Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với!!!

Chương 50




Lớp Trương Lam là lớp Mao Khái, bởi vì học thiếu chương trình, người rất nhiều, ở trong phòng học lớn nhất, cơ hồ từ ký túc xá nữ đi xuống, phần lớn đều tới lớp này, vì vậy từ trong đám nữ sinh bốn phương tám hướng tiến tới phòng học có thể tạo thành một đội ngũ, có một nhìn thấy một đại soái ca, đại soái ca này mặc áo sơ mi màu đen, quần dài màu đen, trong lòng ôm một cô gái, khuôn mặt tuấn mỹ vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Dù sao ở trong trường cũng tạm thời chưa thấy qua.

Trương Lam bình thường đều rất chọc người chú ý, diện mạo cô xinh đẹp, lại thường xuyên mặc quần áo mùa mới, tính cách sáng sủa, nên toàn trường trên dưới thật không có mấy ai không biết cô.

Cho nên lúc này bên người đột nhiên xuất hiện một đại soái ca như vậy, càng làm cho người chú ý, Tiết Nhượng đi vào phòng học trước đem thuốc dập tắt, mặt mang theo lạnh lùng, anh một đường đi tới, đều có thể nhìn thấy không ít tầm mắt của những người con trai khác dừng ở trên người Trương Lam.

Cô gái này rất được hoan nghênh, đi một vòng quanh trường sẽ biết, Giang Tuấn nói con trai theo đuổi Trương Lam có thể xếp thành một vòng Bắc Kinh, anh tin.

Anh nâng mi mắt lên, nhàn nhạt quét qua hai người nam sinh đang nhìn qua, hai người kia sửng sốt, hướng bên cạnh rời đi.

Trương Lam kéo tay Tiết Nhượng nói: "Chúng ta ngồi ở đây đi."

Cô chọn một vị trí trung gian gần bên cửa sổ, ngồi xuống, Tiết Nhượng đi tới, cũng ngồi xuống.

Hàng này, tạm thời cũng chỉ có hai người bọn họ, bạn cùng phòng của Trương Lam miệng mặc dù vớ vẩn BB*, nhưng trong thực tế các cô căn bản cũng không dám đến gần Tiết Nhượng, đều chen ngồi xuống hàng sau.

*瞎 bb: có nghĩa là nói rất nhiều điều vô ích và không có ý nghĩa. Hầu hết thời gian đó là cụm từ phủ định. Đôi khi nếu nó được sử dụng giữa những người bạn thân, nó có thể chỉ là một trò đùa.

BB: Blah-blah.

Lúc này, người cũng sắp tới đủ rồi, một người nam sinh mặc áo sơ mi trắng còn có hai nam sinh khác đầu cạo trọc cũng đi vào, ba người bọn họ vừa vào, những cô gái ở giữa đều xôn xao, nhìn theo nam sinh đi đi lại lại, ánh mắt của những nữ sinh kia mang theo hứng thú nhìn ba người Tiêu Lệ đi đến hàng của Trương Lam, thấy Trương Lam cắn bút đang cùng một người con trai nói chuyện, khóe môi của cậu ta hơi câu lên.

Đi vào.

Trong một khắc cậu ta đi tới kia, âm thanh chung quanh hít vào một hơi... Cao thấp nối tiếp...

Tiết Nhượng cảm nhận được gì đó, anh quay đầu, nhìn thấy Tiêu Lệ tiến vào, tròng mắt lạnh lùng.

Tiêu Lệ có thể nói cũng có bối cảnh gia đình vững vàng, Tiêu gia cùng Trương gia cũng thường xuyên lui tới, Tiêu Lệ vẫn luôn theo đuổi Trương Lam, nhưng cậu ta lại sợ dọa cô chạy, cho nên áp dụng chiến thuật quanh co, thường tìm một lý do, ví dụ như người nào đó mời ăn cơm, ví dụ như trở về Phí thành, ví dụ như cậu còn nhớ người bạn học nào đó ở Thanh Diệp không.

Ai, chúng ta đi tìm Tần Thiên đi.....

Thủ đoạn như vậy, để tạo cảm giác tồn tại cho bản thân, cậu ta lợi dùng trong quá trình theo đuổi Trương Lam xác định bản thân có phải tính toán muốn cưới Trương Lam hay không, nếu không phải, chiến thuật quanh co này, cũng chỉ là kết giao giữa bạn bè thông thường, hiện tại cậu ta còn chưa chắc chắn, cho nên vẫn còn quanh co theo đuổi.

Cậu ta vừa nhìn thấy Tiết Nhượng, tự động liền kéo chuông báo động, đứng ở bên ngoài, hai mắt cùng Tiết Nhượng lạnh lùng nhìn nhau, thậm chí trong không trung như đang tóe lửa, đùng đùng, ngay tại lúc cậu ta định nói gì đó, Trương Lam ôm lấy cánh tay Tiết Nhượng nói: "Cô giáo tới rồi."

Tiết Nhượng nghiêng đầu, hôn xuống trán cô một cái.

Tiêu Lệ khiếp sợ, hai người bạn tốt phía sau hắn đẩy hắn một cái, Tiêu Lệ lúc này mới tiến vào, cách Tiết Nhượng hai chỗ ngồi, sau đó ngồi xuống.

Hai người khác cũng ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, hai người bọn họ ôm lấy Tiêu Lệ: "Cậu đang theo đuổi tiểu tỷ tỷ sao."

Tiêu Lệ không trả lời, nắm bút nhìn bên cạnh, mà bên cạnh, Tiết Nhượng tay đặt sau ghế Trương Lam, cơ hồ chặn tất cả tầm mắt của hắn, Tiêu Lệ nản chí, bạn tốt của hắn còn nói: "Bạn trai của cô ấy sao?"

"Hình như là Tiết Nhượng Thanh Hoa."

"Ai, chính là cậu ta, cậu không thấy nhiều bạn học nữ lấy điện thoại chụp trộm cậu ta sao."

"Câm miệng!" Bạn tốt kia nho nhỏ nói chuyện chọc cho Tiêu Lệ rất phiền não, hắn thấp giọng rống xong, từ trong quyển sổ xé một tờ giấy, sau đó viết một hàng chữ, ném tới.

Cục giấy ấy cứ như vậy từ bên cạnh bên cạnh, lăn đến trước mặt Trương Lam.

Trương Lam sửng sốt một chút.

Cô theo bản năng nhìn về phía Tiết Nhượng, chỉ thấy ánh mắt Tiết Nhượng lạnh như băng giống như muốn đem cục giấy kia đâm phá.

Trương Lam lập tức giải thích: "Em cùng cậu ấy là bạn học bình thường, ba của cậu ấy là bạn ba em, chúng em cùng nhau trở về Phí thành một lần, nha, tháng ba năm nay còn tham gia.... "

Những lời sau, cô căn bản không nói được, Tiết Nhượng hai tay khoanh trước ngực, nhàn nhạt nhìn cô, khóe môi anh hơi câu, "Bạn học bình thường? Làm nhiều việc như vậy?"

Hai mắt Trương Lam ủy khuất: "Anh làm gì mà..."

Tiết Nhượng từ trong kẻ răng nặn ra: "Ghen."

Lòng Trương Lam run lên, đầu quả tim ngọt ngào.

Tiết Nhượng vươn tay, chậm rì rì mở cục giấy kia ra, trong tờ giấy viết: "Buổi tối cùng đi nướng?"

Tiết Nhượng còn chưa xé tờ giấy, một cái tay liền vươn tới, đem tờ giấy cầm đi, Tiêu Lệ nghiến răng: "Cậu là ai? Nhìn loạn tờ giấy tôi đưa cho tiểu tỷ tỷ?"

"Bạn trai cô ấy, cậu nói xem tôi là ai?" Tiết Nhượng nghiêng đầu liếc hắn một cái.

Tiêu Lệ: "..."

Hắn thăm dò hô: "Tiểu tỷ tỷ."

Trương Lam tránh ở trong cánh tay Tiết Nhượng, nhìn tầm mắt Tiêu Lệ, Tiêu Lệ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, đột nhiên cảm thấy cô rất hấp dẫn.

Hắn hỏi: "Cậu ấy là bạn trai cậu sao?"

Trương Lam cười gật đầu, "Ừ."

Tiêu Lệ đột nhiên nói không ra lời, vốn hắn còn kế hoạch muốn tiến công nhanh hơn....

Hiện tại tốt lắm, người ta có bạn trai.

Một cây đao trực tiếp cắm ở trong ngực hắn, mà động tác của bọn họ quá nhiều, đoán chừng bị Mao Khái lão sư theo dõi, tay ông chỉ một cái, chỉ hai người bọn họ: "Hai bạn học nam kia, các em đứng lên."