Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 138: Âm mưu của Ngu Cơ




"Tiện nhân, tiện nhân, cô ta có gì tốt, mà khiến Vương làm này làm nọ." Ngu Cơ lại phát hỏa.

Sáng sớm, từ chỗ nữ hầu nghe nói Vương và đám người quản gia Lâm đi ra ngoài, hơn nữa còn vì nữ nhân kia mà chuẩn bị vài thứ tốt. Ả nghe xong liền vô cùng hâm mộ và đố kị. Vương chưa từng phí tâm suy nghĩ cho bất kỳ nữ nhân nào, nhưng nhân loại đó lại khiến Vương liên tục phá lệ. Không được, không được, ả không thể đợi thêm nữa, phải nhanh chóng hành động thôi.

Hai nữ hầu phục dịch không dám thở mạnh, sợ động chạm cảm xúc của ả, sẽ rước họa vào thân, bọn họ không chịu nổi hành hạ đâu.

"Ngươi, đi tìm hiểu tin tức cho bản phu nhân, sau đó trở về bẩm báo." Một lúc lâu sau, Ngu Cơ mới chỉ vào một trong hai người, ra lệnh, sắc mặt hết sức khó coi.

Nữ hầu kia nghe xong, sắc mặt liền thay đổi, nhưng không có biện pháp, đành phải gật gật đầu, 'vâng' một tiếng rồi vội vàng chạy đi.

Sự việc đã như thế, Ngu Cơ chẳng thể bình tĩnh nổi, đứng ngồi nằm cũng không yên. Tóm lại, một mình lượn lờ quanh phòng, liên tục nghĩ kế, cực kỳ khẩn trương.

Cuối cùng, có lẽ quá yên tĩnh quá nhàm chán, ả không nhịn được nói với nữ hầu kia: "Ngươi có biết nguồn gốc của tiện nhân đó không? Sau khi đến đây, cô ta có gặp phải chuyện gì đặc biệt không? Ngươi nhất định phải kể hết với bản phu nhân."

Nữ hầu giật nảy mình, vốn đang bất an, nghe ả nói như vậy, sắc mặt lập tức tái nhợt, hết sức sợ hãi. Tuy rất sợ hãi nhưng nàng vẫn nhanh chóng ngẫm lại lời của ả. Chần chừ một chút, nàng mới nhỏ giọng kể hết những chuyện xảy khi Lý Quả ở đây.

"Ngươi nói cô ta sợ rắn?" Ngu Cơ bị tin tức này làm cho chấn kinh, trong lòng hết sức kinh ngạc, nghi ngờ.

Bởi vì ả chưa từng biết việc này, hơn nữa, cũng không hiểu vì sao Lý Quả sợ rắn, mà còn dám sống giữa bọn họ? Bởi vì bọn họ đều là rắn mà!

Nữ hầu đâu dám nói lung tung, vội vàng gật đầu.

"Phu nhân, tất cả mọi người đều biết chuyện đó, tiểu thư nghe nói đồ ăn làm từ thịt rắn, lập tức nôn đến long trời lở đất, dáng vẻ vô cùng khó coi."

Ngu Cơ gật gật đầu, trong lòng bừng sáng, chẳng lẽ cô gái đó không biết bọn họ là rắn sao?

Rất có thể, rất có thể, đặc biệt có thể! Trong lòng ả càng ngày càng vui sướng, càng lúc càng sáng tỏ, ánh sáng chợt lóe, trong lòng đột nhiên có chủ ý.