biên tập chương trình, cô nên xem tất cả các chương trình của năm nay trong một tuần, nắm vững phong cách chuyên mục gốc, sắp xếp bối cảnh, đồng thời mau chóng vạch ra một phần đề án kế hoạch.

Đây là phá vỡ quy tắc đầu tiên của nghiệp vụ văn phòng - nhiệm vụ được giao lại đánh số thứ tự một, hai, ba và bốn rõ ràng, để tránh cho một số người bị mù chữ lại đem ném nồi vào người khác.

Sau khi viết xong Email, cô lại ấn gửi bản sao đến tất cả mọi người, đứng đầu danh sách là Hoàng Lão Tà.

Quy tắc tiếp theo bị phá bỏ đó chính là: tất cả thư từ đều được gửi qua Email và phải gửi một bản sao đến địa chỉ hộp thư của lãnh đạo. Trao đổi bằng miệng, bàn bạc qua Wechat đều không được.

Sau khi Email được gửi đi, tất cả máy tính của mọi người đều phát ra một tiếng tin..tin giòn tan.

Miêu Mộng Sơ vốn đang loay hoay với chiếc máy pha cafe mà cô ả mang đến, nghe thấy có tin báo Email đến, ả ta lập tức ngồi ngay ngắn, mở Outlook ra.

Sau đó, ả ta liền bị số lượng lớn nhiệm vụ công việc dọa cho choáng váng đầu óc.

Ả ta chớp chớp đôi lông mi lông chồn mới nối, quay đầu nhìn về phía Dương Tiếu.

“Tiếu Tiếu ...” Cô ả quay sang bốn góc với một tiếng thì thầm, "Tôi vừa từ bên phóng viên chuyển qua, cậu bỗng chốc phân công cho tôi nhiều nhiệm vụ cùng một lúc như vậy, tôi không thể hoàn thành nó được đâu."

Dương Tiếu nghiêng nghiêng đầu, hỏi với một tâm trạng vô cùng tốt: “Cụ thể hạng mục nào không thể hoàn thành?”

Miêu Mộng Sơ nói: “Trong vòng một tuần xem hết tất cả chương trình của một năm? Cho dù tôi có tăng tốc gấp đôi cũng không thể xem hết được.”

Dương Tiếu không nói tiếp, xoay qua nhìn về phía Lưu Duyệt Nguyệt: “Tiểu Lưu, khi em bắt đầu thực tập công việc, em tốn bao nhiêu thời gian để xem xong chương trình của năm nay?”

Lưu Duyệt Nguyệt đẩy đẩy chiếc kính tròn trêи sống mũi, nói lớn: “Ba ngày!”

Dương Tiếu nâng khóe miệng lên, nói với Miêu Mộng Sơ: “Một cô bé thực tập sinh ba ngày đã có thể xem hết, Miêu Miêu, tôi tin cô chắc chắn có thể hoàn thành tốt.”

“...” Miêu Mộng Sơ sắc mặt cứng đờ, ánh mắt bỏ qua một bên, lại chỉ vào chữ nhỏ trêи màn hình nói, “Nhưng tôi không những phải xem, tôi còn phải nghĩ ra đề án dự trù nữa đấy? Hơn nữa thời gian hoàn thành đề án dự trù này cậu không nói đến,” Ả ta rốt cuộc cũng bắt được một điểm sơ hở của Dương Tiếu, lập tức nói, “Cậu cuối cùng không phải định nói với tôi, ‘càng nhanh càng tốt’ đấy chứ?”

Trong công việc, không đưa ra hạng mục thời hạn cụ thể, mà là lãnh đạo nói “Cái này cô mau chóng gửi cho tôi” “càng nhanh càng tốt”, nếu không sẽ bị phạt!

Dương Tiếu lập tức giở một giọng điệu dịu dàng, thân mật nói: “Cô bạn thân mến à, điều này quả thật là sơ suất của tôi, cô chờ nhé, tôi bổ sung một chút vào Email.”

Sau đó Dương Tiếu ấn bàn phím máy tính cạch…cạch…cạch, nhanh chóng gõ nhẹ một dòng chữ, gửi lại cho toàn bộ nhân viên.

“P.S: Thân ái, đề án không vội lắm, thứ hai tuần sau trước khi đi làm gửi cho tôi là được.”

Nhân tiện nhắc tới, hôm nay thứ năm, khoảng thời gian từ giờ đến khi tan ca còn chưa đầy một tiếng.

Email ngay lập tức được chuyển đến máy tính của từng thành viên trong văn phòng. Công lực của Lưu Duyệt Nguyệt vẫn còn hơi non yếu, nhìn vào màn hình thổi phù một cái liền bật cười, bị Dương Tiếu đá chân phía dưới hộc bàn.

Miêu Mộng Sơ tức đến sắc mặt đỏ lên, cố tình bới không ra bất cứ một sai lầm nào của Dương Tiếu, chỉ có thể hung hăng đóng máy tính lại, bưng cốc cafe lên đi đến văn phòng của Hoàng Lão Tà, tìm chồng kêu khổ.

...

Lại một tuần nữa trôi qua.

Mạnh Vũ Phồn xuống khỏi tàu điện ngầm, chạy chậm trêи đường đi tới bãi đỗ xe.

Bây giờ đã là mùa đông, trời lạnh đến chết đi được, Dương Tiếu sợ Mạnh Vũ Phồn lạnh cóng khi chờ đón cô tan ca, vì vậy đã đưa một chiếc chìa khóa xe cho Mạnh Vũ Phồn, kêu cậu có thể ngồi trong xe, nhân tiện có thể mở hệ thống sưởi trong xe, làm ấm xe cô.

Mặc dù Mạnh Vũ Phồn có xe ôtô, nhưng hầu như không có kinh nghiệm lái xe trêи đường, đoạn đường ngắn thì cậu chạy bộ, dài hơn thì cậu đạp xe, đường dài thì cậu đi tàu điện ngầm _ _ Ngoại trừ đôi giày phiên bản giới hạn đắt tiền trêи đôi chân, cuộc sống của cậu thậm chí còn thanh đạm hơn những sinh viên đại học bình thường khác.

Trong khoảng thời gian này vì chuẩn bị cho hai trận thi đấu cuối cùng, cậu vẫn luôn không có thời gian gặp bạn gái của mình. Hôm nay lý trí đã thua khi trái tim trỗi dậy, sau khi kết thúc thi đấu, cậu lén lút chạy tới đài truyền hình, muốn cho Dương Tiếu một sự kinh ngạc.

Kết quả ngạc nhiên chưa thấy đâu, cậu đã gặp một đôi cẩu nam nữ.

Bởi vì thi đấu thật sự quá mệt mỏi, vì thế cậu ngả ghế phụ hoàn toàn ra sau, nằm trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi, khi cậu đang nửa mơ nửa tỉnh, có tiếng nói hờn dỗi của một người phụ nữ bên ngoài xe.

“Chồng ơi, anh luôn bảo em nhịn nhịn nhịn, nhưng tại sao phải nhẫn nhịn chứ! Em nhận việc mới được có mấy ngày, anh xem, cô ta ngày ngày cũng mang đến phiền phức cho em, ngay cả việc hỏi tiến độ công việc cũng phải gửi bản sao Email tới toàn bộ nhân viên. Làm như là năng lực công việc của cô ta mạnh, em cái gì cũng không biết hay sao?” Tiếng người phụ nữ kia ồn ào, “Anh mới là lãnh đạo của cô ta! Cô ta gây khó dễ cho em, thì anh gây khó dễ cho cô ta đi!”

“Miêu Miêu, em đã quên những gì anh đã nói với em trước kia sao? Chúng ta đến chuyên mục [Tâm Sự Đêm Khuya] là vì cái gì? Là để đưa em lên một bậc thang cao hơn, là để cho em thân phận của một biên đạo chương trình, chúng ta thuận lợi cùng nhau bước vào truyền hình vệ tinh. "Người đàn ông dỗ dành nói: "Anh vừa phải phụ trách chương trình này, vừa phải quản một chương trình khác. Thực sự không có cách nào phân thân. Anh đã đưa em giao cho cô ta, cũng là để em học hỏi điều gì đó từ cô ta, năng lực của cô ta đúng là rất khá, em chịu khó dưới quyền cô ta trong nửa năm đến một năm, đợi truyền hình vệ tinh gộp lại, chồng em chắc chắn sẽ đưa em qua đây!"

[Tâm Sự Đêm Khuya]?

Mạnh Vũ Phồn trong nháy mắt tỉnh táo lại. [Tâm Sự Đêm Khuya] không phải là chương trình mà chị Tiếu Tiếu phụ trách sao?

Chương trình đó cậu cũng đã xem qua, thực ra chất lượng cũng không tồi, đáng tiếc là bị phân công thời gian làm việc vào đêm khuya, người xem rất ít, nhưng thật ra nhận được rất nhiều sự yêu thích từ các khán giả trung niên 40-50 tuổi.

“Chồng à, tại sao anh luôn nói thay cho cô ta?” Người phụ nữ tự giận tự trách, “Anh không phải là cũng bị cô ta mê hoặc rồi chứ?”

“Đồ ngốc, em ghen vớ vẩn cái gì vậy?” Người đàn ông giả vờ giận dỗi nói, “Em nghĩ là anh sẽ yêu thích một người tên là ‘bố đầu nhỏ’ ở sau lưng quản thúc anh sao?

Mạnh Vũ Phồn trong xe nhanh chóng che miệng lại, sợ bản thân mình không chú ý sẽ cười ra thành tiếng.

Cậu lén vịn vào cửa kính xe nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy ở chiếc xe phía trước cách đó không xa, có một nam một nữ đang ở đó xiêu xiêu vẹo vẹo, dính lấy nhau thì thầm.

Cô gái ấy nhìn sơ qua không khác chị Tiếu Tiếu là bao, nhưng nói về khí chất, diện mạo lại kém rất xa. Rõ ràng là kiểu dáng áo váy công sở phối với áo khoác cũng không khác nhau là mấy, nhưng Dương Tiếu mặc trêи người xinh đẹp hào phóng, giỏi giang hoạt bát, còn cô ả thì sao chứ, giống y như gái bán hoa vậy ―― vẫn là ba tháng không có đơn hàng, chỉ có thể lấy sáu trăm tệ tiền lương cơ bản mà thôi. Mạnh Vũ Phồn lại chuyển ánh mắt lên người đàn ông đối diện.

Chà. . . vừa nhỏ vừa dài, vừa cao vừa gầy, mặt dài như mặt ngựa, đeo một đôi kính mặt vuông.

Quả thật rất giống bố đầu nhỏ.

Nhưng vấn đề ở chỗ, bố đầu nhỏ không bị hói, mà người đàn ông này đã hói đến sau gáy luôn rồi.

Có thể nhìn ra khoảng cách tuổi tác của hai người bọn họ hơn kém nhau cỡ hai chục tuổi, bọn họ cho rằng bãi đỗ xe không có ai, vô tư ôm nhau, hết hôn lại cắn nhau.

Mạnh Vũ Phồn không muốn nhìn chuyện xằng bậy này, nhanh chóng nằm lại vị trí ghế lái phụ.

Hôn nhau một lúc, đôi nam nữ đó thở dốc, cô gái nhõng nhẽo nói: "Em cho rằng, cô ta đúng là có chút mánh khóe, đem lão Ngô dỗ dành đến lầm đường lạc lối! Anh xem xem, cô ta và em vào đài truyền hình cùng nhau, em vẫn còn chưa được sắp xếp vào biên chế đây này! Ả ta chế giễu, “Lão Ngô đi rồi, liền biên chế cô ta vào, giữa bọn họ mà không có gian tình, chết em cũng không tin!"

Mạnh Vũ Phồn nằm trong xe lắc đầu khinh thường, thầm nghĩ, cô gái này vẻ mặt chanh chua, người ta có năng lực cao, nên được vào biên chế, cô ả thì ở sau lưng sắp đặt với người này nghi ngờ lãnh đạo có gian tình với người khác. . . Mấy loại người này, sớm muộn gì cũng sẽ phải trả giá đắt cho sự ghen tị của mình.

Người đàn ông hôn một cái lên cái trán cô gái, nhẹ giọng dỗ dành: "Bảo bối ngoan nào, chồng cũng sẽ cố gắng cho vợ vào biên chế nhé!” Một lát sau nhìn cô gái, “Em đừng cau có với cô ta nữa, đem thiệp mời gửi cho cô ta đi nhé."

"Dựa vào cái gì chứ." Cô gái nói nhỏ, "Em kết hôn, không muốn mời cô ta."

"Cũng đâu phải anh bảo em mời cô ta làm phù dâu đâu mà." Người đàn ông nói, "Anh là lãnh đạo của cô ta, cô ta đến dự tiệc, chắc chắn phải có bao lì xì dày rồi. Đến lúc đó anh đổi cho em một chiếc túi mới nhé, được chưa nào?"

". . . Phì." Sắc mặt cô gái đã tốt hơn một chút, cãi bướng, "Tiền của Dương Tiếu là tiền dơ bẩn, em không thèm."

―― Cái gì? ? ? ?

Lúc này Mạnh Vũ Phồn mới phát hiện ra, thì ra bố đầu nhỏ với gái bán hoa to nhỏ nửa ngày lại là đang mắng chị Tiếu Tiếu của cậu.

Nhớ lại bọn họ ban nãy vu oan cho Tiếu Tiếu, Mạnh Vũ Phồn tức giận trong lòng, hận không thể ngay lập tức mở cửa xe lao ra cho đôi cẩu nam nữ này biết tay một trận.

Tay cậu đã nắm lấy tay nắm cửa xe rồi, nhưng trước khi mở cửa một giây, cậu đột nhiên tỉnh táo lại ―― bố đầu nhỏ là lãnh đạo của Dương Tiếu, cũng không phải tên bạn trai cũ mặt dày trước đây, cậu có thể đem bạn trai cũ trùm bao tải lên đánh cho một trận, cũng không có khả năng đụng đến một cọng lông của vị lãnh đạo này. . .

Chuyện này không liên quan gì đến cậu cả, đây là chiến trường của Dương Tiếu.

Cậu tuyệt đối không thể vì nhất thời xúc động mà hủy hoại công việc của cô được.

. . .

Không biết bố đầu nhỏ rời đi lúc nào, chỉ còn lại cô gái bán hoa với những lời nói om sòm cay nghiệt kia đứng chờ trong bãi đỗ xe.

Một lát sau, tiếng giày cao gót quen thuộc vang lên, Toàn thân Dương Tiếu mang theo một cơn gió lạnh, vội vàng đi về hướng chiếc xe SUV của mình.

Hôm nay cô ở văn phòng đấu trí đấu dũng cả ngày, chỉ mong nhanh chóng có thể chạy nhanh về nhà để hưởng thụ hơi ấm, quẳng giày cao gót ra, thoải mái ngâm chân mới là sung sướиɠ nhất.

Nào nghĩ đến, thế mà ở trước chiếc xe của mình cô lại nhìn thấy một âm hồn bất tán.

"Tiếu Tiếu à, tớ chờ cậu lâu lắm luôn rồi!" Miêu Mộng Sơ thân thiết đi đến, vươn tay ra muốn nắm lấy cánh tay Dương Tiếu giống như là chị em tốt của nhau vậy.

Dương Tiếu lặng lẽ tránh ra, nhìn cô ả: "Tôi thấy cô không còn trong phòng làm việc, còn tưởng cô đã tan làm sớm rồi chứ, sao lại ở đây thế này?"

"Đương nhiên là tớ ở đây chờ cậu mà."

Ngoại trừ thành kiến của Mạnh Vũ Phồn, quả thật Miêu Mộng Sơ được rất nhiều đàn ông yêu mến. Mềm mại đáng yêu, am hiểu rêи rỉ, nhất là những người đàn ông có tuổi tác giống như Hoàng Lão Tà vậy, thấy ả ta liền muốn dang tay bảo vệ.

Nhưng đáng tiếc, năng lực rêи rỉ của Miêu Mộng Sơ không phải đối với ai cũng có hiệu quả.

Ở trong mắt Dương Tiếu, cô chỉ cảm thấy dáng vẻ của ả ta thật kệch cỡm, lại còn giả vờ như kiểu trẻ con vậy.

Suốt mười tiếng đồng hồ làm việc cô đã chịu đựng đủ bộ mặt xinh đẹp thân thân thiết thiết của chủ nhân này rồi, tan làm rồi cô chả có gì phải để mặt mũi cho ả ta cả.

"Chờ tôi làm gì?"

"Ừ, đây là thiệp mời." Miêu Mộng Sơ lấy một cái phong bì màu đỏ từ chiếc túi ra, đưa tới trước mặt Dương Tiếu, "Tháng sau tớ với thầy Hoàng sẽ tổ chức hôn lễ, chúng tớ đều cảm thấy, nhất định phải mời cậu đến tham gia."

". . ."

Dương Tiếu nhìn chằm chằm chiếc thiệp màu đỏ, đột nhiên hiểu được, vì sao nhiều người lại gọi thiệp mời kết hôn là "Bom đỏ" rồi.

Quả thật. . . . . . Làm cho cô rất muốn nổ tung.

Hai người bọn họ không ai chú ý đến, trong chiếc xe SUV sau lưng bọn họ, Mạnh Vũ Phồn cuộn tròn người lại như một chú chó, vịn vào cửa kính xe rình xem nhất cử nhất động của các cô.

Cậu thầm cầu nguyện trong miệng: "Chị Tiếu Tiếu, nhất định đừng nhận, nhất định đừng nhận, nhất định đừng. . ."

Đáng tiếc, cầu nguyện của cậu thất bại.

Chỉ thấy Dương Tiếu vươn tay, hai ngón tay kẹp lấy tấm thiệp màu đỏ, sau đó nhẹ nhàng rút một cái, nắm nó vào trong lòng bàn tay.

"Hôn lễ của thầy Hoàng hả? Tôi nhất định sẽ đi ――" Mặt mày cô gái tươi cười, giọng nói nhẹ nhàng như chim phượng hoàng xé tan bầu không khí lạnh lẽo đìu hiu vậy, "―― dù sao thì lần đầu ông ấy kết hôn tôi cũng chưa vào đài; lần hôn lễ tiếp theo ông ấy chắc là đã chuyển sang truyền hình vệ tinh rồi, hôn lễ lần này của ông ấy tôi chắc chắn sẽ không bỏ lỡ đâu."

Miêu Mộng Sơ: ". . . ? ? ? ! ! !"

Mạnh Vũ Phồn đang nghe lén: ". . . Thật không hổ danh là chị Tiếu Tiếu."

Điều 4: Nhắc nhở nơi làm việc ―― Đối với đồng nghiệp có quan hệ không tốt, nhất định đừng mời đến dự hôn lễ. Nếu không, hôn lễ sẽ biến thành lễ tang.